Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Nếu như lúc này vẫn tiếp tục truy sát, liều mạng bị đá tảng đập vài phát, đám chí tôn da dày thịt béo vẫn có thể vượt qua được.

Nhưng cái tư vị đó thật không dễ chịu gì, hơn nữa người có thể vượt qua cũng không nhiều lắm. nếu như đối phương thật có mai phục, những người này chỉ sợ cũng không lạc quan được.

Cho nên Dạ Tiêu Diêu và Tiêu Tránh Ngôn tuy nghe thấy tiếng kêu của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng vẫn không hẹn mà cùng chậm lại một nhịp. Ngay cả hai người bọn họ cùng dừng bước, những người khác đương nhiên cũng dừng lại.

Chỉ là chập một nhịp này, toàn bộ ngọn núi đã đổ sụp xuống. Bụi tuyết bay lên mù trời, xông tận lên cao mấy trăm trượng! Ẩn ước có thể nhìn thấy Lệ Hùng Đồ phía trước bị đá tảng bình bịch giáng vào người, vừa ôm đầu vừa chạy như điên.

Đội ngũ của Lệ gia hoàn toàn bị ngăn cách phía sau đống đất đá, căn bản không nhìn thấy nữa rồi.

Tiêu Tránh Ngôn cùng Dạ Tiêu Diêu đều rống lớn một tiếng. Hai người bốn cánh tay cùng giơ lên, hắc một tiếng, hai đôi bàn tay khỏng lồ oanh kích thẳng về phía trước.

Hai vị bát phẩm chí tôn liên thủ, uy thế quả nhiên kinh thiên động địa!

Thanh âm cấp thiết của Đệ Ngũ Khinh Nhu truyền tới: "Đừng đẩy về phía trước! Nhắm lên trời mà đẩy!"

Khi tiếng quát vội vàng của Đệ Ngũ Khinh Nhu truyền tới, Dạ Tiêu Diêu Tiêu Tránh Ngôn hai người bốn bàn tay khổng lồ đã thành hình, ầm một tiếng vỗ ra, muốn thu cũng không kịp nữa rồi.

Chỉ thấy toàn bộ núi đất đá khổng lồ bị hai người nâng lên giống như cột chống trời, dùng một tốc độ còn nhanh hơn cả lúc rơi xuống, ầm ầm bay thẳng về phía đối diện.

Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng, dừng bước.

Xong rồi.

Nếu như không có việc này, trong tình huống tầm nhìn trống trải, một vị cửu phẩm chí tôn truy tung còn có thể không mất dấu đối phương. Nhưng hiện giờ, hoàn toàn vô vọng rồi.

"Bọn hắn làm vậy hẳn là đối sách tốt nhất rồi mà?" Một vị ảnh tử bên cạnh nghi hoặc hỏi.

Đệ Ngũ Khinh Nhu dậm chân thở dài: "Biện pháp ngu xuẩn nhất mới đúng. Chút đất đá đó làm sao giáng chết được chí tôn? Mà khi chúng rơi xuống đất, sơn lay địa rung bụi tuyết ngàn dặm, đến lúc đó muốn tìm được tung tích đối phương, còn khó hơn cả lên trời rồi."

"Nếu như là nâng lên trên, đám người chúng ta còn có thể xuyên qua dưới đất đá. Đến lúc đó tầm nhìn trống trải, trở ngại duy nhất chính là bụi tuyết do đối phương tạo ra. Nhưng đó ngược lại chính là mục tiêu của chúng ta. Cho dù đối phương chia ra, chỉ cần chúng ta đuổi theo một đạo, ít nhất cũng có thể tiêu diệt một phần ba, khiến cho bọn hắn thực lực đại tổn. Nhưng hiện tại tình huống như vậy, chỉ có thể tạm thời buông tha, tùy cơ hành sự."

Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu ít nhiều có chút buồn bực. Hắn không thể tưởng được, Mạc Thiên Cơ không ngờ không cho mình cơ hội giao phong chính diện, cứ như vậy một kích rồi thoát đi.

Trong lúc nói chuyện, phía trước quả nhiên bốc lên bụi tuyết ngập trời, rào rào rơi xuống đất, gần như trong phạm vi mấy ngàn trượng, bụi tuyết trắng trời.

Cho dù thị lực chim ưng cũng chẳng nhìn thấy gì nữa rồi.

Dạ Tiêu Diêu và Tiêu Tránh Ngôn biết mình gây họa, lập tức vận khởi toàn lực, xua tan đám bụi tuyết khổng lồ kia đi, nhưng phóng mắt nhìn, đã chẳng thấy tung tích địch nhân đâu nữa.

Chỉ còn lại một màu trắng toát.

Hai người chán nản.

"Tự ẩn nấp, án binh bất động!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng hạ lệnh, trong mắt hắn tràn đầy thần thái nắm chắc: "Nếu hắn xuất động quy mô như vậy, tuyệt đối sẽ không cam tâm chỉ giết hai ba trăm người rồi trở về. Cho nên, tiếp theo, không ngừng hắn vẫn có hành động nào đó!"

"Chỉ cần xác định hắn còn ở nơi này, vậy chúng ta trực tiếp không tiếp chiến, lập tức liều mạng bôn tập, hủy diệt đại bản doanh Lệ gia!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng nói.

Trong lòng hắn còn có một cảm giác mới mẻ. Bình sinh đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Khinh Nhu bị người ta đánh bại trên trí mưu! Sở Dương Hạ Tam Thiên không tính. Tất cả những chuyện dưới Hạ Tam Thiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu đều không cho rằng mình bị thất bại. Cho dù là bại, cũng là bại bởi thiên mệnh.

Hơn nữa, cho tới cuối cùng, Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản không hề cố gắng, Sở Dương cố nhiên thành công, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng thành công. Chính nhờ huyết sắc khí vận nhập chủ Đệ Ngũ gia tộc khi đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu gia tộc trên Thượng Tam Thiên mới có cơ hội chậm rãi trưởng thành!

Cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu không cho rằng mình bại. Đối với mục tiêu tổ tiên vạn năm mà nói, thậm chí còn có thể nói là thắng lợi.

Nhưng hôm nay, lại là chân chính bại dưới mưu kế của người khác, khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm thấy thất bại. Địch nhân hoàn toàn nắm được mỗi bước kế hoạch của mình.

Loại cảm giác này, không cách nào hình dung được. Không phải nản lòng, ko phải khổ sở, ngược lại còn hóa thành chiến ý ngập trời!

Một khi đã vậy, ta sẽ cùng ngươi đấu một trận!

Nếu như ta bị người nhìn thấu hậu thủ đằng sau, chứng tỏ ta dụng binh còn có chỗ sai lầm, có quy luật.

Ngươi nhắc nhở nhược điểm của ta. Về sau ta sẽ chú ý, cám ơn ngươi, Mạc Thiên Cơ!

Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu tin tưởng vững chắc, nếu như Mạc Thiên Cơ thực hiện hành động lớn như vậy, bôn tập mấy ngàn dặm, mục đích tuyệt đối không thể nào chỉ đơn giản như vậy.

Tuyệt đối không thể cứ vậy mà rút lui.

Nếu là mình, mình cũng không cam tâm.

Cho nên hắn đợi.

Hơn nữa phải chuẩn bị thật tốt.

Đúng vào lúc này, mấy người chạy tới trước mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu như bay: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy, quân sư của đối phương để lại cho ngươi một món quà."

"Món quà?" Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu sáng ngời: "Cái gì?"

"Là cái này!" Người nợ cười khổ, lấy ra một món đồ.

Là một câu tuyết trụ thẳng tắp, cao to như thân thể một người mình thưởng, đứng thẳng tắp.

Ở trên đỉnh tuyết trụ, đặt ngay ngắn một cái đầu điêu khắc bằng băng tuyết!

Giờ khắc này, đám người Đệ Ngũ Khinh Nhu, Dạ Tiêu Diêu, Tiêu Tránh Ngôn, Trần Kiếm Long đều tập thể ngây ngẩn cả người.

Cái đầu người này, vừa nhìn đã biết là băng tuyết điêu khắc thành, hơn nữa còn là tuyết trắng tùy ý nhào nặn thành tuyết cầu, sau đó mới đắp một lớp băng bên ngoài. bên trong vẫn có thể nhìn thấy là một khối tuyết cầu trắng toát.

Nhưng khả năng điêu khắc của này đúng là quỷ phủ thần công, có thể nói là xuất thần nhập hóa.

Bất kể ngũ quan thất khiếu của cái đầu người này, đều rất sống động. Ngay cả con ngươi trong mắt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chòm râu dưới cằm, càng giống như muốn phiêu động theo gió. Tóc trên đầu lại tựa hồ rõ ràng tới từng sợi.

Khiến cho người ta cảm thấy khó tin chính là, nếu chỉ thoạt nhìn cái đầu người này, bất luận kẻ nào cũng nghĩ đâu là một khối băng tuyết. Nhưng nếu nhìn tới khuôn mặt, lại phát hiện, người này chính là một người sống.

Lông mày cho thấy tính cách của hắn, ánh mắt hiển lộ ra trí tuệ, cái mũi biểu lộ kiên trì, đôi môi thể hiện lạnh lùng và quyết đoán.

Sắc mặt, nếu như nhìn qua, không ngờ cũng giống hệt với sắc mặt người bình thường.

Ngay cả tóc, cũng khiến cho người ta có một loại ảo giác: "Đây là màu đen."

Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy một loại thần thái bình tĩnh, lạnh nhạt, bày mưu nghĩ kế!

Nhìn từ bên này, tựa hồ ánh mắt cái đầu người này đang lẳng lặng quan sắt ngươi, nhưng nếu đứng từ bên kia, ánh mắt hắn cũng như vậy! Tựa như con mắt bức điêu khắc này có thể chuyển đông.

Đây là một bức điêu khắc từ băng tuyết sao?

Hơn nữa, khuôn mặt này, chưa một ai từng gặp qua. Nhưng cái đầu người này khiến cho mọi người có một cảm giác quen thuộc cực độ. Tựa như tất cả mọi người đều quen biết người này! Thậm chí ở ngay xung quanh mình.

Đệ Ngũ Khinh Nhu cẩn thận quan sát cái đầu người này, trên mặt lộ ra thần sắc thưởng thức, thản nhiên nói: "Giống thật! Thật lợi hại! Thật tự tin, thật thú vị! Hay cho định lực"

Mọi người không tự chủ được phụ họa: "Đúng vậy, giống thật."

Nhưng ngay sau đó mọi người liền nhìn nhau, tập thể ngạc nhiên: Giống thật! Giống thật đấy, nhưng mà... giống ai?

Ánh mắt mọi người từ trên gương mặt cái đầu, chuyển tới trên người Đệ Ngũ Khinh Nhu, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ!

Giống, giống... Đệ Ngũ Khinh Nhu!

Cái đầu người này, vô luận là miệng mũi ánh mắt, đều khác diện mạo Đệ Ngũ Khinh Nhu một tời một vực, nhưng cái loại thần vận trong vô hình, cơ hồ lại giống Đệ Ngũ Khinh Nhu y như đúc!

Tuy hoàn toàn khác với diện mạo Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng chỉ cần là người gặp qua Đệ Ngũ Khinh Nhu, vừa nhìn thấy cái đầu người này, nhất định sẽ lập tức nhìn ra, đây chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu!

Cũng lãnh tĩnh như vậy, cũng cơ trí nhu vậy, cũng có chút lạnh lùng tàn khốc như vậy. Thậm chí còn có chút nghiêm nghị sát phạt quyết đoán!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ thở dài: "Hắn chưa từng gặp ta... chưa từng! Chỉ là qua mấy lần giao thủ, hắn đã phỏng đoán được khí chất thần vận của ta, thậm chí còn đặc biệt điêu khắc ta, đem tặng. Hay cho lễ vật!"

Mọi người nhìn nhau hoảng sợ.

"Trong đời này, đây chính là lễ vật trân quý nhất ta nhận được!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười: "Độc nhất vô nhị!" Text được lấy tại

"Cái này... Đệ Ngũ tổng chỉ huy, ngươi vừa mới nói... Giống thật, chúng ta đã hiểu rồi. Nhưng đằng sau ngươi lại nói thật lợi hại, thật tự tin, thật thú vị, hay cho định lực... là có ý gì? Là chỉ đối phương sao? Người điêu khắc... cái này? Quân sư thiên tài của Lệ gia hiện tại, cứu kiếp trí nang?"

Dạ Tiêu Diêu có chút gian nan hỏi.

"Không sai." Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên cười, ánh mắt vẫn nhìn bức điêu khắc, tựa hồ yêu thích không nỡ buông tay, mỗi một đường vân đều muốn ghi nhớ.

"Thật lợi hại, là nói người này chưa từng gặp ta, không ngờ lại có thể dựa vào bức tượng này, biểu lộ tất cả thần vận của ta."

"Hay cho định lực, là nói đối phương điêu khắc thứ này, chỉ dùng thời gian rất ngắn, hơn nữa là hoàn thành trong chiến đấu. Điêu khắc tinh tế thế này, lại trong hoàn cảnh chí tôn chiến đấu, nếu không có định lực núi lớn sập trước mắt mà mặt không đổi sắc, tuyệt đối không thể!"

"Thật tự tin, là nói, khi hắn điêu khắc, chiến đấu đã bắt đầu rồi. Tất cả đều là hắn chỉ huy, nhưng hắn lại không quan tâm chút nào, hiển nhiên là tự tin vào tất cả dự đoán của hắn."

"Thật thú vị... ha ha...."Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn bức điêu khắc này, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt: "Nếu như ta không phỏng đoán sai, cổ cái đầu người này, là bị người ta chặt đứt! Một kiếm chém đầu!"

Nói xong liền cầm lấy bức điêu khắc, cũng không thèm nhìn tới, lật cái cổ lên.

Phẳng lỳ như đao chém!

Mọi người hít một hơi lạnh.

Ở ngay cạnh chiến trường có mấy ngàn chí tôn chiến đấu, lại có thể chuyên tâm điêu khắc ra thần vận của một địch nhân chưa từng gặp qua, khiến tất cả mọi người thừa nhận không thể phản bác!

Đây là hạng người gì?

Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười, phất tay áo một cái, bông tuyết bám trên tuyết trụ bay đi, lộ ra bề mặt nguyên bản.

Phía trên, mấy hàng chữ như rồng bay phượng mía.

"Đệ Ngũ Khinh Nhu, ta khắc tượng có giống ngươi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui