Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

"Kế hoạch kế tiếp... không phải lại sấm to mưa nhỏ chứ?" Kỷ Mặc có chút không tin tưởng: "Lần trước ngươi nói chuyến này đi cực kỳ nguy hiểm, an bài một đống lớn, giống như đám người trông coi ở cửa thông đạo đều là cửu phẩm chí tôn vậy... kết quả là ngược lại, anh em nhoằng cái đã lên tới nơi... uổng phí bao nhiêu công phu như vậy. Mệt chết ta...."

Mạc Thiên Cơ lạnh lùng hừ một tiếng: "Mệt? Ta cho ngươi biết, có thể lên thành công đã là không tệ rồi. Ngươi cho rằng, thi thể bên trong thông đạo kia đều là dân thường hả? Ngươi cho rằng bao nhiêu người chết ở cửa thông đạo trước khi chúng ta đến là loại một mình ngươi có thể hạ gục tất cả sao?"

Hắn cười diễu cợt một tiếng, nói: "Đó là trước khi chúng ta đến, đã có người thay chúng ta dọn sạch đường rồi. Hơn nữa người này phi thường cường đại... Người này rốt cuộc là ai thì ta không biết, nhưng hắn tuyệt đối đứng về phe chúng ta. Đó là điều xác thực không thể nghi ngờ!"

"Nếu không có người này càn quét qua một lần..." Mạc Thiên Cơ cười rộ lên: "Ta nói cho các ngươi biết, cho dù toàn bộ chúng ta liều mạng, cộng thêm một vạn cân thuốc nổ này, cũng không nhất định nổ ra một con đường đâu!"

Kỷ Mặc rụt cổ lại, không dám nói nữa.

Trong khoảng thờii gian này, hắn cũng phát hiện mình đã trở thành đối tượng đả kích trọng điểm của Mạc Thiên Cơ, chỉ cần mình vừa mở miệng là bị chửi như máu chó xối đầu.

"Bất quá, Thiên Cơ tính thế thật sự rất chuẩn, đoán chắc con đường này có tử vi chiếu đỉnh, có quý nhân tương trợ, quả nhiên thành sự thật." Tạ Đan Quỳnh nói một câu.

La Khắc Địch nhỏ giọng nói: "Trong quan tài không phải chỉ có hai ngàn cân thuốc nổ sao, ở đâu ra vạn cân?"

Mạc Thiên Cơ điềm nhiên nói: "Chẳng lẽ ta có con bài chưa lật nào đều phải nói cho các ngươi biết hay sao? Ngươi tính là thứ gì?"

La Khắc Địch rụt đầu lại.

Cái tên thần bàn quỷ tính này mắc bệnh rồi, tốt nhất không nên chọc vào hắn, tránh rủi ro.

Cố Độc Hành mỉm cười: "Lúc lão đại đi, hắn đã cho ta và Thiên Cơ ba cái giới chỉ và một số thứ. Cái này các ngươi cũng biết rồi. Hiện tại cần thứ gì đều được lấy từ giới chỉ trong tay ta... Hai giới chỉ còn lại đều được Thiên Cơ mang theo trên tay... Bên trong chẳng có thứ gì khác, tất cả đều nhồi đầy thuốc nổ. Thiên Cơ nói một vạn cân... Nhưng theo ta phỏng chừng, tuyệt đối nhiều hơn, ít nhất cũng phải tới hai vạn cân."

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Mạc Thiên Cơ giống như nhìn quái vật. Chẳng trách con hàng này dọc đường không có việc gì lại vuốt ve hai cái giới chỉ. Thì ra bên trong có hai vạn cân thuốc nổ.

Vừa nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều rùng cả mình. Trong khi chẳng ai biết gì, Mạc Thiên Cơ đã âm thầm mang theo hai vạn cân thuốc nổ đi trong đội ngũ. Nếu như vạn nhất... Mọi người chẳng phải ầm một tiếng, thăng thiên hết hay sao?

Ánh mắt Kỷ Mặc và La Khắc Địch nhìn Mạc Thiên Cơ đều có chút giống như ngưỡng vọng núi cao.

Mẹ nó, nếu như hai vạn cân thuốc nổ này đều ở trên người ta... Ta có thể bình tĩnh giống như Mạc Thiên Cơ hay không?

Vừa nghĩ tới đây liền lập tức tâm phục khẩu phục.

Dù sao cái thứ thuốc nổ này... cũng chẳng an toàn gì. Chỉ cần đụng mạnh một cái là nổ tung luôn. Tại

"Lần này thượng thiên, Thiên Cơ chuẩn bị vô số phương án, phương án xấu nhất, hắn còn chưa nói đâu." Cố Độc Hành thản nhiên nói: "Phương án xấu nhất chính là, mọi người đánh không lại, đành phải bỏ trốn, cho nên chỉ định ta châm nổ quan tài, sau đó mang theo các ngươi đào tẩu, Thiên Cơ đoạn hậu phía sau, đem hai vạn cân thuốc nổ... kích nổ đồng loạt. Vô luận như thế nào, chúng ta đều có thể chạy thoát được, nhưng bản thân Thiên Cơ... thì chưa biết như thế nào."

Mọi người nhớ tới lúc trước Cố Độc Hành tranh chấp với Mạc Thiên Cơ, lập tức hiểu rõ trong lòng: Thì ra là tranh đoạt cái này.

Trong phút chốc, trong lòng mọi người đều có tư vị không nói nên lời.

Ngay cả Kỷ Mặc và La Khắc Địch thường ngày vẫn đối đầu với Mạc Thiên Cơ, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

"Không nói cái này nữa." Mạc Thiên Cơ cười nói: "nếu lên đây, vậy nghe ta an bài. Thượng Tam Thiên này chính là đá mài dao tuyệt hảo chờ chúng ta, không phải lên đây để nói chuyện phiếm."

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trước: "Nơi này chính là lãnh địa của Lan gia, căn cứ thẩm vấn, mấy trăm dặm phía trước chính là Thiên Lan thành. Cho nên... trạm thứ nhất của chúng ta chính là nơi đó. Thiên Lan thành chính là đại bản doanh của Lan gia, trong toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng là một trong những địa phương có tin tức và truyền tin nhanh nhất. Cho nên bước tiếp theo, chúng ta phải phân tán hành động, thu thập toàn bộ tin tức, tình thế, động tĩnh, kể cả là gió thổi cỏ lay của toàn bộ Cửu Trọng Thiên trong khoảng thời gian này."

"Mục tiêu tập trung ở Lan gia!" Mạc Thiên Cơ nặng nề nói: "Lần trước thẩm vấn, các ngươi cũng nghe được rồi... Người của Lan gia không ngờ muốn đối phó nữ nhân của Cửu Kiếp kiếm chủ... Nếu bọn họ đã biết tin tức này... vậy thì phải giết chết!"

"Mọi người mang theo tử tinh trong người, nếu có địa phương bán tin tức, lập tức mua lại. Tiết kiệm thời gian! Hai ngày sau, chúng ta tụ hợp ở Vạn Lý lâu! Đến lúc đó dựa vào tin tức tình báo lấy được, xác định hành động tiếp theo của chúng ta."

"Lần này tìm hiểu, hai chữ "Sở Dương" không được phép phát ra từ miệng các ngươi, nhưng nhất định phải nghe ngóng từ trong miệng người khác." Mạc Thiên Cơ trầm giọng nói.

"Được!"

"Chúng ta sáu người. Ngạo Tà Vân, ngươi chung một tổ với Kỷ Mặc. Tạ Đan Quỳnh, ngươi kết nhóm với La Khắc Địch. Ta và Cố Độc Hành làm tổ ba! Lập tức hành động!"

"Thuốc nổ thì làm sao giờ? Chẳng lẽ ngươi còn giữ trong người?" Kỷ Mặc cẩn thận hỏi. Nhắc tới hai chữ thuốc nổ, da đầu hắn lại có chút tê dại. Còn nhớ rõ lần đó thử nghiệm với Mạc Thiên Cơ ở Trung Tam Thiên, chỉ hai trăm cân thuốc nổ thôi cũng nổ sụp một bên núi rồi... hiện giờ, vị đại ca liều mạng này lại đeo trên ngón tay hai vạn cân...

"Quan tài ném đi, thuốc nổ ta thu lại." Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Đây chính là thứ tốt. Không thể lãng phí. Lại nói Lan gia các chúng ta gần như vậy...."

Hắn mỉm cười nói, nhưng không hiểu tại sao, sau khi nghe được câu này, cả năm huynh đệ đều cảm thấy sống lưng giống như có một con độc xà bò qua...

Lạnh lẽo...

....

Đây là một căn tửu quán.

Mặc dù nhỏ, nhưng lại lịch sự tao nhã.

Thập trương tửu trác, bát diện lai phong; ngũ hồ hàm túy, tứ hải bằng hữu! ------- Đây là thượng hạ liên của tửu quán này. Hoành phi cũng chính là tên của tửu quán này: Lai Nhất Túy!

Ở Thiên Lan thành, tửu quán lớn hơn chỗ này, xa hoa hơn chỗ này cũng không dưới trăm ngàn. Nhưng "Lai Nhất Túy quán" này lại được công nhân là đệ nhất tửu quán Thiên Lan thành. Chỉ có mười bàn lớn, mỗi một ngày chỉ làm hai mươi bàn rượu và thức ăn. Muốn 'lai nhất túy' trong "Lai Nhất Túy" này, không đặt trước là không thể.

Nhưng hôm nay, lại có ba người không đặt trước tiến vào tửu quán.

Hơn nữa còn muốn phòng đơn

Trời biết, Lai Nhất Túy chỉ có một phòng đơn! Mỗi một ngày chỉ mở hai lần. Có thể uống rượu trong phòng đơn của Lai Nhất Túy, không ai không phải là người có thân phận. Đơn thuần có tiền... ngươi không bước qua nổi cửa đâu.

Tiểu nhị vừa thấy ba người này là khách lạ liền tiến lên giải thích không còn chỗ trống. Nhưng tên gia hỏa xấu tới thiên sầu địa thảm này chỉ hừ một tiếng, xông thẳng vào bên trong.

Vừa đi vừa quát tháo: "DKM! Lan gia cũng bị lão tử đốt rồi, hiện giờ muốn uống rượu mà cũng không còn phòng? Con mẹ nó, ta cũng muốn xem xem kẻ nào dám chiếm chỗ không nhường, tổ bà nó chán sống sao?"

Ngay sau đó người đang uống rượu trong phòng đơn của Lai Nhất Túy đã bị đuổi ra. À không, còn có hai người đang ở trong ân cần thu dọn mặt bàn. Khuôn mặt mỗi người đều sưng húp lên.

Mọi người vừa thấy không khỏi choáng váng. Bị đuổi ra chính là gia chủ đại nhân của Ngưu gia. Mọi người đều biết, Ngưu gia chính là đệ nhất gia tộc trong đám gia tộc phụ thuộc Lan gia, luôn luôn rất trâu bò.

Nhưng vị gia chủ Ngưu gia này sưng mặt mà ra, rõ ràng là ăn tát rồi, hơn nữa ăn đòn xong còn không đi, đứng ở bên cạnh chờ hầu hạ.

Tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.

"Ta cũng không phá hư quy củ của Lai Nhất Túy các ngươi. Nhưng hôm nay ông muốn uống ở Lai Nhất Túy."Thanh âm ương ngạnh kia lại vang lên: "Vị này họ Ngưu hay là họ Lừa... Đã nhượng phòng lại cho chúng ta, các ngươi kiếm một bàn khác là được. À này, họ Ngưu, thanh toán tiền rồi cút đi!"

Tất cả mọi người đều đang suy đoán, vị gia chủ Ngưu gia này khẳng định không nuốt trôi cục tức này. Sắp có tại nạn chết người rồi...

Nhưng khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là... Vị gia chủ ngưu gia này cúi đầu khom lưng như được đại xá, túm chặt lấy chưởng quỹ Lai Nhất Túy dặn dò hai câu, sau đó không ngờ bỏ xuống mười khối tử tinh, dặn dò: Nhất định phải là đồ ăn tốt nhất, rượu tốt nhất, đầu bếp tốt nhất...

Sau đó mới lau mồ hôi đầy mặt, vội vàng bỏ chạy...

Ba người này là ai vậy, trâu bò như vậy?

Tiếp đó...

Mọi người ăn cơm trong đại sảnh cũng câm như hến, không lâu sau liền thanh toán rồi vội vàng rời đi...

Bởi vì trong phòng truyền ra một giọng nói lười biếng: "Các vị, ăn no uống đã rồi thì đi đi thôi. Ta đây cũng không phải đuổi các ngươi đi, mà là muốn thương lượng với các ngươi một chút... Đương nhiên, nếu không muốn đi, ta liền ra gặp các ngươi, nói một chuyện rất quan trọng....."

Mẹ, không phải đuổi chúng ta đi.

Quả thực quá khách khí.

Nhưng vấn đề là... Bọn ca chịu được ngài khách khí sao? Nghe nói... ngay cả Lan gia cũng đốt rồi?

Nhìn thủ đoạn bá vương của Đàm Đàm, Sở Dương chỉ biết cười khổ. Không gặp có mấy ngày, sư đệ của hắn đã thay đổi hẳn rồi. Làm việc, đều chỉ dùng một phương pháp cực cực cực ngang ngược giải quyết...

"Rượu! Đồ ăn!" Đàm Đàm rống lên: "Nhanh lên! Mẹ nó sao chậm như vậy! Không ngờ cũng dám mặt dày xưng đệ nhất tửu quán!"

Mọi người đều biết, chưởng quỹ của Lai Nhất Túy chính là một vị đại cao thủ, dạo chơi hồng trần cảm thụ nhân sinh, cho nên có thể chống đỡ được sức ép khắp nơi. Một thân trù nghệ xuất thần nhập hóa, tu vi bản thân cũng là chí tôn nhất phẩm. Từ trước tới nay đều không a dua nịnh hót, cũng chưa bao giờ cho kẻ nào mặt mũi.

Có thể nói là nhất đại kỳ nhân!

Nhưng giờ phút này, vị cao thủ này lại đang thức thời đích thân vào bếp xào rau. Hơn nữa trong mắt còn tràn đầy sợ hãi.

Thanh cao… thì cũng phải phân đối tượng.

Người quái dị kia rõ ràng là một kẻ một lời không hợp là giết. với tu vi của mình, bị đối phương trừng mắt nhìn một cái không ngờ ngay cả huyết mạch toàn thân cũng đều ngưng trệ...

Nếu muốn giả bộ thanh cao trước mặt hắn... Khụ, ta vẫn đi xào rau thì tốt hơn..

Không bao lâu sau, rượu và thức ăn đã dâng đủ, Đàm Đàm vung tay lên, nói: "Các ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi." Sau đó lại vung tay cái nữa, toàn bộ căn phong đã bị thần niệm chí tôn hoàn toàn bao trùm.

Xung quanh có mấy cao thủ vốn đang định dùng thần niệm nghe lén một chút, nhưng vừa mới tiếp xúc với ngoài rìa căn phòng kia, trong ý thức đã giống như bị một cái dùi nung đỏ lừ đâm vào, tiếp đó lại gào lên thảm thiết, điên cuồng bỏ chạy.

"Làm sao ngươi lại tới nơi này?" Sở Dương đưa ra câu hỏi trước. Nhẫn nhịn hồi lâu, giờ rốt cuộc cũng có thể hỏi mấy cau.

Đàm Đàm thở dài: "Ngươi đừng hỏi ta... trước tiên ta hỏi ngươi mấy chuyện, thứ nhất, sư phụ hiện tại thế nào?"

Sở Dương trợn trắng mắt: "Sư phụ sư nương đều ở chỗ ta... thế nào, ngươi cứng cánh rồi, bây giờ dám hỏi ta trước sao?"

Đàm Đàm cười hì hì: "Vấn đề thứ hai, nếu ngươi không trả lời tốt, ta liền cự tuyệt trả lời tất cả vấn đề của gươi!"

Ánh mắt Sở Dương trở nên nguy hiểm, mắt thấy sắp nổi bão rồi.

Tạ Đan Phượng bên cạnh chỉ cười.

Chỉ thấy Đàm Đàm ngưng trọng ngồi xống, sắc mặt trầm trọng, dùng ngón tay vuốt vuốt tóc mình về phía sau, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn Sở Dương....

"Ta có đẹp trai không? Ta có phải càng đẹp trai hơn trước không?"

Tạ Đan Phượng phì cười một tiếng.

Bởi vì câu này không phải Đàm Đàm nói, mà là Sở Dương hỏi.

Sở ngự tọa trực tiếp tiên phát chế nhân.

Đàm Đàm ngơ ngẩn: "Ngươi.

Sở Dương rất thành khẩn nhìn hắn: "Đẹp không?" Tiếp đó đột nhiên lại lộ ra thần sắc chấn kinh: "Thật sự đẹp trai sao?" Sau đó liền mừng rỡ như điên: "Oa ha ha! Ta thật sự đẹp trai mà...."

Sau đó mới nghiêm trang nhìn Đàm Đàm: "Ngươi đừng hỏi ta, ta hỏi thay ngươi hết rồi, hơn nữa cũng phản ứng thay ngươi luôn... Thỏa mãn chưa?"

Đàm Đàm ngồi phệt mông xuống ghế, ỉu xìu như quả bóng xì hơi, phẫn nộ lên án: "Ngươi, ngươi quá đáng ghét!"

Sở Dương hừ hừ, siết nắm tay lại khiến cho khớp xương kêu rôm rốp: "Sư phụ từng nói qua, hắn phải bồi tiếp sư nương. Chuyện sư môn, ta có thể toàn quyền làm chủ, thấy cái gì không vừa mắt, đại đệ tử ta có thể toàn quyền xử trí, lão nhân gia cũng nói, nếu như đệ tử khác không nghe lời, ta có thể tùy tiện chỉnh đốn, lưu lại hơi thở là được."

Đệ tử khác? Trừ Sở Dương và Đàm Đàm ra, Mạnh Siêu Nhiên còn có đệ tử thứ ba còn sống sao?

Sở Dương nói xong, ba một tiếng, đập một tấm thẻ bài lên mặt bàn rồi vắt chân lên.

Đúng là biểu tượng thân phận của Mạnh Siêu Nhiên.

Đàm Đàm lập tức ỉu xìu, cầu xin nói: "Sở Dương, ngươi không thể?"

Sở Dương mặt mày bất động, nói: "Chấp hành gia pháp với một vị chí tôn cửu phẩm, ta thực cảm thấy hứng thú đó. Hơn nữa... Sở Dương... ngươi gọi được sao? Lớn mật! Nằm xuống cho ta, chổng mông lên.

Đàm Đàm cầu xin nói: "Sư huynh... Sư huynh yêu quý nhất của ta...." Nói xong liền cười nịnh bợ như chó nhật, chỉ còn thiếu nước lắp thêm cái đuôi vào đít thôi: "Nể mặt Đan Phượng, ngươi tạm tha cho ta đi...."

Tạ Đan Phượng cười rộ lên, thở không ra hơi.

Sở Dương liếc xéo mắt, cân nhắc: "cái này...."

Đàm Đàm vội nhào tới, túm lấy một cánh tay của hắn, liên tục lắc lắc: "Có được không..."

Sở Dương bị lắc cho choáng váng đầu óc: "Được rồi được rồi... Đừng lắc nữa, cột sống ta sắp rời ra rồi... Sợ ngươi."

Tạ Đan Phượng bên cạnh cười không nổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Sở Dương cố ý cường thế, Đàm Đàm cố ý đóng vai tiểu sửu (hề), cũng là để nói cho đối phương biết.

Ta vẫn là sư huynh của ngươi, như khi chúng ta còn thấp hèn...

Ta vẫn là sư đệ của ngươi, như khi chúng ta còn ở sư môn...

Những điều này cũng là để giảm bớt ảnh hưởng do ý thức Ma Vương kia giác tỉnh mang tới cho ý thức Đàm Đàm...

Kế tiếp, hai người đều lập tức thả lỏng, nhìn nhau cười, cũng không nói linh tinh nữa, trực tiếp bắt đầu rồi.

"Làm sao ngươi lại bất cẩn như vậy? Để Lan gia biết được thân phận của ngươi? Ta lần này vốn định diệt Lan gia, ngươi tự dưng nhảy ra chọc gậy bánh xe làm gì?" Đàm Đàm rất là bất mãn nói.

Trong lòng Sở Dương ấm áp, nói: "Ngươi quá lo lắng rồi. Lan gia biết nữ nhân của Cửu Kiếp kiếm chủ, chư không biết Cửu Kiếp kiếm chủ là ai. Cho nên mới phải cẩn thận như thế... Bằng không ta đã sớm chẳng đứng ở đây... Hơn nữa... Với tu vi ngươi hiện tại, muốn xử lý Lan gia, chỉ sợ ngươi còn chưa làm được."

Đàm Đàm ngẩn ra, rốt cuộc bật cười: "Không sai. Đúng là như vậy."

Nếu Lan gia đã xác định được thân phận Cửu Kiếp kiếm chủ, tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như hiện giờ. Mà phải sớm bắt đầu hành động rồi... Còn Sở Dương cũng không thể thoải mái như bây giờ, có lẽ đã sớm bị giết rồi cũng nên.

Với lực lượng của cửu đại gia tộc, muốn tiêu diệt một Sở Dương còn chưa cường đại, quả thực là có vô số cơ hội.

Nhưng bọn họ không biết.

Mà một câu còn lại Sở Dương nói, Đàm Đàm cũng vô hạn thừa nhận. Từ khi hắn nhìn thấy Lan Bất Hối đột nhiên xuất hiện, hắn đã biết, hôm nay muốn tiêu diệt Lan gia, tuyệt đối không có khả năng. Chỉ là một Lan Bất Hối đã có thẻ khiến mình trả giá nặng nề, hơn nữa còn không nhất định thắng. Huống chi còn có Tạ Đan Phượng theo bên người...

"Vậy... Hạ Tam Thiên, nữ nhân của ngươi là ai?" Linh quang Đàm Đàm chợt lóe: "Ô Thiến Thiến sư tỷ?"

Sở Dương vội ho khan một tiếng: "Thiến Thiến là... Khụ, bất quá Lan gia nói tới là một người khác."

Đàm Đàm rú lên, huýt sáo như điên.

Sở Dương giận dữ trùng mắt, Đàm Đàm rụt cổ lại, nói: "Vậy làm sao bây giờ? Đây... không phải là biện pháp nha."

Sở Dương trầm giọng nói: "Hạ Tam Thiên đã có chuẩn bị, mà ta lần này tới đây vốn là để xuống đó. Bất quá, ngươi đã ở nơi này, ta đột nhiên có một ý nghĩ. Có thể nào... Nhổ sạch mấy kẻ biết chuyện trong Lan gia không? Chính là giết.... những người biết chuyện này."

"Nhổ...." Đàm Đàm cười rộ lên: "Lúc trước ta cũng tính toán như vậy. Hơn nữa, một đám nhân thủ Lệ gia phái đi Hạ Tam Thiên cũng bị ta giải quyết sạch sẽ trên đường rồi. Người trông coi thông đạo, ta cũng giải quyết hơn phân nửa. Trong đó, tất cả cao thủ,đều giết... cũng là để tiện cho huynh đệ của ngươi xông lên. Tuy bọn hắn không nhất định đi con đường này... Nhưng ta cũng chỉ có thể tận tâm thôi. Bất quá, nói tới hủy diệt Lan gia.... Vị lão tổ tông vừa xuất hiện của Lan gia tuyệt đối là cửu phẩm chí tôn trung cấp... Thực lực tuyệt đối trên ta! Nếu không, ta cũng không bị người kéo ra đâu."

"Chỉ cần có người này tồn tại... chỉ sợ khó mà tiêu diệt được Lan gia." Đàm Đàm nói.

Sở Dương trầm trọng gật đầu, nói: "Trong khoảng thời gian này.... Chúng ta sẽ tìm kiếm cơ hội."

Đàm Đàm nở nụ cười: "Ta cứ ở đây với ngươi, không rời một tấc! Ngươi nói đánh chỗ nào ta liền đánh chỗ đó."

Sở Dương hừ một tiếng: "Ngươi có phải muốn ta cảm tạ ngươi?"

"Không dám...." Đàm Đàm lập tức làm mặt đau khổ: "Đại ca, ngài chớ oan uổng ta, ta nhát gan lắm...."

Ba người cùng cười lớn.

Đêm hôm đó, ba người tìm một gian khách sạn ở lại.

Cũng trong buổi tối hôm đó.

Đám người Mạc Thiên Cơ đã tụ hợp lại với nhau trong Vạn Lý lâu. Tin tức mọi người thu thập được đều tập trung trong tay Mạc Thiên Cơ.

Huyết Thù đường có bán tất cả tin tức, Mạc Thiên Cơ dứt khoát mua một phần, kết hợp với những tin tức người khác thu được, chẳng khác nào tất cả đại sự trên Cửu Trọng Thiên đều bị ghi chép ở nơi này.

Mạc Thiên Cơ nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Phi thường không lạc quan... Trước mắt, uy hiếp lão đại lớn nhất, có vẻ chính là Lan gia. Chúng ta đành phải lợi dụng danh nghĩa Lệ gia một chút... Cho Lan gia một món quà lớn."

Năm huynh đệ cùng nghi hoặc: "Là thế nào?"

Mạc Thiên Cơ khẽ cười: "Hành động nhỏ thôi, hẳn là không diệt sạch được Lan gia. Bất quá, chỉ dùng chừng hai vạn cân thuốc nổ này đốt pháo hoa, ăn mừng mấy huynh đệ chúng ta thượng thiên thành công. Bất... Đốt thế nào cho vang nhất, đẹp mắt nhất.... Chúng ta phải thương lượng một chút...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận