Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Lăng Hàn Tuyết vừa tới cũng không hề nói ai muốn gặp Sở Dương. Đây là ý tứ tôn trọng Sở Dương: Không lấy bối phận áp người.

Trong lòng Sở Dương ít nhiều có chút xúc động, không phải vì cái khác, mà là vì phần tôn trọng này. Dù sao chuyện thực lực Sở Dương bạo tăng trước mắt vẫn còn là bí mật. Nếu chỉ lấy thực lực Sở Dương ngày đó mà tính, vô luận thế nào cũng không thể đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh hiện giờ. Hiện giờ Lăng gia có thể tôn trọng như vậy, đã là rất đáng quý rồi.

Sở Dương vừa mới dứt lời, lão giả khoanh tay mà đứng kia chợt khẽ cười, thanh âm lạnh lẽo như hàn phong cực bắc, chậm rãi nói: "Lăng gia, Lăng Mộ Dương, ra mắt đương kim Cửu Kiếp kiếm chủ!"

Hoàng Hà Liễu cùng tất cả cao thủ Hoàng gia đứng bên cạnh đều giống như bị sét đánh, trong chút chốc đầu óc choáng váng, gần như không thể tin vào lỗ tai của mình.

Lăng gia, Lăng Mộ Dương!

Hắn thật đích thân tới đây?!

Cái tên này đại biểu cho điều gì?! Quả thực có thể dọa cho người ta sợ tới đái ra quần!

Cái tên này, là tên của thủy tổ Lăng gia, một trong những người sáng lập cửu đại gia tộc!

Nhi tử nhất đại cửu kiếp!

Lăng Mộ Dương, ba tuổi học kiếm, năm tuổi giết người, bảy tuổi cầm kiếm chiến vương tọa mà không rơi hạ phong, cả đời ghét ác như cừu, hành tẩu giang hồ, đồ sát thiên hạ, khắp thiên hạ nghe tên đã sợ mất mật!

Trong cửu đại thủy tổ, sát tính nặng nhất, chính là Lăng gia Lăng Mộ Dương này.

Nhưng trong toàn bộ giang hồ, được người ta tôn kính nhất, cũng chính là Lăng gia Lăng Mộ Dương.

Lăng Mộ Dương không bao giờ giết người vô tội.

Xóa sạch chuyện thiên hạ bất bình, giết sạch người đáng giết trên thế gian!

Những lời này chính là lời răn của Lăng Mộ Dương, là tôn chỉ hành đạo giang hồ của hắn.

Sở Dương ngẩng đầu, ngưng thần mà nhìn.

Bên ngoài, trong vô tận băng thiên tuyết địa, hai đạo ánh mắt sắc bén giống như thực chất, bắn ra thẳng tắp, vừa vặn đối lại hai đạo mục quang của Sở Dương.

Hai người, bốn đạo mục quang, tiếp xúc với nhau giữa không trung.

Giờ khắc này, ngay cả Lăng Hàn Tuyết đứng bên cạnh cũng cảm nhận rõ ràng, trong không gian xung quanh, kiếm khí tung hoành! Giống như bốn thanh bảo kiếm tuyệt thế, mạnh mẽ chém vào nhau!

chỉ là va chạm ánh mắt, nhưng kiếm khí đã ẩn ước tung hoành tứ phía, không ngờ cắt không gian xung quanh vỡ vụn thành từng mảnh.

Đúng là lấy ánh mắt làm kiếm, kiếm quang xé hư không, uy thế kinh khủng như thế, thật sự là đáng sợ!

Một già một trẻ, hai đời cao thủ tuyệt đỉnh, chưa dùng ngôn ngữ trao đổi đã lấy kiếm đối đầu, khiêu chiến!

Chẳng lẽ, đại chiến sắp bạo phát?!

Tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực nặng như núi, đột nhiên ập xuống đầu.

giây lát, vù một tiếng, kiếm khí khắp trời tiêu tán. Tất cả mọi người đều cảm thấy tựa hồ có một đám lưu tinh từ trên không trung rơi xuống, biến mất.

Sở Dương thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, yên tĩnh bất động. Lăng Mộ Dương cũng cùng lúc thu hồi, thoáng khép mắt, tiếp đó lại một lần nữa mở ra, nhìn Sở Dương thật sâu, thanh âm trầm trọng mà cẩn thận, nói: "Cửu Kiếp kiếm chủ, quả nhiên danh bất hư truyền. nếu như hai mắt lão hủ còn chưa mờ, Sở kiếm chủ chính là kiếm trung chí tôn, hơn nữa trước mắt đã đạt tới cảnh giới cửu phẩm! Thành tựu như thế, chẳng những kinh nhân, mà còn không thể tưởng tượng nổi!"

Trong thanh âm Lăng Mộ Dương, lộ ra một vẻ giống như kinh hãi. Kiếm trung chí tôn cũng không có gì lạ, chí tôn cửu phẩm cũng thế, nhưng vấn đề là ở tuổi tác Sở Dương.

Trẻ tuổi như vậy, thành tựu như thế, Lăng Mộ Dương chưa bao giờ thấy qua. Cho dù nghĩ cũng chưa từng. Phải biết Lăng Mộ Dương năm nay đã hơn vạn tuổi, cũng chỉ thoáng cao hơn Sở Dương một chút mà thôi.

Không ai biết, một câu Lăng Mộ Dương vừa nói đã khiến Lăng Hàn Tuyết chấn động cỡ nào!

Kiếm trung chí tôn? Hơn nữa còn là chí tôn cửu phẩm?

Lăng Hàn Tuyết thiếu chút nữa là té ngã!

Choáng váng quay phắt đầu lại, đôi mỹ mâu nhìn Sở Dương không dám tin tưởng, giống như nhìn một con quái vật thời tiền sử.

Lăng Hàn Tuyết từng cùng ở với Sở Dương một thời gian ngắn, tự cho là "biết rất rõ" thực lực Sở Dương. Mặc sau khi tách ra, Sở Dương có thể sẽ có tiến bộ, nhưng cho dù có tiến bộ như thế nào đi nữa, thì có thể thế nào chứ, dù sao mới chỉ một năm trôi qua một thôi.

Chỉ là, Lăng Mộ Dương lại nói Sở Dương đạt tới cảnh giới chí tôn cửu phẩm, điểm này Lăng Hàn Tuyết chẳng những không thể nghi ngờ, mà càng không thể chất vấn!

Chỉ là, đây rốt cuộc là dạng tốc độ tấn cấp gì? Như vậy cũng quá nhanh đi?

Vạn Dược đại điển một năm trước, lúc gặp gia hỏa này, hắn là hoàng cấp? Hay là quân cấp?

Đương nhiên, với niên kỷ Sở Dương mà nói, có thể đạt tới cảnh giới quân cấp đã là đáng quý rồi. Nhưng bất quá chỉ một năm thời gian, không ngờ hắn đã vượt qua nhiều cấp bậc như vậy, trực tiếp vọt tới chí tôn cửu phẩm!

Hơn nữa còn là kiếm trung chí tôn! Đủ để vượt qua tất cả tồn tại siêu cấp cùng giai!

Đây... yêu nghiệt a!

Lăng Hàn Tuyết không dám tin tưởng nghĩ: Đây rốt cuộc là thật hay giả? Rõ ràng không nên nghi ngờ phán đoán của lão tổ tông, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hoài nghi, bởi vì cái này cũng có quá khó tin rồi.

Nàng thậm chí còn chờ mong Sở Dương có thể phủ định điều này, tình nguyện tin lão tổ nhất thời sai lầm, cũng không muốn tin tưởng điều này, người này mới thiếu niên đã đạt tới cảnh giới mà người khác cả đời, thậm chí là mấy đời cũng không đạt được!

Nhưng ngày sao đó, lời Sở Dương nói đã hoàn toàn phá tin ý niệm của nàng, khiến cho nàng hoàn toàn trợn mắt há hốc miệng.

"Lăng lão quả nhiên tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn rõ cảnh giới Sở mỗ. chỉ là chút thành tựu này, không đáng nhắc tới." Sở Dương bình tĩnh ngẩng đầu, mỉm cười: "Lăng lão đường xa mà tới, liệu có thể cho ta chút mặt mũi, nhấm nháp một ly?"

Vừa rồi hắn cúi đầu, và Lăng Mộ Dương thoáng khép mắt, kỳ thật đều là mượn cơ hội tiêu trừ kiếm khí vô ảnh của đối phương, tránh khiến mắt mình tổn thương. Điểm này, hai người đều biết rõ trong lòng, thực lực hai người hiện giờ có lẽ là sàn sàn như nhau, có chăng thì Lăng Mộ Dương cũng chỉ hơn một chút, tuyệt đối không chênh lệch nhiều lắm.

Cho nên Lăng Mộ Dương mới nói là chí tôn cửu phẩm. Bởi vì đó chính là cảnh giới của hắn hiện giờ.

"Được!" Lăng Mộ Dương sải bước tiến lên, không chút do dự.

Hoàng Hà Liễu cùng cao thủ Hoàng gia đều cảm nhận được, một thanh bảo kiếm tràn ngập sát phạt chi khí đột nhiên rời vỏ, mang theo vô tân phong duệ, hóa thành hình người bước lên phía trước.

Một loại ảo giác khó nói nên lời cứ tự nhiên sinh ra, trong mắt nhìn thấy là người, nhưng trong lòng rõ ràng lại là một thanh kiếm. Một thanh tuyệt thế thần kiếm mang theo vô tận phong mang.

Tất cả mọi người theo bản năng đều cảm thấy làn da mình phát đau, tựa hồ bị kiếm khí cắt qua.

Lăng Mộ Dương từng bước đi tới trước cửa. Hai vị cao thủ chí tôn Hoàng gia sớm bị khí thế của hắn chấn nhiếp, không tự chủ được lùi lại hai bước. Sau đó cảm thấy vẫn còn chưa đủ, lại lui hai bước, vẫn cảm thấy kiếm khí phiêu đãng xung quanh cổ họng và những nơi yếu hại, dứt khoát liên tục lùi lại ba bước, năm bước!

Phanh.

Lưng hai người cùng dựa vào tường, có lẽ phải nói là đụng vào tường thì thích hợp hơn.

Một mạch lùi mười hai bước lớn, không ngờ đã thối lui tới tường từ bao giờ. Cú va chạm này, không ngờ khiến cho cả hai bức tường dao động một hồi, thiếu chút nữa là đổ sập xuống.

Chỉ một bức tường làm sao có thể đỡ nổi thế lui cường giả chí tôn? Bởi vì, hai gã cường giả chí tôn sớm đã dồn hết tâm lực, công lực, thể lực, tất cả đều tập trung vào kiếm khí có thể cảm ứng rõ ràng nhưng lại hoàn toàn không có tung tích kia. Đụng vào cũng chỉ như lực lượng người thường, tuy rằng thế lui rất gấp, nhưng cuối cùng cũng không xô đổ tường!

Trong lòng hai người hoảng sợ.

Cái này gọi là người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo. Hai người tuy không biết được cảnh giới Lăng Mộ Dương, nhưng cũng hiểu được, tình huống vừa rồi đại khái là do Lăng Mộ Dương không hề có ý định nhắm vào bọn hắn. Nếu không, cho dù chỉ là khí thế thôi, chỉ cần hắn toàn lực, chí tôn nhị phẩm như mình tuyệt đối sẽ bị khí thế của hắn áp chết tươi!

Nếu muốn giết người, cũng không cần động thủ, chỉ cần liếc mắt nhìn mình một cái, hoặc là thổi một hơi, cũng có thể thoải mái xử lý!

Khí tức thành kiếm, mục quang ngưng phong mang, tuy là thần kỹ trong truyền thuyết, nhưng người trước mắt nhất định là biết!

"Hai người này, là người của ngươi?" Lăng Mộ Dương bình tĩnh hỏi.

"Không phải." Sở Dương mỉm cười.

hắn hiểu được ý tứ đối phương: Hai người này quá yếu.

Sở Dương híp mắt nhìn tới, trong lòng hiểu rõ: Lăng Mộ Dương đang muốn ra oai phủ đầu rồi...

"Lui ra!" Lăng Mộ Dương không hề xoay người, chỉ khẽ quát một tiếng.

Mấy vị cao thủ Hoàng gia chỉ cảm thấy nội phủ chấn động mãnh liệt, thiếu chút nữa phun ra máu tươi, nào dám không tuân, vâng dạ rồi vội vàng rời đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

"Tiểu tử này là...." Lăng Mộ Dương nhìn Hoàng Hà Liễu, nhíu mày lại.

Tiểu tử này tướng mạo xấu xí, tu vi lại càng rác rưởi, tối đa cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút. Bên người Cửu Kiếp kiếm chủ làm sao lại có bằng hữu như vậy. Người như vậy cho dù có làm tôi tớ cũng mất mặt, thật sự là quá bất nhập lưu rồi!

"Vãn bối là người của Hoàng gia Đông Nam, Hoàng Hà Liễu... Bái kiến, bái kiếm... Lăng lão tiền bối...!" Hoàng Hà Liễu bị ánh mắt rất bình thường của đối phương nhìn tới, cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mình giống như đã chết rồi!

Giống như một hồi tận thế hàng lâm, cảm giác rợn tóc gáy cứ tự nhiên sinh ra, trong phút chốc đã sợ tới mức gần như đái ra quần rồi.

Nhìn thấy Hoàng Hà Liễu tệ hại như vậy, Lăng Mộ Dương trừng mắt, nsoi: "Phế vật như thế, có tư cách gì ngồi ở đây? còn không lui xuống!"

Sở Dương nhíu mày, cũng không xuất thủ ngăn cản, chỉ thản nhiên nói: "Lăng lão, ngài thật uy phong ha!"

Lăng Mộ Dương đứng lại trước măt hắn, lạnh lùng nói: "Hả?"

"Chỗ ta ở, cho tới bây giờ chưa bao giờ có địch nhân." Sở Dương lạnh lùng thản nhiên nói: "Tin tưởng ngài cũng thế. Nhưng hiện giờ nhu vậy, ngài muốn dựa vào thực lực mạnh mẽ, ỷ thế hiếp người sao? Khi dễ một thiếu niên nho nhỏ, ta thật không biết làm như vậy có thể giúp Lăng lão có thêm bao nhiêu khoái cảm?"

"Có phải rất sảng khoái hay không?" Sở Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như lợi tiễn, phá không mà tới.

"Càn rỡ!" Bên cạnh, bảy cao thủ lăng gia cùng quát lớn, ai nấy sắc mặt đều vô cùng khó coi: "Tiểu tử, ngươi tính là gì? Dám nói chuyện với lão tổ tông nhu vậy?! Thật nghĩ Cửu Kiếp kiếm chủ thì giỏi lắm sao?"

"Hỗn xược!" Sở Dương chậm rãi liếc mắt nhìn tới, quát lại. Ánh mắt hắn lành lẽo giống như băng, giống như một con chim ứng đang nhìn chằm chằm con mồi: "Mấy người các ngươi tính là gì? Dám nói như vậy với ta? Cửu Kiếp kiếm chủ đương nhiên rất giỏi! Mấy người các ngươi có muốn lãnh giáo một chút không?"

trong phút chốc, không khí vốn tương đối bình tĩnh, đột nhiên biến thành giương cung bạt kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui