Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

"Heo... cũng rất đáng yêu!" Sở Dương cười tủm tỉm: "Trừ đáng yêu ra, còn có thể ăn, và dùng vào nhiều việc nữa."

Úy công tử bị hắn chọc cho tức tới chết đi sống lại. nghiến răng nghiến lợi nói: "ngươi rốt cuộc có điều kiện gì? Nói ra đi! Ta tận lực là được."

"Sao lại nói thế? Cứ như là ta có ý đồ vậy?" Sở Dương nói: "Bản thân ta cũng biết ngươi rốt cuộc là muốn cái gì, nhưng mà ta không thể cho ngươi. thứ này ta lưu lại có trọng dụng... Nếu đưa sạch cho ngươi, ta làm sao bây giờ? Cũng không thể vì ngươi mà phá hư đại kế của mình được."

Úy công tử nói: "Ta không cần tất cả! Ngươi chỉ cần tạm thời giao nó cho ta, ta dùng xong liền trả lại cho ngươi."

Sở Dương kiên quyết lắc đầu: "Tạm thời giao cho ngươi? Dùng xong trả lại? Cái tạm thời này là một ngày hai ngày, một năm hai năm, một vạn năm hai vạn năm, hai là mười vạn năm? Ta thấy chỉ cần đưa cho ngươi là chẳng khác gì ném bánh bao vào mõm chó? Lấy lại thế quái nào được?"

Sở Dương lắc đầu như trống bỏi.

"Tuyệt đối không lâu như vậy, nếu không ngươi cũng đi cùng, thế đã được chưa?" Úy công tử chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật bang bang, đưa tay xoa xoa, oán giận nói.

"Ta nói này, ta cùng đi với ngươi, há chẳng phải biến thành trợ thủ của ngươi? Ngươi cũng thật biết tính kế đấy, chẳng những muốn đồ của ta, mà còn tính luôn tới ta? Xảo trá như vậy, ta thật không dám tiếp xúc với ngươi nữa." Sở Dương sầu lo nói: "Hơn nữa, ai biết ngươi muốn dùng nhiều hay ít. Chẳng may dùng hết sạch, ta muốn khóc cũng chẳng có chỗ. Thế giới này có bán thuốc hối hận đâu..."

"Càng đừng nói hiện giờ chúng ta gấp như vậy. Thiên Đỉnh thịnh hội sắp bắt đầu, thế cục trên giang hồ cũng cần chúng ta tác động một chút...." Sở Dương ra sức khước từ, rất rõ ràng là không muốn hỗ trợ.

Nói gì ta cũng không đồng ý, ngươi làm được gì ta.

Úy công tử giận dữ, không thể nhịn được nữa, đứng phắt dậy: " Con mẹ nó, ngươi bớt giả bộ đi, ta đáp ứng ngươi, đợi khai mở Tinh Linh chi thành, khôi phục Tinh Linh thánh địa, vô luận ngươi muốn cái gì, trực tiếp lấy cái đó! Đồ tốt trong Tinh Linh chi thành chúng ta nhất định có không ít, đều là viễn cổ lưu lại. Thế ngươi đã hài lòng chưa? Thế nào? Nói toẹt ra cho nhanh đi! Không đáp ứng, ta lập tức trở về Trung Tam thiên..."

"Thành giao!" Sở Dương không đợi hắn nói xong, đã lập tức đáp ứng vạn phần vang dội. Thật sự là vô cùng dứt khoát. Thân hình lười biếng cũng lập tức trở nên thẳng tắp, xoạt một tiếng chìa tay ra: "Chúng ta vỗ tay lập thệ, không ai được đổi ý!"

Úy công tử nhìn bàn tay Sở Dương giơ thẳng tới trước mũi mình, ánh mắt chớp chớp, trong lúc nhất thời không ngờ không kịp phản ứng.

Đây là chuyện gì? Không phải vừa rồi hắn còn chối nguây nguẩy sao? Thế nào lại đột nhiên đáp ứng thống khoái như vậy? Có âm mưu sao?

Úy công tử ẩn ước cảm thấy, mình đã rơi vào một cái bẫy lớn rồi, nhưng trong lúc thời thế nào cũng không nghĩ ra được, mình lấy được gì, lại tổn thất những gì. Hắn vốn đang nóng nảy muốn Sở Dương đáp ứng, nhưng hiện tại ngược lại nghi thần nghi quỷ, không dám hạ quyết đoán.

"Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Ngươi mau nói cho ta biết." Úy công tử nghi thần nghi quỷ nói.

"Ặc, ngươi không muốn sao? Ngươi đó, do dự như đàn bà..." Toàn thân Sở Dương lập tức mềm nhũn ra giống như bị rút hết xương, lười biếng ngồi trở lại chỗ cũ: "Vậy coi như thôi!"

"Ba!" Úy công tử quyết định thật nhanh, đập một chưởng lên cánh tay Sở Dương còn chưa kịp thu về, quát: "Vỗ tay lập thệ, vĩnh viễn không đổi ý! Cứ định như vậy đi!"

Mắt thấy gia hỏa này không ngờ muốn đổi ý? Còn do dự cái gì nữa?

Úy công tử quyết định thật nhanh, lập tức đập tay!

Sở Dương uy hiếp nói: "Nói là nói như vậy, nhưng nếu đến lúc đó ngươi không giữ lời hứa, ta cũng chẳng có cách nào ép ngươi, tu vi ngươi cao như vậy..."

"Trời tru đất diệt." Úy công tử vội vàng cắt ngang, vẻ mặt tươi cười.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Chúng ta khi nào xuất phát? Ta biết ngươi rất sốt ruột."

Sở Dương mặt mày hớn hở, bộ dáng giống như muốn nói: "Ta là đang suy nghĩ cho ngươi". Chúng huynh đệ đều tươi cười phụ họa. Tất cả mọi người thả xuống được một tảng đá lớn trong lòng, nhất tề thở phào một hơi.

Trong lòng Úy công tử lại cảm thấy có chỗ không ổn, buồn bực nói: "Ngươi nói xem?"

"Việc này không thể chậm trễ, càng nhanh càng tốt!" Sở Dương rất sảng khoái nói: "Hiện tại xuất phát cũng được!"

"Ặc! ĐKM!" Úy công tử rốt cuộc cũng xác định, mình đúng là bị hãm hại rồi, liên tục trợn trừng mắt. Mà bi kịch nhất chính là, đến bây giờ mình vẫn không biết bị hãm hại chỗ nào...

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mảnh Cửu Kiếp kiếm chủ thứ tám đang nằm ở Tinh Linh chi thành!

Cho dù mình không cầu Sở Dương tới, Sở Dương cũng phải năn nỉ mình dẫn hắn tới.

Bởi vì... trừ vị tinh linh thuần huyết - Úy công tử này ra, toàn bộ Cửu Trọng Thiên thế giới, chẳng có người thứ hai tìm được, có thể mở ra di tích Tinh Linh chi thành!

hiện giờ, Sở Dương không chỉ như nguyện, lấy được mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám, mà còn có thể tiện tay lấy được rất nhiều kinh hỉ ngoài ý muốn, có thể trắng trợn cướp đoạt toàn bộ Tinh Linh chi thành....

Há có thể không mừng hớn hở, vui tới váng đầu?

Mạc Thiên Cơ trợn trắng mắt, rốt cuộc xác định, tên hỗn đản Sở Dương này, nếu luận tới âm hiểm, giả dối... tuyệt đối không thua kém gì mình!

Vốn là chỗ mà các huynh đệ thèm muốn mà không đi được, không ngờ còn bị hắn đòi thêm một điều kiện trên trời như vậy, mới không tình nguyện đáp ứng...

Thật sự là tuyệt thế...

Hai chữ "Phục rồi"!

Lệ Hùng Đồ vẫn hôn mê được Kỷ Mặc cõng tới, đặt lên giường. Vì trông coi con hàng này, ngay cả hội nghị nghiên cứu bước hành động tiếp theo, Kỷ Mặc cũng không tham dự.

Không thể không nói, Lệ Xuân Ba đúng là lão quái vật vạn năm, nói hôn mê ba ngày chính là ba ngày, rất có uy tín chất lượng. Nhìn bộ dáng này, nếu không có ngoại lực tác động, chỉ dựa vào bản thân Lệ Hùng Đồ, nhất định phải ba ngày mới có thể tỉnh lại.

Hôn mê cũng tốt, nói thật ra, đối với gia hỏa này, tất cả mọi người đều có chút nhíu mày, chủ yếu nhất là không biết phải nói tin dữ của Lệ gia với hắn thế nào.

Mọi người cũng biết con hàng này tính nóng như lửa, cố chấp như lừa. Nói dễ nghe là chấp nhất thẳng thắn. Nói không dễ nghe chính là còn bướng hơn cả con lừa. Nói chết là chết, tuyệt đối không hàm hồ, thật để hắn biết được tin dữ - tất cả người tham chiến của Lệ gia đều đã hi sinh thì... Tất cả mọi người đã chết hắn lại không tham gia chiến đấu, sống sót, chỉ sợ....

Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ đúng là xét tới điểm này, mới cho Kỷ Mặc trông coi hắn.

Mộng Hoan Hoan tiểu cô nương cùng giành hết thời gian ở bên cạnh, trông nom Lệ Hùng Đồ. Vẻ mặt lo lắng, cũng không phải vì Lệ Hùng Đồ hôn mê bất tỉnh. Mà là vì nàng cũng rõ ràng tính cách của Lệ Hùng Đồ, càng biết hậu quả có thể xuất hiện.

"Làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ trông chừng hắn như thế được? nếu không bây giờ cho hắn tỉnh lại?" Kỷ Mặc xoa xoa tay, có chút nóng lòng muốn thử. Đối với nhiệm vụ thủ hộ một tên đực rựa thế này, hắn ngán lắm rồi.

Mạc Thiên Cơ nhíu mày: "Đợi lát nữa, để ta suy nghĩ một chút."

"Còn nghĩ cái gì nữa? Lo lắng để làm gì? Nếu ngay cả đả kích này mà hắn cũng không chịu nổi, làm sao xứng làm địch thủ một đời của Đổng Vô Thương ta!" Đổng Vô Thương hừ lạnh một tiếng, mặc dù nói là như thế, nhưng Đổng Vô Thương vẫn tôn trọng tính toán của Mạc Thiên Cơ, không tùy tiện đánh thức Lệ Hùng Đồ.

Mạc Thiên Cơ tâm niệm vừa động: "Không sai, nếu cứ trầm luân, đúng là phế vật không có triển vọng, ngoại lực từ trước tới nay chỉ là phụ trợ. Bản tâm mới là căn bản!"

Dứt lời liếc mắt nhìn Đổng Vô Thương một cái: "nói đến người hiểu rõ Lệ Hùng Đồ nhất, thủy chung vẫn là đại địch bình sinh của hắn. Ta tự xưng tính toán không bỏ sót, nhưng lại thường xem nhẹ bản tâm con người. hổ thẹn hổ thẹn!"

Mộng Hoan Hoan đột nhiên ngẩng đầu, dùng toàn bộ tinh thần và ánh mắt tập trung lên Đổng Vô Thương, kinh hô một tiếng: "Ngươi chính là Đổng Vô Thương?!"

Trong lòng đột nhiên nhớ ra, trước ki Lệ Hùng Đồ không chỉ một lần nhắc tới người này. Đó chính là đối thủ lớn nhất cuộc đời này mà Lệ Hùng Đồ nhận định. Mục tiêu mà hắn một đường theo đuổi cho tới tận bây giờ. Tên người đó chính là Đổng Vô Thương!

Giờ phút này rốt cuộc nhìn thấy người thật rồi, Mộng Hoan Hoan mắt thấy Đổng Vô Thương dáng người khôi ngô, trầm tĩnh như núi, cho dù không vận công, cũng có bộ dáng hùng bá ngàn quân uy lăng thiên hạ, trong lòng cũng không khỏi khẽ động: Cũng chỉ nhân vật hào hùng như vậy mới xứng làm đối thủ trong lòng Lệ Hùng Đồ!

"Không sai, ta chính là Đổng Vô Thương! Chắc chắn Lệ Hùng Đồ cũng tới nói về ta rồi?" Đổng Vô Thương cười lớn một tiếng, nói: "Nếu Lệ Hùng Đồ thật sự không chịu được, sụp đổ. Ta đây một đao làm thịt hắn, cho hắn thống khoái, xong chết mọi chuyện!"

Nói xong, trong tiếng kinh hô của Mộng Hoan Hoan, chỉ gọn gàng vỗ một chưởng vào đỉnh đầu Lệ Hùng Đồ.

Từ chưởng mà ra, một cỗ nguyên lực tinh thuần quán đỉnh mà xuống!

Chưởng lực của Lệ Xuân Ba vốn đã đạt tới cảnh giới thu phát tùy tâm, lực đạo đánh bất tỉnh Lệ Hùng Đồ đúng là vừa vặn, tuyệt đối không thương tổn tới Lệ Hùng Đồ. Cho nên cứu hắn tỉnh cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng nguyên lực tinh thuần kích thích huyệt bách hội một chút là được.

Ngay sau đó, Lệ Hùng Đồ quát lớn một tiếng: "Giết!" Cả người đột nhiên nhảy dựng lên.

Vẻ mặt mọi người căng thẳng, nhất thề dùng thần niệm khóa chặt Lệ Hùng Đồ. Đặc biệt là Đổng Vô Thương. ĐỪng thấy vừa rồi hắn nói tiêu sái, nhưng khi chuyện lâm đầu, vẫn khẩn trương vô cùng. Nếu Lệ Hùng Đồ thực sự suy sụp tinh thần như vậy, hay là hổ thẹn mà tự sát, không thoải mái nhất chính là Đổng Vô Thương hắn rồi.

Lệ Hùng Đồ cả người đứng thẳng tắp như tiêu thương, mắt thấy mọi người vây quanh tứ phía, thần sắc lúc đầu vẫn có mấy phần mơ hồ, sau đó ánh mắt chậm rãi lướt qua gương mặt mọi người, thần sắc chậm rãi tỉnh táo lại.

Sau đó hắn cứ như vậy trầm mặc.

Sở Dương khẽ nói: "Lệ Hùng Đồ, có một số việc, tin tưởng ngươi có thể dự đoán dược rồi. Cho nên ta không nói thêm nữa. Ta hiểu ý ta không?"

Lệ Hùng Đồ trầm trọng gật đầu, thanh âm ít nhiều có chút khàn khàn, nói: "ta biết, ta đã biết."

Sau đó hắn gục đầu xuống, khàn giọng nói: "Bọn họ đều chết hết rồi?"

Sở Dương gật đầu, khẳng định: "Đúng, chết hết rồi!"

Những lời này, đối với Lệ Hùng Đồ hiện tại mà nói, quả thật có chút cố ý gia tăng tàn khốc. Nhưng Sở Dương vẫn nói như vậy.

Đổng Vô Thương nói đúng, đối với nam nhân mà nói, nhất định phải đối diện với mọi chuyện, trốn tránh không bất cứ tác dụng gì!

Lệ Hùng Đồ hít thật sâu một hơi, ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Lệ Xuân Ba lão tổ tông đâu, hắn.... hắn cũng chết rồi sao?" Text được lấy tại

Sở Dương nói: "hắn cũng đi rồi! Thân vẫn đạo tiêu, hóa thành hỏa diễm trường thiên!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui