Vào giờ khắc này, trong uy thế long trời lở đất, bỗng không lại có thêm một chút màu sắc giống như mộng ảo.
Vị bạch y nhân này đúng là lão tam trong tứ đại cao thủ.
Đột nhiên gặp phải loại tập kích liều mạng này, trong lòng hắn cũng vô cùng hỗn loạn, chí cỏ thể dựa vào bản năng dốc hết tất cả thủ đoạn mà mình có thể nghĩ tới, cho rằng có uy lực lớn nhất, sử dụng tất cả chẳng có chút mục đích.
Trong lúc nhất thời, ở ngay mũi đầu tuyết băng núi lở này, vù một tiếng đã xuất hiện một cơn vòi rồng khổng lồ, quỳnh hoa của Tạ Đan Quỳnh nở rộ không tới một cái nháy mắt đã tán loạn, tan vỡ.
Tạ Đan Quỳnh kêu lên một tiếng đau đớn, một cước đáp xuống nhảy ngược lên giữa không trung, tránh đường cho Sở Dương công kích, đồng thời bản thân cũng tránh né công kích cuồng bạo mạnh mẽ!
Quỳnh hoa tuy chỉ lóe lên một cái, nhưng trên đầu vai đối phương cũng phun ra máu tươi tứ tung. Quỳnh hoa rốt cuộc cũng bắt đầu nở ra một đóa huyết hoa chuyên thuộc về quỳnh hoa!
Tiếp đó, Cửu Kiếp kiếm uy lực vô cùng của Sở Dương đã mang theo hạo nhiên chính khí, lăng không mà tới!
Quỳnh hoa đã làm lóa mắt hắn, từ trên đỉnh núi ngã xuống còn chưa điều chỉnh được trọng tâm, vừa mới xuống tới chân núi, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã gặp tập kích điên cuồng, nhưng như vậy vẫn còn chưa kết thúc!
Lúc này quả thực là thời điểm bi ai nhất cuộc đời vị bạch y nhân này!
Nhìn thấy kiếm quang như mũi khoan đâm tới, hắn điên cuồng hét lớn một tiếng, liều mạng đâm ra một kiếm!
Bang bang hai tiếng, trường kiếm của vị chí tôn kia đã vỡ vụn dưới Cửu Kiếp kiếm chủ. Trường kiếm Sở Dương vẫn vững vàng bất động, kiên quyết đâm thẳng về phía lồng ngực hắn!
Hai tay bạch y nhân hợp lại, chưởng phong chợt vang lên, nhưng nháy mắt đã trầy da tróc thịt!
Sau một tiếng hét thảm, hai chân giống như gió lốc mà lên, kiếm quang Sở Dương lập tức tán loạn, trong miệng mãnh liệt phun ra máu tươi, trong kiếm quang chớp động, hai bắp chân mang theo hai cái đùi đã bắn văng lên không trung.
Hai đạo máu tươi lập tức phun ra như suối.
Vị chí tôn này kêu lên thảm thiết, đã không phải là thanh âm con người nữa rồi.
Bàn tay phải toàn xương không còn nửa điểm da thịt liều mạng vỗ vào ngực Sở Dương, nhưng trường kiếm Sở Dương đã chớp động, chém đứt.
Phách Sơn Đoạn Nhạc Thiên Huyết Hồng!
Xoạt một tiếng, cả hai cánh tay của hắn đều bị chém đứt tới tận vai, một hướng bên trái một hướng bên phải mà bay đi, lóe lên giữa gió tuyết cuồng bạo rồi biến mất!
Phốc, Sở Dương lảo đảo một chút, xương sườn trước ngực đã bị gãy hai chiếc. hắn cũng lui lại, bởi vì giờ phút này, công kích của Mạc Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi đã từ phía sau hắn, một tả một hữu, mãnh liệt ập tới!
"Lưu lại người sống!" Sở Dương trầm giọng quát.
Tinh Mộng Khinh Vũ đao của Mạc Khinh Vũ lướt sang bên cạnh triệt hồi, đoản kiếm của Mặc Lệ Nhi hất lên cao, lướt qua chỗ yếu hại của bạch y nhân kia, nhưng đồng thời lại có một bàn tay mang theo chưởng lực thiên quân, vỗ thẳng vào ngực bạch y nhân này.
Sau khi xuất thủ mới phát hiện, tứ chi người này đã không còn, trên mặt hai nàng đều có chút kinh ngạc.
Oa một tiếng, thân thể người này vốn đã mất đi tứ chi, bây giờ lại bị một chưởng đánh cho trọng thương, bắn văng khỏi mặt đất, bay về phía tuyết lở đang ập tới gần gang tấc.
Thân ảnh Sở Dương chợt lóe, một trảo túm lấy ngực đối phương, quát: "Lui!"
Bốn người bay ngược về phía sau giống như gió lốc, lóe lên một cái đã lướt đi trăm trượng. Vừa mới rời đi, nơi vừa rồi chiến đấu đã bị sóng tuyết khổng lồ kia chồn vùi.
Mạc Thiên Cơ không hề tham chiến.
Xui xẻo nhất đúng là Đổng Vô Thương và Ngạo Tà Vân.
Hai vị thiếu gia xông tới thế như hổ điên, một đao một kiếm cùng chém thẳng vào khối tuyết cầu lớn nhất kia. Ầm một tiếng nổ lớn, tuyết cầu tách làm hai nửa. Một khối cự thạch mấy vạn cân chia thành hai khối, vừa vặn nhắm thẳng đầu Đổng Vô Thương và Ngạo Tà Vân là giáng xuống.
"Fuk!"
Giờ khắc này, bất kể là Ngạo Tà Vân vẫn luôn phong độ hay là Đổng Vô Thương vẫn luôn trầm ổn như núi, đều không nhịn nổi mà chửi tục một câu.
Hai người buồn bực gần như muốn hộc máu.
Một kích toàn lực, chuẩn bị khắc địch lập công đầu, nào nghĩ tới bên trong chỉ là một tảng đá lớn!
Nhưng uy thế của nó cũng không thể coi thường. Tảng đá kia từ trên đỉnh núi ba ngàn trượng lăn xuống, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa.
Hai người cho dù không cam lòng thì cũng chỉ có thể xuất đao xuất kiếm của mình, tiếp tục phân hai nửa cự thạch ghê tởm kia thành hai phần. Phía sau chính là huynh đệ tỷ muội, hai người làm sao yên tâm để cự thạch lớn như vậy tiếp tục lăn xuống.
Nhưng một kích vừa rồi đã khiến cổ tay hai người đau nhức, giờ phút này lại phải làm một lần nữa, trong ngực lập tức khó chịu vô cùng, vội vàng lui về phía sau. Một khối cự thạch bị chém thành bốn mảnh, không ngờ vẫn tiếp tục lăn xuống.
Mạc Thiên Cơ tay áo bồng bềnh, nhảy tới nghênh đón nhanh như chớp. Phốc phốc, hai chân đá Đổng Vô Thương cùng Ngạo Tà Vân ra xa, tiếp đó hây một tiếng, học theo Sở Dương nhấc bổng một khối đất đá lớn lên, mạnh mẽ quăng đi, sau đó lập tức lui về phía sau.
Oanh một tiếng, sóng tuyết ngập trời, trực tiếp bắn lên không trung mấy trăm trượng.
Mười người cấp tốc lui về phía sau, lóe lên mấy lần, cũng không biết là chạy đi được bao xa mới thoát khỏi lớp tuyết lở này.
Trong lúc lui về phía sau, tất cả mọi người đột nhiên phát hiện, tư thế Đổng Vô Thương có chút quái dị. Vị Đổng nhị gia uy mãnh bá đạo này đang cau mày, khom lưng, hai chân khép lại mà nhảy, cứ nhảy từng bước từng bước một, không ngờ không chịu sải chân ra mà chạy cho nhanh.
Điều này khiến chúng huynh đệ vốn vẫn quen Đổng Vô Thương phóng khoáng mạnh mẽ cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Thất vất vả mới thoát khỏi hiểm cảnh, Đổng Vô Thương lập tức phệt mông xuống đất, hai cánh tay ôm dưới bụng, khuôn mặt biến thành màu đen, mồ hôi thi nhau đổ ra.
"Sao vậy?" mang theo vị bạch y chí tôn kia chạy tới, ném người nọ xuống đất, hỏi Đổng Vô Thương.
Trên trán Đổng Vô Thương đổ mồ hôi lạnh, Mặc Lệ Nhi đứng một bên, trợn mắt nhìn Mạc Thiên Cơ.
"Sao vậy?... Cái này phải hỏi tên khốn... Mạc Thiên Cơ kia kìa...." Đổng Vô Thương môi cũng run run. Khuôn mặt thô hào méo mó, thanh âm có chút run rẩy, tựa hồ đang cực lực chống đỡ đau đớn...
"Hỏi Mạc Thiên Cơ?" Kỷ Mặc ngơ ngẩn, không hiểu chút nào.
La Khắc Địch cũng gãi đầu, trầm tư lẩm bẩm giống như là triết nhân: "Xem bộ dạng Đổng tứ ca, tựa hồ là bị thương điểu điểu rồi..."
Mọi người nhìn lại, cũng cảm thấy La Khắc Địch nói phi thường có lý.
Mạc Thiên Cơ cũng chẳng hiểu ra sao, đi tới: "Hỏi ta? Hỏi cái gì?"
Đổng Vô Thương đau tới méo cả miệng: "Ngươi ngươi ngươi... một cước của ngươi đá chỗ nào? Ta.... dkm... đồ hỗn trướng...."
Mặc Lệ Nhi mặt đen lại, oán giận: "Ta nói này Mạc nhị ca, ngươi có phải cố ý hay không..."
Mạc Thiên Cơ nổi gân xanh đầy đầu, tiếp đó có chút quẫn bách. Nhất là một câu Mặc Lệ Nhi nói, càng khiến Mạc Thiên Cơ ngượng ngùng...
Thì ra Mạc Thiên Cơ đại triển thần uy hai cước kia. trong đó một cước lại hung hăng đá vào đũng quần Đổng Vô Thương, chỉ là ngộ thương.
Lúc đó Mạc Thiên Cơ chỉ vội vàng đá hai người ra ngoài, nào để ý mình đá vào chỗ nào.
Đổng nhị gia dọc đường bỏ chạy cơ hồ đau muốn chết... Chỗ này không giống những chỗ khác. Cho dù Đổng Vô Thương có uy vũ cái thế, gân thép xương sắt đi nữa, bị người ta đá một cước như vậy cũng tuyệt đối không chịu nổi.
"Mau xem xem!" Mạc Thiên Cơ có chút hối hận: "Xem còn có dùng được không..."
Mặc Lệ Nhi lập tức đỏ bừng cả mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Thiên Cơ một cái, đỏ mặt dậm dậm chân rồi trốn sang một bên.
"Ha ha ha...." Đám người Kỷ Mặc La Khắc Địch, còn có Ngạo Tà Vân ôm bụng cười rộ lên, nghiêng nghiêng ngả ngả.
Mọi người còn chưa thấy Mạc Thiên Cơ có bộ dạng quẫn bách như vậy bao giờ, hôm nay thật sự là đã nghiền...
Tạ Đan Quỳnh nhanh chân nhanh tay nhất, trực tiếp dùng tuyết trắng xây lên một bức tường, ngăn Mạc Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi ở bên ngoài, sau đó Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ khiêng Đổng Vô Thương đi vào kiểm tra.
Kỷ Mặc mặt dày mày dạn cũng chạy vào xem.
Thật lâu sau, bên trong truyền ra tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Mặc cười hắc hắc đi ra, mọi người cùng hỏi: "Thế nào?"
Mặc Lệ Nhi mặt phấn đỏ bừng, nhưng cũng dỏng lỗ tai lên, ánh mắt len lén liếc nhìn Kỷ Mặc.
Kỷ Mặc rất là cao hứng, đi thẳng tới, lớn tiếng nói: "Đệ muội! Chớ lo lắng! Còn dùng được! Còn dùng được..." tại TruyenFull.vn
Lời còn chưa dứt.
Phốc!
Mặc Lệ Nhi một cước đá vào tiểu phúc Kỷ Mặc, tiếp đó tung người mà lên, quyền cước đủ cả. Trong nháy mắt thời gian, Kỷ Mặc đã trúng liên tiếp hơn mười quyền, ba bốn mươi cước, giống như sao băng, chổng mông lên, sưu một tiếng bay ra ngoài.
Mặc Lệ Nhi dậm chân, trốn phía sau Mạc Khinh Vũ, không chịu thò mặt ra.
Chỉ nghe thấy một đám nhị hàng cười lớn chấn thiên.
Thật lâu sau, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ vẻ mặt quái dị đi ra, như cười như không, hiển nhiên đang cố nhịn.
Sau đó Đổng nhị gia xuất hiện, sải bước đi ra, long hành hổ bộ, uy phong lẫm liệt.
Nhưng tiếng cười lúc này lại càng ầm ĩ hơn.
Đổng nhị gia lấy tay gãi gãi đầu, ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Thiên Cơ một cái, khuôn mặt đen không ngờ đỏ lên...
Phương xa, Kỷ Mặc khập khiễng trở về, thở không ra hơi: "Ta thật sự là phục rồi... Báo tin vui không ngờ còn bị đánh...."
Một tiếng hét từ xa truyền tới: "May tới đón ta...." Đúng là Nhuế Bất Thông.
Phượng hoàng đại nhân sau một kích đó bị thương rất nặng, lúc rơi xuống tuyết lở còn chưa chấm dứt, thân thể lại không thể động đậy, cả người đều bị đất đá táng cho thâm tím bầm dập. Giờ phút này thấy tuyết lở kết thúc, mới thật cẩn thận xuống núi, bất quá lại suy yếu tới cực điểm, đành phải lên tiếng cầu cứu.
"Ta đi!" La Khắc Địch xung phong nhân việc, chạy đi nhanh như chớp.
"Hai người kia đều còn sống chứ?" Mạc Thiên Cơ trầm giọng hỏi.
"Đều còn sống." Cố Độc Hành nói: "Thế nào... bắt đầu?"
Mạc Thiên Cơ nhìn về phía Sở Dương, Sở Dương nhíu mày nói: "Đối phó với chí tôn cao giai thần hồn kiên cố như vậy, mê hồn đại pháp không dùng được, chỉ có dùng thủ đoạn tra tấn."
Mạc Thiên Cơ lập tức có chút phát sầu, trong những người này, thật không có ai dùng tra tấn nổi danh, hảo hán tử ngược lại lại có không ít.
"Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương không được." Sở Dương trực tiếp phủ quyết hai người.
Mạc Thiên Cơ rất đồng tình.
Nếu như là Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương thẩm vấn, chẳng may cái tính anh hùng trọng anh hùng của hai người này phát tác, nhìn thấy đối phương thật sự là người kiên định, tuyệt đối sẽ cho người ta chết một cách thống khoái.
Nhưng tất cả kế hoạch mà Mạc Thiên Cơ khổ tâm trù tính đều sẽ bị phá hỏng ca.
Sở Dương xoa xoa thái dương, nói: "Gọi Ngạo Tà Vân và Tạ Đan Quỳnh đến đây đi. Tạ Đan Quỳnh làm chủ, Ngạo Tà Vân làm phụ."
Mạc Thiên Cơ nhíu mày: "Được không?"
Sở Dương ra hiệu an tâm: "Tin tưởng ta."
Mạc Thiên Cơ không nói.
Bọn họ không biết rằng, ở kiếp trước, Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh một người được gọi là Tà công tử, một người được gọi là Quỳnh Hoa, hai người đều là bá chủ một phương.
Nhưng hai người này cũng thuộc loại người tâm địa lãnh khốc, nói về pháp môn tra tấn bức cung lại tinh thông hơn Mạc Thiên Cơ Cố Độc Hành không ít....