Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

"Lần đó uống rượu ở Lăng gia, kỳ thật chính là vì giải quyết việc này, hóa giải ân oán. Trong trí nhớ của ngươi là Lan Bất Hối và Trần nghênh Phong đánh nhau, nhưng thực chất lại là lấy cớ bức bách Lăng Mộ Dương tỏ thái độ. Nhưng Lăng Mộ Dương lại đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Từ đó huynh đệ như người dưng nước lã."

Tiêu Thần Vũ nói: "Trên thực tế, cửu đại gia tộc chân chính quyết liệt, cũng chính là lần đó!"

"Chẳng trách... chẳng trách...." Lệ Xuân Ba thì thào tự nói, cười khổ không một thanh âm. Đột nhiên ngẩng cổ, dốc cạn liệt tửu, lau miệng, hung hăng nói: "Các ngươi có từng nghĩ qua... Các ngươi lựa chọn như vậy, làm sao đối diện phụ bối chúng ta - những huynh đệ từng sinh tử chi giao? Làm sao đối diện với đại bá? Các ngươi..."

Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói: "Khi đó, thế cục đại lục đã tươi sáng, chín khôi địa bàn lớn đang ở trước mắt, chờ chia cắt. Đối diện với lợi ích khổng lồ như thế, còn ai có tâm tình đi lo tình nghĩa! Đối diện với lợi ích khổng lồ, tất cả những thứ khác đều không quan trọng."

"Ta chửi con mẹ các ngươi...." Lệ Xuân Ba bi phẫn, chửi lớn được nửa câu, rồi lại thu trở lại, đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Đừng mắng ta!" Tiêu Thần Vũ: "Ta không tham dự, từ đầu tới cuối không hề tham dự."

"Nhưng ngươi cũng không ngăn cản!" Lệ Xuân Ba lớn tiếng, nói: "Về sau thì sao?"

Trong mắt Tiêu Thần Vũ lộ ra vẻ tức giận, nói: " Sau đó, Lăng Mộ Dương bị mọi người liên thủ bức bách, rốt cuộc không chịu được áp lực, sau khi kéo dài mấy chục năm, nói Quân Uy đã chết."

"Nhưng sự thực lại không phải như thế. Lúc đó Quân Uy tuổi còn nhỏ, nhưng đã nhớ rõ tất cả. Sau khi lớn lên, thoát ly Lăng gia, bước chân vào giang hồ, lấy tên giả là Cừu Vạn Trượng! Nhưng chẳng biết tại sao lại bị người ta biết được thân phận thực, bị vây công, cuối cùng hạ lạc không rõ." Tiêu Thần Vũ chậm rãi nói.

Lệ Xuân Ba phẫn nộ đánh ra một chưởng, bên cạnh, một ngọn núi cách đây mấy trăm trượng, phanh một tiếng vỡ vụn. Đá vụn bụi mù ngập tràn tứ phía, thiên địa biến sắc. Lệ Xuân Ba lạnh lùng nói: "Chính là Tàn Hoa Sắc Ma - Cừu Vạn Trượng khi trước? Các ngươi giết thì giết, vì sao còn đổ lên đầu hắn tội danh xấu xa như thế?"

"Hắn không phải sắc ma, cho tới bây giờ cũng không phải!" Tiêu Thần Vũ sửa lại: "Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn, lịch sử cho tới bây giờ đều do kẻ thắng viết. Cho nên hắn là như vậy."

"Các ngươi làm chuyện thật tốt! Các ngươi thật giỏi!" Lệ Xuân Ba nghiến răng ken két: "Thật đúng là... quang minh chính đại! Không để bản thân có một vết nhơ. Nếu đại bá biết mình lại có một đám hậu bối sạch sẽ không tỳ vết như các ngươi, không biết sẽ vui mừng cỡ nào!"

Một câu này rõ ràng là nói mát, nhưng Tiêu Thần Vũ vẫn không hề phản khác, lịch sử là lịch sử, sự thật là sự thật.

"Từ đó về sau, chỉ cần giang hồ xuất hiện họ Quân, các ngươi liền thi nhau đuổi giết, cũng là bởi vì như thế nhỉ?"

“Đừng nói hai chữ 'các ngươi'." Tiêu Thần Vũ nói Chuyện này từ đầu tới cuối đều không có Tiêu gia tham dự!"

"Nhưng từ đầu tới cuối, họ Tiêu vẫn cảm kích chuyện này!" Lệ Xuân Ba lạnh lùng nói: "Hơn nữa còn một mực giả câm giả điếc!"

Tiêu Thần Vũ im lặng không nói, thật lâu sau mới lên tiếng: "Quân Uy chưa chết, bởi vì sau rất nhiều năm, trên giang hồ còn có truyền nhân của hắn xuất hiện. Nhưng những người... đều không có ngoại lệ, bị mấy đại gia tộc đuổi giết."

"Trước đó, Lăng Mộ Dương tới tìm ta, không nói gì cả, chỉ dập đầu lạy ta ba cái, quay đầu mà đi."

"Bắt đầu từ đó, ta bắt đầu bí mật điều động nhân thủ, bảo hộ một tia huyết mạch của Quân thúc thúc, cùng Lăng Mộ Dương liên thủ. Đây là ta làm."

"Càng về sau, thời gian trôi qua càng dài, đuổi giết dần dần phai nhạt. Mà hậu nhân của Quân thúc thúc, cũng được Lăng Mộ Dương đưa tới Trung Tam thiên."

"Sự tình là như thế."

"Một khi đã vậy, vị thủ lĩnh Ám Trúc Trung Tam Thiên kia - Quân Tích Trúc kia, các ngươi sao không hạ thủ đi? Nàng không phải cũng mang họ Quân sao?" Lệ Xuân Ba có chút trào phúng, cười nhạt.

"Bởi vì Ninh Thiên Nhai nhúng tay rồi! Khi đó Ninh Thiên Nhai xuất quan, bảo vệ huyết mạch Quân gia. Hơn nữa... bọn họ cũng thủy chung không thể xác định, đó có phải là hậu nhân Quân gia lúc trước hay không. Thế là dứt khoát bán thể diện cho Ninh Thiên Nhai. Hơn nữa, Thượng Tam Thiên cũng không còn họ Quân tồn tại, cũng không cần lo lắng bị uy hiếp." Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói.

"Ta hiểu." Khẩu khí Lệ Xuân Ba lộ ra thất vọng, trên mặt hắn không hề che giấy bộ dáng nản lòng thoái chí chút nào, nói: "Ta thật sự hiểu rồi."

"Ta hiểu được, tình nghĩa sâu hơn nữa, cũng không thể ngăn được lợi ích!" Lệ Xuân Ba đau đớn nói: "Đối với các ngươi mà nói! Tình nghĩa hay gì đó, đều không quan trọng!"

Tiêu Thần Vũ cầm lấy một cái đùi gà, cắn một cái, nói: "Xuân Ba, chúng ta có thể không nói chuyện này nữa không?"

Lệ Xuân Ba suy sụp nói: "Ngươi phải tin rằng, ta càng không muốn nói. Ta chỉ muốn biết, vì sao? Phụ bối chúng ta đều là giao tình sinh tử, vì sao đến thế hệ chúng ta, lại trở nên vô tình như thế?"

Tiêu Thần Vũ trầm mặc một chút, nói: "Phụ bối chúng ta cùng nhau xuất sinh nhập tử, rừng đao biển lửa. Tình nghĩa của bọn họ, là sinh tử chi giao. Đó là thật! Cho nên bọn họ vĩnh viễn không bao giờ có lỗi với nhau."

"Đến thế hệ chúng ta. Thứ nhất, phụ bối mất tích quá sớm, chúng ta không bị ảnh hưởng quá sâu. Thứ hai, chúng căn bản chưa từng trải qua sinh tử với nhau, không cùng trải qua nhiều mạo hiểm như vậy. Vốn không có cái gọi là chân tình!"

"Khi đó, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là một đám đệ tử thế gia tụ hợp, vui chơi mà thôi. Chỉ là bạn chơi từ nhỏ. Không hơn."

"Chờ đến khi chúng ta bắt đầu khai sáng sự nghiệp, đương nhiên phải dốc sức, phải lưu lạc, phải trải qua nhiều lần gian nguy... Nhưng lúc đó chúng ta là thủ lĩnh, mỗi người chúng ta đều có một đám thủ hạ... Cho dù trải qua sinh tử, cũng là cùng những người đó. Chứ ko phải là huynh đệ chúng ta."

"Tình cảm của chúng ta không được khảo nghiệm. Rất tầm thường."

"Khi đối diện với lợi ích, có vị dao động, cũng rất bình thường." Tiêu Thần Vũ nói như thế: "Nếu như phải giết cả nhà Quân thúc thúc, trong lòng mới an tâm, vậy bọn họ sẽ làm. Không có gì lạ cả."

Lệ Xuân Ba nở nụ cười có chút bi thương: "Thì ra giết chết thúc thúc của mình, trong lòng sẽ an tâm...."

Tiêu Thần Vũ nở một nụ cười kỳ quái, nói: "Xuân Ba, nếu nói như vậy, một trong cửu kiếp hiện giờ cũng là ở Lệ gia các ngươi, ngươi cũng cảm thấy trong lòng an tâm nhỉ?"

Lệ Xuân Ba bỗng nhiên ngẩng đầu: "Nhị ca, lời này của ngươi là ý gì?"

Tiêu Thần Vũ nặng nề nói: "Theo lịch sử nói, một khi vượt qua đại kiếp nạn này, Lệ gia sẽ chân chính có hi vọng. Ta chân thành hi vọng ngươi có thể vượt qua! Thật đó!"

Lệ Xuân Ba cười tự giễu: "Thì ra là thế."

Tiêu Thần Vũ lạnh nhạt nói: "Huynh đệ, sau này nói chuyện, chớ đặt mình vào vị trí thánh nhân! Kẻ bị người cười, vị tất không thể cười!"

Lệ Xuân Ba cười ha ha, cười đến chảy ra nước mắt.

Tiêu Thần Vũ vẫn duy trì nụ cười, uy nghiêm túc mục dị thường.

Tất cả mọi chuyện đều đã nói, băn khoăn vạn năm cũng được giải bỏ.

Tiêu Thần Vũ vượt trên vạn người, chí tôn cửu phẩm đỉnh phong đã trở lại.

Lệ Xuân Ba cười như điên, Tiêu Thần Vũ mỉm cười, trong lòng hai người đều đang thở dài, nhưng một tia ôn nhu trong mắt hai người, đều đang dần dần biến mất.

Kỳ thật trong lòng hai người đều rõ ràng, theo chuyện năm đó bị vạch trần, một đường nói tới bây giờ, mấy câu cuối cùng vừa kết thúc, tình nghĩa vạn năm, đã không còn sót lại chút nào!

Từ nay về sau, chính là ngươi chết ta sống, không phải ngươi chết thì là ta vong!

Ta và ngươi, không còn là huynh đệ. Huynh đệ thì sao, huynh đệ cũng giết. thế thôi!

Tiêu Thần Vũ bắc thượng, chuyến này động thân cũng biểu lộ thái độ của mình. Hôm nay đoàn tụ lần cuối, đó là hạ xuống một dấu chấm kết cho tình huynh đệ cả đời.

Nhưng hai chung quy vẫn không thể chia tay trong vui vẻ.

Huynh đệ vạn năm tuế nguyệt, ân oán dây dưa tới hôm nay. Trước trận sinh tử uống một chén, rượu còn chưa cạn đã quyết liệt!

Đối với lời Tiêu Thần Vũ nói, Lệ Xuân Ba không hề giải thích. Nếu như Tiêu Thần Vũ nói ra những lời này từ nửa canh giờ trước. Lệ Xuân Ba tuyệt đối sẽ liều mạng giải thích, cho thấy nỗi lòng của mình.

Nhưng hiện tại đã không cần thiết, bởi vì hoàn toàn vô nghĩa thôi.

Ngươi nói ta vì cửu kiếp, nhưng ngươi có biết, trước khi trận chiến này, ta cũng hoàn toàn thất vọng lạnh lòng với gia tộc của mình? Ngươi có biết, trong toàn bộ cuộc chiến, ta cho tới bây giờ vẫn chưa xuất thủ một lần?

Ngươi có biết, vì các ngươi, vì tình nghĩa huynh đệ vạn năm trước, chỉ cần các ngươi thương lượng với ta, ta thà giải tán Lệ thị gia tộc đổi lấy hòa bình? Ích lợi đối với ta mà nói, mới là thứ không quan trọng.

Các ngươi có biết, ta đã sớm muốn buông bỏ?

Ta coi trọng nhất, duy chỉ có huynh đệ thôi!

Khóe miệng Lệ Xuân Ba nở nụ cười cay đắng, nhưng đến một chữ cũng không nói ra.

Ta không hề đứng ở vị trí thánh nhân. Ta chỉ đứng ở vị trí một con người mà thôi. Chỉ thế thôi.

Cầm vò rượu, Lệ Xuân Ba đột nhiên cảm thấy rượu ngon thơm nồng, đột nhiên lại trở nên khó uống như vậy. Nhẹ giọng nói: "Nhị ca, mọi người dù sao cũng từng là huynh đệ. Dứt khoát nói hết tất cả ra đi. Sau ngày hôm nay, huynh đệ như ngươi dưng. Nếu nhị ca đích thân tới Tây Bắc rồi, cũng chẳng tỏ tất cả đại cục đã định. Vậy tiểu đệ cũng chỉ có thể hết sức chi toàn một phen cùng nhị ca thôi."

Tiêu Thần Vũ im lặng gật đầu: "Cũng đúng thôi. vì gia tộc sinh tử tồn vong, ngươi nên như thế, mọi người giống nhau thôi."

Lệ Xuân Ba khẽ lắc đầu: "Không giống. Trước khi nhị ca tới đây.. Ta chưa bao giờ nhúng tay, một lần cũng không...."

Tiêu Thần Vũ sửng sốt, bỗng nghiên ngẩng đầu, nhìn vị huynh đệ cũ của mình mà kinh ngạc dị thường. Tựa hồ khó tin tưởng lời huynh đệ mình nói.

Lệ Xuân Ba khẽ ngoảnh mặt sang một bên, gật gật đầu.

Tiêu Thần Vũ chậm rãi đứng lên, khoanh tay cất bước, đi tới bên vách núi, nhìn tuyết địa trắng toát,nặng nề nói: "Mười vạn năm, Tây Bắc đã đổi chủ mấy lần rồi?"

Lệ Xuân Ba cũng khoanh tay, đứng bên cạnh hắn, thản nhiên nói: "Tang thương vạn thế, Đông Nam thủy chung vẫn họ Tiêu?"

Hai câu hỏi, hai dấu hỏi chấm. Đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường.

Hai người đều không nói gì nữa.

Chỉ sóng vai mà đứng.

Đại tuyết vẫn rơi, che trời mù đất, chẳng mấy chốc, trên thân thể hai người đã đóng một lớp tuyết thật dày.

Với tu vi hai người mà nói, bông tuyết rơi xuống người, chỉ sợ còn chưa kịp tiếp xúc, đã biến thành hư ảo. Mà giờ khắc này, lại giống như bám trên hai bức tượng vậy. Chẳng mấy chốc nơi đây lại có thêm hai bức tượng giống nhau như đúc.

"Rượu rất ngon, chân tuyết kê cũng rất tuyệt." Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói: "Huynh đệ, ta phải đi rồi." Khi tiếng nói vẫn còn vang vọng, một pho người tuyết đột nhiên tan rã, Lớp tuyết thật dày trong nháy mắt đã hóa khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui