Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đổng Vô Thương bất ngờ không kịp đề phòng, mặc dù đã tới chí tôn cửu phẩm vẫn không chịu nổi, lập tức giống như nguyên bảo bị đánh bay ra ngoài, nhưng vẫn có chút không hiểu: "Rốt cuộc là sao?"

Mặc Lệ Nhi vẻ mặt đỏ bừng phi thân lên, đuổi theo thân thể đã bay ra sau của Đổng Vô Thương, liên tiếp đánh, tức giận mắng: "Tai điếc này! Tai điếc này!"

Ở bên cạnh, các huynh đệ đang cao hứng trong nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức im lặng.

Thế này là sao?

Ai nấy nhìn Mặc Lệ Nhi phát uy, Đổng Vô Thương giống như bao cát bị đánh tới đánh lui, thanh âm rầm rầm không dứt, Đổng Vô Thương liên tiếp hét thảm, ai nấy không khỏi toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn nhau.

Các huynh đệ à, tìm vợ nhất định không thể tìm như vậy, nếu không sẽ chết người đó.

Đây là vết xe đổ điển hình, lão thiên gia của ta à, thế này cũng ác quá rồi, may mắn là lão Đổng đã là cửu phẩm chí tôn, tu vi này nếu kém hơn chút, không phải là sẽ bị đánh thành thịt băm sao?

Nhất là Kỉ Mặc, nhìn Đổng Vô Thương ở đó bị đánh, không khỏi nhớ tới Hô Diên Ngạo Ba, trong phút chốc cả người run run, quả thật là cảm động lây, lại có chút thấp tha thấp thỏm.

Có vẻ như Hô Duyên Ngạo Ba đó cũng chẳng hiền lành hơn Mặc Lệ Nhi là bao, thậm chí còn cuồng bạo hơn.

Má ơi, càng nghĩ càng khủng bố, trong lòng càng khủng hoảng, Kỷ nhị gia cố, trấn định, nhưng vẫn cứng họng, cổ họng không tự chủ được nuốt nước miếng, mắt cũng có trợn trừng vì sợ.

Có vẻ như hai chân cũng hơi run.

Ngươi hôm nay chính là ta ngày mai.

Việc này có vẻ như lại sáng tạo ra một ghi chép siêu cấp, một người chỉ là chí tôn lục phẩm chí tôn lục phẩm, đánh cho một cường giả cửu phẩm chí tôn trung cấp biến thành đầu heo, hoàn toàn không có sức không hoàn thủ,, những cửu phẩm chí tôn đang đứng xem thì sợ tới mức chân phát run, dọa cho bảy vị cửu phẩm chí tôn còn lại cũng há hốc miệng.

Thành tựu của Mặc Lệ Nhi đại tiểu thư này tin rằng chẳng những trước giờ chưa từng có, mà còn là sau này không thể có.

"Ta đánh cho ngươi hết điếc này!" Cùng với một tiếng hét lớn vì thẹn quá thành giận của Mặc Lệ Nhi, thân thể cực đại của Đổng Vô Thương giống như lưu tinh bị đá bay ra ngoài, rầm rầm va gãy mấy cây đại thụ, cuối cùng, cả người cắm trong một gốc cây to.

Mắt thấy Mặc Lệ Nhi quay đầu nổi giận đùng đùng đi tới, các huynh đệ đều rất thức thời quay đầu, thản nhiên như không nói chuyện. Lúc này mà đi hỏi, nếu rút ro có thể chuốc họa vào thân!

"A, kiểu tóc hiện tại của ngươi đẹp thật."

"Còn không phải ư, Kỉ Mặc ngươi hiện tại cũng rất anh tuấn, thật sự rất anh tuấn."

"Ừ, tiểu lang hiện tại rất có tính cách."

" Cố Độc Hành hôm nay mặc một thân áo đen, quá đẹp."

"Đúng vậy, Mạc Thiên Cơ không ngờ cười y như thằng ngốc."

Nhìn đám vô sỉ không có giới hạn này, Mặc Lệ Nhi bực bội giậm chân, cơ hồ muốn đánh Đổng Vô Thương thêm một trận nữa, cục tức này nếu không trút hết thì mình sẽ chết nghẹn mất: "Tỷ, ngươi rốt cuộc sao vậy?" Mạc Khinh Vũ ghé vào tai Mặc Lệ Nhi nhẹ giọng hỏi: "Vô Thương ca ca không giống như chọc tỷ tức mà, có phải có hiểu lầm gì hay không?"

" Hiểu lầm ư? Có gì mà hiểu lầm! Tên hỗn đản này!" Mặc Lệ Nhi vẫn oán hận không thôi: "Tai hắn điếc! Đáng đánh!"

Mạc Khinh Vũ trợn trừng mắt. Tai điếc ư?

Cửu phẩm chí tôn mà tai điếc được à

Chỉ là cho dù thực sự điếc thì cũng không đến nỗi bị đánh mà.

Đổng Vô Thương rên rĩ giãy ra khỏi cây dại thụ, khập khiễng đi về, lúc trước khí thế sắc bén bá đạo uy mãnh sớm đã tan thành mây khói, thay vào đó, là đầu óc mờ mịt, cùng với một loại oan uổng không hiểu vì sao bị đánh, rất buồn bực nói: "Ngươi rốt cuộc sao vậy? Ta làm gì ngươi đâu."

Vừa nghe những lời này, Mặc Lệ Nhi lập tức lại muốn phi thân lên.

Mạc Thiên Cơ vội vàng ra mặt hoà giải: "Được rồi, Vô Thương, ta có chuyện rất trọng yếu muốn nói với với ngươi, tới đây, nhanh lên."

Mạc Thiên Cơ tinh minh cỡ nào chứ? Đầu óc của hắn Đổng Vô Thương tất nhiên không thể sánh bằng.

Tuy rằng hai người này vẫn chưa nói rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, nhưng thoáng cái là nghĩ ra, Mặc Lệ Nhi nhất định là vì mọi người đều đề thăng như ngồi trên hỏa tiễn, còn chính nàng thì vẫn giẫm chận tại chỗ nên trong lòng tất nhiên là bất bình hành.

Huống chi Mặc Lệ Nhi lúc trước ở trung tam thiên đều ngồi ngang hàng vẫn những siêu cấp nhân vật tại đây, một đường đi tới cũng không hề kém hơn nửa bước, nhưng hiện tại tự dưng kém xa như vậy, trong lòng có thể dễ chịu mới là lạ.

Đã thế Đổng Vô Thương vì được đề thăng nên cực độ phấn, đầu óc ngu ngơ, không ngờ không nghe rõ những gì Mặc Lệ Nhi nói với hắn, nếu không bị đánh thì mới là lạ.

"gì, có gì quan trọng mà không thể nói trực tiếp, còn phải nói sau lưng mọi người, ngươi nói ra nhanh đi, ta còn chuyện muốn nói với Mặc Lệ Nhi!" Đổng Vô Thương đi tới, thấp giọng hỏi.

"Ài." Mạc Thiên Cơ thở dài: "Ta hiện tại cuối cùng cũng minh bạch cái gì gọi là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Ngươi sao ngốc vậy, ngươi thực sự cho rằng ta có chuyện muốn nói với ngươi à! Ta là muốn nói với ngươi rằng, lão bà ngươi rõ ràng là vì..."

Nói xong thì thấp giọng giải thích.

"Ồ!" Đổng Vô Thương bừng tỉnh đại ngộ. Cuối cùng cũng minh bạch, rất nhanh liền quay đầu chạy về

"Ê, ta còn chưa nói xong mà." Mạc Thiên Cơ còn chưa có nói xong mà thằng ôn nàyđã vội vàng chạy đi rồi, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Ta còn chưa dạy ngươi phải dỗ giành thế nào mà, ngươi gấp cái gì?

Chỉ thấy Đổng Vô Thương một đường chạy về phía trước Mặc Lệ Nhi, đầu, bất đắc dĩ nói: "Lão bà, chuyện này thực sự đành chịu thôi, ngươi đừng sốt ruột, cũng đừng tức giận, lại càng đừng nên cảm thấy bất bình hành, tuy rằng mọi người đều đề thăng, chỉ có ngươi là không, nhưng đây thực sự là chuyện không thể làm khác được mà."

Nói còn chưa dứt lời thì Mặc Lệ Nhi đã xấu hổ vô cùng tung ra một cước.

Lần này là thật, một kích toàn lực.

Rầm.

Đổng Vô Thương lại một lần nữa biến thành người bay trên không trung, so với lúc trước thì còn bay xa hơn, đụng đổ nhiều cây hơn.

Giữa không trung, trên mặt Đổng Vô Thương càng thêm mê man, ta thực sự đã hoàn toàn lý giải rồi mà, nàng ta sao vẫn đánh ta? Thế này là sao? Nữ nhân đúng là khó chiều, không hiểu đánh, hiểu rồi vẫn đánh.

Mặc Lệ Nhi ôm mặt giậm chân, xấu hổ vô cùng gầm lên: "Đổng Vô Thương! Ngươi là đầu heo!"

"Đúng là heo!" Các huynh đệ Khác đồng thời thở dài, lắc đầu, vẻ mặt không biết nói gì: "Đúng là đã lớn tới trình độ nhất định rồi."

Vốn việc này là một chuyện riêng tư, Mặc Lệ Nhi vô luận như thế nào cũng rất ngại trực tiếp nói ra, nhưng Đổng Vô Thương vừa giải thích, lại biến thành cả thiên hạ đều biết, ngươi bảo một nữ hài tử như Mặc Lệ Nhi làm sao mà chịu được.

Phốc!

Đổng Vô Thương lại đụng gẫy mấy cái cây, ở ngoài trượng đứng lên, gãi gãi đầu, vẻ mặt mê hoặc, nghiêng đầu trầm tư rất lâu, cảm thấy mình đâu có làm sai chỗ nào, cực kỳ oan uổng mở miệng: "Vì sao? Vì sao lại đánh ta?"

Lại hỏi.

Bao gồm cả Mặc Lệ Nhi và Mạc Khinh Vũ, động tác của mọi người rất chỉnh tề, tất cả đều lấy tay che mặt.

Thật không ngờ, Thằng ôn này đến bây giờ vẫn chưa hiểu.

Lần này, đối với sự oan uổng và kinh ngạc mà Đổng Vô Thương biểu hiện ra, mọi người đều rất đồng loạt lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, có mấy người nhiệt tâm vẫn muốn tiến lên giải thích thì lại bị Kỉ Mặc và La Khắc Địch ngăn cản: Đùa à, các ngươi giải thích cái gì? Chúng ta cứ cùng nhau xem kịch là được.

Kỷ nhị gia thậm chí âm thầm mở bàn cá; cá Đổng nhị gia rốt cuộc tới khi nào mới có thể tỉnh ngộ.

Vì thế các huynh đệ đều nhao nhao ùa lên.

"Ài, đúng là một đám chỉ sợ thiên hạ không loạn, huynh đệ gặp nạn, không giúp thì thôi còn bỏ đá xuống giếng, đúng là không ra gì." Mạc Thiên Cơ như vậy hiện tượng như vậy, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi tới, đánh cược một trăm khối tử tinh.

"Tiếp theo cúng ta phải làm gì?" Tạ Đan Quỳnh rất nóng lòng.

Đoàn người đề thăng tu vi, tất nhiên muốn tìm đối thủ luyện thử, như vậy mới có thể củng cố tu vi hiện tại.

" Hay là chờ Sở Dương tới đã." Mạc Thiên Cơ trầm ổn gật gật đầu, ý bảo mọi người chớ vội.

Vừa nghe những lời này, mọi người đều im lặng, Sở lão đại bây giờ còn vẫn chưa tới, mọi người đề thăng như vậy, lại không biết Sở lão đại hiện tại đã tăng lên tới mức nào rồi?

"Ai cá với ta." Kỷ nhị gia rất thích cá, bàn cá bên kia còn chưa chấm dứt không ngờ đã muốn mở bàn mới: "Ta cá là Sở lão đại hiện tại ít nhất cũng là cửu phẩm cao cấp."

" Có ba lựa chọn để đánh cược; cửu phẩm trung cấp; cửu phẩm cao cấp;cửu cấp đỉnh phong."

"Cá nhanh lên nào, có tiện nghi không chiếm là ngốc đó." La Khắc Địch kêu to, lập tức đánh cược năm trăm tử tinh ở cửu phẩm trung cấp.

Căn cứ vào kinh nghiệm của mọi người, Sở lão đại dưới tình huống bình thường chỉ cần đề thăng thì cũng gần như tiêu chuẩn của các huynh đệ.

Vả lại hiện tại chỉ là Cửu Kiếp kiếm đoạn thứ tám, còn chưa tới đoạn cuối cùng, chắc là trình độ cũng như moi người, tuyệt đối không cao hơn là bao, cho nên lựa chọn cửu phẩm trung cấp là rất chuẩn xác.

Mọi người Phần lớn đều cá ở trung cấp.

Chỉ có Mạc Khinh Vũ vì lòng tin vô hạn đối với Sở Dương, trực tiếp đánh cược năm trăm tử tinh vào cửu phẩm đỉnh phong. Kỉ Mặc híp mắt cười: "Vẫn là Khinh Vũ muội muội có ý tứ, là thấy ta nghèo, cố ý cho ta tử tinh. Được rồi, nể tấm chân tình của tiểu nha đầu ngươi, đánh cược cửu phẩm đỉnh phong một ăn mười!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui