Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Trên đỉnh đầu, màn đêm u ám tựa hồ bị một bàn tay khổng lồ vén lên, lộ ra thanh thiên. Mà đại địa dưới chân, cũng chậm rãi ánh lên hào quang....

Nhưng Sở Dương lại không phát hiện, ở nơi mình đang đứng, lại hoàn toàn bất đồng.

Không trung trên đỉnh đầu đã được chiếu sáng, đại địa dưới chân cũng được quang huy chiếu rọi, nhìn rõ không xót cái gì. Nhưng duy chỉ có ngọn núi mà mình đang đứng, trong phạm vi mười trượng xung quanh mình, vẫn là màn đêm âm trầm!

Tựa như thiên này, địa này, cũng không phải trong một không gian!

Thiên địa đồng quang, nơi này không ngờ vẫn còn là đêm tối!

Hô hấp Sở Dương dồn dập.

Tử khí đông lai xử, minh nguyệt xuất quan sơn, thiên địa đồng quang, thê thê dạ sắc hàn!

Cảnh sắc mà câu thơ này miêu tả, rốt cuộc cũng hiện rõ trước mắt Sở Dương!

Tuyệt đối không có bất cứ sai lầm, đây chính là nơi mà Lãng Nhất Lang nói tới!

Nơi tử tinh dày đặc, nơi phúc duyên thâm hậu!

Tất cả, tất thảy đều ăn khớp!

Hai tay Sở Dương có chút run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn lãnh duệ như trước, chăm chú nhìn tất cả! Hắn có một loại dự cảm rõ ràng: Đáp án sẽ lập tức xuất hiện thôi!

Rốt cuộc, trong một khắc khi toàn bộ thái dương vượt qua đường chân trời!

Một đạo tử quang từ chân trời phương đông chiếu tới, đồng thời một đạo thanh huy cũng từ minh nguyệt phương tây mà tới.

Thanh huy vừa mới xuất hiện phía chân trời, minh nguyệt đã chìm xuống đỉnh núi, rốt cuộc không nhìn thấy đâu nữa.

Nhưng một tia thanh huy này vẫn chấp nhất, xuyên thấu vào trong đám dạ vụ mờ mịt này.

Cùng lúc đó, tử quang cũng bá đạo xuyên vào.

Thanh huy cùng tử quang, giao hòa với nhau ở một nơi trước người Sở Dương năm trượng! Chính trong một sát na hai đạo quang mang hợp nhất, chỗ giao hòa đột nhiên sáng lên, một vùng vốn hư vô đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, núi đá xung quanh chậm rãi hiện lên, trong nháy mắt, lộ ra một con đường.

Sở Dương hít sâu một hơi, thân hình nhẹ nhàng bay lên giống như lông chim, đáp xuống chỗ giao hòa này, chậm rãi tiến về phía trước hai bước, tiến vào thông đạo thần kỳ này!

Hai đạo quang mang kia, sau khi chỉ dẫn Sở Dương tiến vào con đường đó, bỗng nhiên biến mất.

Sau đó Sở Dương liền phát hiện, mình đã đối mặt chính nam. Dạ vụ đầy trời, biến mất không thấy đâu nữa. Tất cả xung quanh, rõ ràng minh bạch. Trước mắt mình, một lối đi thẳng tắp, thông tới một cái động khẩu đen kịt.

Kiếm linh hưng phấn kêu lên: "Ta cảm giác được rồi! Ta cảm giác được khí tức đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu rồi!"

Trong đan điền, năm đoạn Cửu Kiếp kiếm cùng khẽ chấn động u u...

Ở động khẩu, một chút tử sắc ẩn hiện, tựa như muốn tràn ra ngoài!

Sở Dương đã cảm nhận được khí tức mỏ tử tinh! Đúng vậy, trong cái động kia, chính là khí tức tử tinh, nồng đậm tới mức không thể tin nổi!

Nơi này, nhất định là một mỏ tử tinh siêu cấp! Không, căn bản không phải là mỏ tử tinh, mà là... tử tinh toàn bộ! Tử tinh thuần thúy!

Bên trong tử tinh, ẩn chứa khí tức sắc bén của Cửu Kiếp kiếm!

Tựa hồ muốn chém tan Bảo Tháp sơn này, thoát ra!

Kiếm linh thúc giục: "Vào thôi! Tiến vào chúng ta sẽ lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu!"

Sở Dương dừng bước trước động khẩu.

Hắn có thể cảm nhận được sự bức thiết của kiếm linh, cũng có thể cảm nhận được khát vọng của Cửu Kiếp kiếm. Nhưng hắn lại đột nhiên dừng bước.

Hiện tại, nếu ta đi vào, vậy ta sẽ có thể lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu.

Nếu như ta lấy đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, vậy Cửu Trọng Thiên Thượng Trung Hạ Tam Thiên sẽ khôi phục thông hành.

Người của Lan gia nhất định sẽ phái người tới Thiết Vân xem xét.

Vậy, ta trở về trước? Hay là Lan gia tới nơi trước?

Ta muốn lấy được Cửu Kiếp kiếm, nhất định sẽ hao phí một chút công phu, có lẽ là nửa ngày, một ngày, thậm chí là ba ngày cũng có thể.

Nhưng Lan gia vốn ở phía nam đại lục. Đó là nơi có thông đạo xuống Hạ Tam thiên.

Trong vòng một ngày là bọn họ có thể xuống tới Thiết Vân.

Ta cần ở nơi này tiêu hóa đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, sau đó đột phá vòng vây của Dạ gia, ngày đêm kiêm trình đi thông đạo, tiến vào thông đạo trở lại Hạ Tam Thiên, đi Thiết Vân!

Ta tới kịp sao?

Tính toán như thế, Sở Dương cảm thấy, mình so với Lệ gia, ít nhất cũng phải muộn hơn ba ngày thời gian!

Nhưng tình thế như vậy, đừng nói là ba ngày thời gian, cho dù là một ngày, một canh giờ... thậm chí là chậm mấy cái nháy mắt thời gian, đều sẽ tạo thành hối hận cả đời không thể sửa được.

Tuy thực lực Thiết Bổ Thiên đã tăng lên, hơn nữa cũng an bài một Phong Kỳ Lương. Nhưng Sở Dương cũng biết rõ, chút lực lượng đó, căn bản không thể đối kháng Lan gia!

Sở Dương nhíu mày, dừng lại. Ở ngay trước động khẩu, chỉ cần tiến vào là lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, dừng lại.

Còn có huynh đệ của ta!

Đều ở Trung Tam thiên, khó đảm bảm không có người hữu tâm tra ra quan hệ của chúng ta. Chỉ cần có một chút hoài nghi, vậy bọn họ liền xong rồi.

Sở Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên, truyền âm nói: "Ninh lão, ngươi có thể nghe được không?"

Thoáng chốc, thanh âm Ninh Thiên Nhai đã truyền tới: "Chuyện gì?"

"Ngài có thể xuống chỗ ta hay không?" Sở Dương truyền âm nói.

Nháy mắt, Ninh Thiên Nhai đã lăng không đáp xuống nơi thanh âm Sở Dương phát ra, tiếp đó liền sợ hãi than một tiếng: "Đây là chuyện gì?"

Hắn thuận theo thanh âm mà rơi xuống, lại rơi vào trong vùng hư không này, nhưng khi nhìn thấy Sở Dương, tất cả trước mắt sáng ngời, tất cả khôi phục lại bình thường.

"Thiên địa kỳ dị mà thôi, không thể giải thích." Sở Dương nói giản lược.

"Chuyện gì?" Ninh Thiên Nhai đương nhiên cũng biết, ở trên Bảo Tháp sơn này, có rất nhiều chuyện, dùng đạo lý căn bản không thể giải thích được, cũng không thể nghĩ nhiều, nói: "Vội vàng như vậy, chẳng lẽ trời sập rồi?"

Sở Dương cười ha ha: "Không sai, với ta mà nói đúng là trời sắp sập rồi."

Ninh Thiên Nhai ngẩn ra: "Ồ?"

"Ninh lão, ngươi xem cái động khẩu này." Sở Dương chỉ một ngón tay.

"Ừm, trước kia quả thực chưa từng phát hiện." Ninh Thiên Nhai gật đầu, lập tức cả kinh: "Chẳng lẽ đấy là cái động là Dạ Túy lấy được truyền thừa thiên ma?"

"Không phải!" Sở Dương nghiêm túc nói: "Nơi này, chính là truyền thừa mà muốn lấy được."

Ninh Thiên Nhai cũng không ngu ngốc, kinh hô một tiếng: "Ý ngươi là, trong này có Cửu Kiếp kiếm?"

Sở Dương cười khổ: "Không chỉ có cửu kiếp hơn nữa, còn là một đoạn rất quan trọng. Đoạn thứ sáu. chỉ cần ta lấy được đoạn này, lập tức có thể khiến cho Cửu Trọng Thiên thông hành toàn bộ...."

Sắc mặt Ninh Thiên Nhai trở nên trầm trọng: "Thì ra là thế!"

Nhưng lần này thông hành, ta rất lo lắng." Sở Dương nói: "Ta có huynh đệ ở Trung Tam Thiên, có hồng nhan ở Hạ Tam Thiên. Mà Lan gia, hình như đã xác định thân phận Cửu Kiếp kiếm chủ... Tuy bây giờ vẫn không thể khẳng định chính là ta, nhưng cũng biết, hoàng đế bệ hạ dưới Hạ Tam Thiên, chính là nữ nhân của Cửu Kiếp kiếm chủ."

Ninh Thiên Nhai lộ vẻ sợ hãi: "Ngươi làm sao lại bất cẩn như thế?"

Sở Dương cười khổ, lúc đó, ai nghĩ tới chuyện này lại phát sinh? Lúc đó cũng chỉ muốn đưa cho Thiết Bổ Thiên một thứ bảo mệnh mà thôi... Ai có thể nghĩ tới lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy?

"Cho nên Lan gia đã sớm an bài mấy vị chí tôn, còn có cả Lan gia đại công tử Lan Nhược chờ ở Thiết Vân." Sở Dương nói: "Bất quá, lần trước ta xuống dưới đó một chuyến, xử lý toàn bộ những người này rồi."

Ninh Thiên Nhai trợn trừng hai mắt lên nhìn: "Xử lý toàn bộ... Bọn họ xuống đơn giản là chỉ muốn trở thành một trong cửu kiếp, bảo trì vạn năm vinh quang... Vậy mà ngươi xử lý toàn bộ...."

"Đúng, xử lý toàn bộ." Sở Dương nhún vai: "Cho nên lần này thông đạo khai mở, Lan gia nhất định sẽ phái người xuống Thiết Vân đầu tiên."

Hắn trầm giọng nói: "Ta lo lắng an toàn bên đó!"

Ninh Thiên Nhai rốt cuộc minh bạch: "Ý ngươi là, ngươi muốn ta đi bảo hộ bọn họ? Hoặc là ngăn cản Lan gia?"

Sở Dương nói: "nếu như Ninh lão nguyện ý, ta đương nhiên hi vọng ngươi có thể tự mình đến!" Hắn trầm giọng nói: "Bảo hộ!"

Ninh Thiên Nhai thở ra một hơi thật dài: "Từ khi gặp tiểu tử ngươi ở cực bắc hoang nguyên Trung Tam thiên, lão phu chưa từng được thoải mái... Hiện giờ không ngờ sa vào bàn tay ngươi... Còn phải bôn ba Cửu Trọng Thiên xa xôi...."

"Ta vốn định đi thăm đồ đệ trước." Ninh Thiên Nhai nói.

Tiếp đó đột nhiên ngơ ngẩn.

Sở Dương lại không chú ý, nói: "Kỳ thật, ra cũng rất ngượng ngùng. Bất quá, nếu Ninh lão có thể hỗ trợ lần này, vãn bối nhất định cảm kích không thôi..."

"Ai cần ngươi cảm kích!" Ninh Thiên Nhai vốn định đáp ứng rồi, đột nhiên trở nên dữ tợn: "Ta không đi!" - https://truyenfull.vn

Sở Dương choáng váng.

Lão hàng này bị làm sao vậy?"

Ninh Thiên Nhai thở hồng hộc nói: "Ta bây giờ mới hiểu ra, ngày đó ngươi nói ngươi áy náy, ngươi hối hận, thì ra chính là nói đồ đệ của ta! Ngươi có đồ đệ của ta rồi, không ngờ vẫn còn muốn tam thê tứ thiếp?"

Sở Dương hôn mê. Mấy ngày rồi? Hóa ra lão hàng này lúc đó còn không kịp hiểu ra?

Cái này không đúng nha...

Trên trán Ninh Thiên Nhai nổi đầy gân xanh, nổi giận lôi đình: "Lúc đó ta chỉ nhớ rõ lờiTuyết đại nhân nói, mới đi khuyên ngươi... Thật không ngờ, ngươi lại cầm thú như thế, đáng thương đồ đệ của ta!"

"Kiếp trước ngươi cương, cho nên Ô Thiến Thiến cho ngươi nhu. Kiếp trước ngươi trực, cho nên Thiết Bổ Thiên cho ngươi trí. Kiếp trước ngươi vô tình, cho nên kiếp này Mạc Khinh Vũ cho ngươi tình."

Sở Dương ngâm nga một đoạn, nói: "Ninh lão, không phải thần kinh ngài có tật chứ... Câu này chẳng lẽ không phải là ngươi nói cho ta sao?"

Ninh Thiên Nhai cả giận nói: "Đó là Tuyết đại nhân nói! Ta chỉ thuật lại thôi... Khụ, ta cũng chỉ vừa mới biết được chuyện khốn kiếp này...."

Đồng thời, trong lòng Ninh Thiên Nhai cũng đang kỳ quái.

Khi thuật lại lời khuyên của Tuyết Lệ Hàn với Sở Dương, Ninh Thiên Nhai phát hiện, mình không ngờ không có bất cứ chút cảm xúc dao động nào.

Thậm chí lúc đó, trong toàn bộ khoảng thời gian đó, cảm xúc đều rất bình tĩnh.

Không ngờ không ý thcs được, Mạc Khinh Vũ trong câu chuyện cũ đó, chính là đệ tử mình thương yêu nhất.

Cho tới bây giờ, nghe được Sở Dương nói lại chuyện đó, mới đột nhiên bừng tỉnh.

Sở Dương thở dài: "Ta thật khâm phục năng lực phản ứng của ngài, đến bây giờ đã trôi qua bao nhiêu thời gian rồi...."

Ninh Thiên Nhai cũng không nói gì. Đối với chuyện này, hắn cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ cả giận nói: "Ngươi còn muốn ta đi bảo hộ tình địch Tiểu Vũ..."

Sở Dương trợn trắng mắt.

Ninh Thiên Nhai hừ một tiếng, trong lòng vẫn không thoải mái, nói: "Nếu như ta đi rồi, ngươi thì sao? Mấy tên nhãi nhép Dạ gia kia đều là vì ngươi mà tới đó!"

Sở Dương nhíu mày: "Khi ngươi đi, tiện đường thanh tẩy một chút mất bao nhiêu công phu chứ? Ta cũng không bảo ngươi giết sạch? Ngươi có thể đánh cho toàn bộ tàn phế, không thể động đậy là được. Lúc nào xuống, ta tự mình giết là được rồi...."

Sở ngự tọa tính lợi dụng triệt để đứa ở này rồi.

Thiên hạ đệ nhất tay chân như vậy, không dùng bây giờ còn dùng khi nào....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui