Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

"Các ngươi nghe rõ chưa!" Mạc Thiên Cơ nổi giận gầm lên một tiếng.

"Nghe rõ, nghe rõ rồi...." Kỷ Mặc luống cuống đưa tay lau nước bọt bắn lên mặt mình. Rất ai oán, rất buồn bực, rất uất ức, quả thực so với ban ngày còn uất hơn.

...

"Ngày mai quyết chiến, phương diện chỉ huy đều phải nhờ vào Đệ Ngũ tổng chỉ huy rồi." Trên mặt Tiêu Thần Vũ vẫn còn vẻ ngượng ngùng.

Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ gật đầu nói: "Khinh Nhu đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực!"

"Sự tình hôm nay... thật sự có chút bất ngờ, đều là ngoài ý muốn." Tiêu Thần Vũ nói: "Đệ ngũ tổng chỉ huy chớ trách."

Đối với sự tình hôm nay, trong lòng Tiêu Thần Vũ thật sự có chút ngượng ngùng. Dù sao đám người mình bất chấp chiến cuộc, chạy ra ngoài đuổi theo bảo vật, có thể nói là để lại cho Đệ Ngũ Khinh Nhu một cục diện tồi tệ gần như không thể thu thập được.

Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu lại chống đỡ cục diện tồi tệ đó, thậm chí còn kiên trì cho tới lúc đám người mình trở về. Chỉ là đám người mình vẫn không để ý tới tình thế nguy nan trước mắt, một mực tìm kiếm nơi cửu kiếp hạ lạc, khiến cho chiến cuộc không thể khống chế được nữa. Hiện giờ còn chưa binh bại núi đổ, bọn hắn cũng phải khấn tạ thần phật rồi. Đây đều là công lớn cả Đệ Ngũ Khinh Nhu cả.

Nếu thật sự như vậy, chín lộ liên quân tiễu trừ Lệ gia, còn chưa tới quyết chiến chung cuộc, đã bị địch nhân đánh tan, vậy đúng là trò cười thiên cổ rồi. Còn mình, nhất định sẽ trở thành tên hề nổi tiếng nhất trong trò cười, sử sách lưu danh.

Nhưng hiểu thì hiểu, biết thì biết, nếu như lần nữa gặp lại, Tiêu Thần Vũ thật sự không biết mình có lại đuổi theo hay không!

Đạo lý ai chẳng nói được, vấn đề bao nhiêu người thật sự làm được?

Đệ Ngũ Khinh Nhu tỏ vẻ thấu hiểu, gật đầu nói: "Không sao cả. Khinh Nhu có thể hiểu lựa chọn của mấy tiền bối. Đó vốn là dụ hoặc lớn nhất đối với võ giả chúng ta, thật sự khó ai chống cự được dụ hoặc như vậy."

Tiêu Thần Vũ thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu nói chân thành như vậy, trong lòng cũng tán thưởng. Sau khi gặp phải sự tình như vậy, còn có thể tiếp nhận mặt không đổi sắc, còn tâm bình khí hòa như thế, suốt vạn năm qua, mình đúng là chưa thấy qua bao giờ.

Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười nhàn nhạt, cúi đầu phảng phất cung kính, thầm nghĩ: Chết đều là người của cửu đại gia tộc các ngươi, ta cho dù trách cứ các ngươi, thì có thể xử lý các ngươi thế nào? Nói cho cùng vẫn là tự rước phiền vào người thôi. Các ngươi chỉ là công cụ của ta, ta lợi dụng các ngươi cùng Mạc Thiên Cơ quyết phân thắng bại, không phụ sở học trong lòng, không hơn. Chẳng qua vận khí ta không tốt, không có lựa chọn khác, chỉ có thể lựa chọn các ngươi.


Nhưng đã là lựa chọn, thì phải gánh vác hậu quả.

Mặc kệ sau này các ngươi có phục tùng hay không phục tùng mệnh lệnh, ta vẫn muốn tiến hành cuộc chiến này tới cùng.

Một khi đã vậy, ta còn tức giận cái gì? Thật sự tự rước bực vào người sao?

Sáng sớm hôm sau.

Nắng sớm còn chưa sáng tỏ, theo một tiếng thét dài, đại chiến đã bắt đầu mở màn.

Mai phục Mạc Thiên Cơ bố trí lúc trước, chung quy cũng bắt đầu hành động rồi.

Mà người hành động đầu tiên cũng không phải ai khác, chính là Lệ Tuyệt!

Tầng tuyết đọng này so với tầng tuyết đọng phía trên, nhìn cũng không có gì bất đồng. Nhưng thực chất lại khác biệt như trời với đất.

Nơi này chính là tầng tuyết đọng hình thành sau khi tuyết lở lúc trước, bởi vì lúc trước có vô số cự thạch theo núi lở cuồn cuồn cuộn lăn xuống, nằm chi chít bên trong tầng tuyết đọng này, lại tạo thành một tầng yểm hộ thiên nhiên.

Bởi vì tác dụng của Tam Quang đại trận, đá núi chỉ cần tiếp xúc với thân núi, bị đại trận ảnh hưởng, sẽ lập tức trở thành một phần không thể tách rời.

Có thể nói là một công sự thiên nhiên.

Mà trước khi đại chiến bắt đầu, Mạc Thiên Cơ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cũng sớm thông báo điểm này cho người của Lệ gia.

Bốn chi đội ngũ Lệ gia sau khi tiến vào lớp tuyết đọng, lại nắm rõ địa hình từ trước, đương nhiên lập tức lần lượt ẩn náu đi. Lặng lẽ chờ đợi thời khắc phát ra một kích trí mạng. Ở dưới tầng tuyết đọng, có huyệt động đã đào từ trước đó.


Tam Quang đại trận vừa thành, huyệt động nhanh chóng biến thành căn cứ không thể phá hủy! mà sau khi tiến vào dưới nền đất, người của Lệ gia lập tức tìm được những khối đá lớn từ trên núi lăn xuống, nằm trong tầng tuyết đọng, ép chúng xuống dưới mặt đất. Không gian tuyết đọng như vậy, đối diện với cao thủ căn bản không có lực ngăn cản, thế là đá lớn bị ép một mạch xuống nền đất!

Chẳng khác gì đem toàn bộ tầng tuyết đọng này, mượn đá lớn bên trong liên hệ lẫn nhau, cố định ở nơi này.

Mà một số khối đá lớn có hữu dụng để mai phục, khi ép xuống còn cách mặt đất một khe hở, là đình chỉ rồi.

Sau đó thân thể tiến vào huyệt động, tảng đá lơ lửng trong lòng tuyết, chỉ kém vài xích là tiếp xúc mặt đất, cứ thế hình này một công sự bí mật dị thường.

Nếu như gặp phải nguy hiểm, chỉ cần kéo tảng đá xuống, tiếp xúc mặt đất. Trong một khắc tiếp xúc, đá lớn sẽ biến thành một thứ kiên cố vô song, thần tiên cũng khó phá hủy được.

Mạc Thiên Cơ sớm đã an bài đủ loại như vậy, có thể nói là phát huy lợi thế địa hình tới cực hạn! Chỉ cần mỗi cao thủ Lệ gia đều hành động như thế, vậy lấy ít thắng nhiều, lấy yếu khắc mạnh, tuyệt đối không phải chuyện kỳ lạ!

Càng đừng nói còn có vô số hậu thủ đằng sau.

Chuyện cao thủ phe Lệ gia đều ẩn nấp đi, cao thủ phe liên quân đương nhiên không biết, càng không biết bí mật nằm dưới tầng tuyết này. Lúc trước cũng từng có một vị cao thủ chí tôn thi triển thủ đoạn Song Thủ Thác Thiên, muốn lật toàn bộ tầng tuyết đọng lên.

Nhưng không nghĩ tới, tu vi trước kia có thể bài sơn đảo hải, đối diện với tầng tuyết đọng này này hoàn toàn không có tác dụng! Phát hiện này khiến cho cao thủ liên quân kỳ quái trong lòng, đành phải tuân thủ mệnh lệnh, thong thả tiến lên dưới tầng tuyết đọng, lặng lẽ ẩn nấp.

Trong một ngày một đêm này, thật không biết có bao nhiêu cao thủ liên quân đi tới đi lui bên cạnh cửa động mà cao thủ Lệ gia mai phục.

Nhưng người của Lệ gia thủy chung vẫn không nhúc nhích, chỉ chờ mệnh lệnh công kích của Mạc Thiên Cơ, cho địch nhân một kích nặng nề!

Nhưng công kích vốn nên sắc bén nhất, lại bị phá hư bởi chính người mình.


Chính như đám người Tiêu Thần Vũ bị ngoại vật dụ hoặc, bất chấp đại cục mà bỏ đi, khiến cho chiến cuộc không thể khống chế được. Lần này lại đến lượt phe Lệ gia bị một con chuột thối tha phá hỏng toàn bộ nồi cháo!

Lão thiên gia cũng không phải chiếu cố cửu kiếp huynh đệ hoàn toàn, ít nhất, chưa từng chiếu cố Lệ gia!

Lệ Tuyệt rốt cuộc không nhịn được nữa.

Lệ đại công tử vốn là người tâm cao khí ngạo, tự cho mình là trời sinh vĩ đại, cho nên kiên nhẫn cũng kém hơn người khác nhiều.

Mắt thấy hai vị cao thủ liên quân đi qua thạch động của mình mà mơ mơ hồ hồ không biết chuyện gì, trong lòng Lệ Tuyệt đột nhiên dâng lên một loại dục vọng muốn thể hiện mãnh liệt, không thể nào ngăn chặn được!

Địch nhân trước mắt căn bải không hề phòng bị, một kích cũng đủ tuyệt sát lấy mạng! Làm sao cứ phải cứng nhắc chờ đợi mệnh lệnh Mạc Thiên Cơ? Chẳng lẽ hắn ở trên đó, lại có thể biết được tình huống cụ thể dưới này sao?

Hắn lợi hại như vậy sao?

Thế là Lệ Tuyệt lặng lẽ không một tiếng động, chui ra khỏi chỗ ẩn thân, trong tay hai thanh đoản kiếm, vô thanh vô tức cắt đứt cổ hai người này từ phía sau!

Loại cảm giác tuyệt vời khi tuyệt sát này, quả thực vô cùng dễ chịu! Text được lấy tại

Hai gã cường giả không kém gì mình, cứ như vậy vô thanh vô tức chết dưới tay mình, Lệ Tuyệt gần như muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

Nhưng, tiếp đó, một thanh âm ong ong vang lên, như khóc như nấc!

Sắc mặt Lệ Tuyệt lập tức trở nên trắng bệch.

Trên người hai vị chí tôn bỏ mình phát ra thanh âm kỳ quái. Là truyền nhân dòng chính của một trong cửu đại gia tộc, Lệ Tuyệt há lại không biết loại thanh âm này?

Đó là 'Chí Tôn Vẫn'!

Cái gọi là "Chí Tôn Vẫn' chính là một thứ kỳ do Thiên Âm kim chúc chế tác ra. Đeo ở trên người, chỉ cần thân thể còn có khí tức sinh mệnh tồn tại, cho dù chỉ tồn tại một chút, cũng không phát ra thanh âm. Nhưng nếu như chủ nhân của nó chết hoàn toàn, sinh mệnh khí tức đương nhiên tiêu tán toàn bộ, vậy 'Chí Tôn Vẫn' sẽ phát ra một loại thanh âm cổ quái giống như tiếng khóc.


Bình thường, các đại gia tộc cũng chỉ trang bị cho mấy nhân vật trọng yếu. Chỉ là không nghĩ tới, Đệ Ngũ Khinh Nhu lại trang bị cho những người này thứ quý giá như vậy....

Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, giao chiến ở trong lớp tuyết đọng âm u không có ánh sáng, Đệ Ngũ Khinh Nhu làm sao lại không trang bị thứ này? Càng là võ giả cấp thấp, đương nhiên càng dễ bị giết. Một khi bị giết là bộc lộc vị trí địch nhân ẩn náu. Nhất là trong thế cục địch ám ta minh, trang bị thứ này càng là chuyện hợp tình hợp lý.

"Hưu!" Phương xa truyền tới một thanh âm triệu tập vang dội.

Lệ Tuyệt thật cẩn thận lui về huyệt động ẩn thân của mình.

"Mục tiêu ở bên kia!" Một thanh âm truyền đến, đã phát hiện bên này. Đối diện cùng trái phải cũng có thanh âm truyền tới.

Giờ phút này muốn lui về huyệt động cũng ko kịp nữa rồi. Trong lòng Lệ Tuyệt hoảng hốt, xoay người chạy sang bên kia. Ở đó cũng có người nhà mình ẩn nấp, có cao thủ bổn gia, mình cũng an toàn hơn nhiều.

"Mọi người xuất thủ, bắt lấy tên đang chạy kia!" Một thanh âm tức giận vang lê: "Hắn là hung thủ, Lưu lão tam và Mã Tuấn xong rồi...."

Xoạt một tiếng, có mấy người cấp tốc đuổi theo, lăng không một chưởng, oanh thẳng về phía trước. Ngay cả trong lòng tuyết, cũng phát ra một tiếng không khí bạo liệt vô cùng rõ ràng.

Nơi nó đi qua, tuyết đọng cấp tốc tan rã!

Lệ Tuyệt từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Bắc, có thể núi là làm bạn với băng tuyết quanh năm, đương nhiên biết rõ tất cả biến hóa như lòng bàn tay, di chuyển tốc độ cao dưới lớp tuyết đọng, lại càng vô cùng quen thuộc. Đương nhiên cũng không chỉ có hắn, phàm là người trong Lệ gia, đều là như vậy. So với liên quân, quả thật là như cá gặp nước, linh hoạt tới cực điểm.

Cho dù thực lực bản thân yếu kém, nhưng vẫn giữ ưu thế tốc độ tuyệt đối, cái này đã trở thủ đoạn tối cường để hắn chống đỡ địch nhân.

Xoay người đột ngột một cái, mượn tuyết trượt đi, trong nháy mắt đã lắc mình tới phía sau một tảng đá lớn đã cố định từ trước. Tiếp đó cả người liền không thấy tăm hơi, phảng phất như hoàn toàn biến mất vậy. Đạo kình khí bá đạo kia oanh một tiếng đánh lên tảng đá, phát ra một tiếng nổ lớn, nhưng ngay cả một chút bột phấn cũng không đánh ra được.

Tam Quang đại trận, hóa đất đá thành bất hủ, sự bá đạo có thể thấy được.

"Đầu đất! Đánh vào đá làm gì! Chẳng có tác dụng gì hết, nhằm người mà đánh!" Một vị chí tôn cả giận nói.

Vị chí tôn phát chưởng trong lòng buồn bực không thôi, con mẹ ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ ta không biết đánh vào người sao? Đây không phải là do đối phương đột nhiên nấp sau tảng đá, nếu như ta không nhắm người, liệu có đánh chuẩn vào tảng đá kia không....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận