Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Hơn nữa chuyện này lại có liên quan tới sư huynh Sở Dương, cho nên Đàm đại ma vương vừa mới thăng cấp, đạt tới chí tôn cửu phẩm đỉnh phong đã khởi hành mà đến.

Đang cấp tốc lao đi, Đàm Đàm đột nhiên lộ ánh mắt ngưng trọng, nói: "Dừng! Có cái gì đó không ổn..."

Cổ Nhất Cổ lập tức đứng lại, nói: "Cái gì không..."

Còn chưa nói xong, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ, nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo hắc khí, lẩm bẩm nói: "Ma khí thật tinh thuần... Đây là người nào? Chẳng lẽ..."

Cổ Nhất Cổ trong lòng có chút lo lắng: Chẳng lẽ vừa mới chạy tới Trung Đô, đã gặp được chính chủ sao?

Vận khí hình như cũng quá... tốt đi?

"Khặc khặc... Mỹ vị thật ngon! Không ngờ tự động tìm tới cửa!" Một tiếng cười quái dị từ trong hắc khí truyền ra, còn có cả thanh âm thèm chảy nước miếng, nói: "Không tệ không tệ, vận khí bản ma quả nhiên không tệ. Tại vị diện rác rưởi thế này còn gặp được vô thượng ma thể trong truyền thuyết! Nếu như có thể làm thịt gia hỏa này, tu vi ta tuyệt đối có thể nháy mắt khôi phục tới đỉnh phong, thậm chí còn có tiến cảnh. Bánh trên trời rơi xuống cũng chỉ đến thế mà thôi..."

Thanh âm vừa vang lên, một cỗ áp lực khủng bố âm trầm trước nay chưa từng có đã theo thanh âm mà tràn ra. Trong phút chốc đã phô thiên cái địa, bao trùm tứ phía.

Đám người Đàm Đàm và Cổ Nhất Cổ đều liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy gia hỏa này cường đại vượt qua dự liệu rồi.

Thật không tưởng được, trên Cửu Trọng Thiên này, vẫn còn tồn tại cường giả cường đại như vậy! Thực lực như thế, cho là vực ngoại thiên ma cũng phải tán thưởng. Tán thưởng cũng không lên quan tới chủng tốc, chỉ là thừa nhân đối với tu vi mà thôi!

Đàm Đàm tiến lên một bước, đôi hàng lông mày đã trái khoáy lại vặn vẹo, hai tay trống nạng, nói: "Tà ma ngoại đạo nơi nào, không ngờ dám giả thần giả quỷ trước mặt bản cự ma vương, giấu đầu lòi đuôi, còn không mau lăn ra, tham kiến bản cự ma vương."

Đàm Đàm xưa nay vẫn quen gọi mình là đại ma vương, hôm nay gặp được ma chân chính, lại tâng mình cao thêm một tầng, từ "đại" biến thành "Cự"!

Thiên ma nghe vậy liền cười quái dị, hắc khí như mực đột nhiên quay cuồng, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, đi tới trước mặt Đàm Đàm, híp mắt, liếm liếm môi, nói: "Tiểu tử, ngươi lai lịch thế nào? Không ngờ dám xứng cự ma vương?!"

Đàm Đàm nhếch miệng cười, nói: "Nhi tử, ta là cha ngươi đó!"

Thiên ma lập tức giận tím mặt, phẫn nộ quát: "Đánh con mẹ nó rắm! Tuy ma thể của ngươi rất giống cha ta, nhưng ta thế nào lại là nhi tử ngươi! Giữa ta với ngươi làm quái gì có ma thống...."

Đàm Đàm cả giận nói: "Ngươi cảm thấy giống thì giống sao?! Con mẹ nó, ngươi đang vũ nhục ta? Ngươi cho là lão tử thèm làm lão tử ngươi à?"

Thiên ma lập tức nổi giận lôi đình: "Ngươi nói cái gì. Rõ ràng là ngươi đang vũ nhục ta! ngươi..."

"Đồ hỗn trướng!" Đàm đại ma vương lại càng nổi giận lôi đình: "Phi. Ngươi nằm mơ hả, bằng vào cái bộ dạng thối tha của ngươi, không ngờ còn si tâm vọng tưởng muốn làm nhi tử của một người anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong như ta! Con mẹ nó, ngươi đang là vũ nhục lão tử ta!"

Sáu vị trưởng lão tam tinh thánh tộc đồng loạt trợn trừng mắt, há hốc miệng.

Đây là chuyện gì?

Hai người này đều cường đại tới mức khiến người ta giận sôi, nhưng giờ phút này, vấn đề tranh luận cũng thật khiến người ta không biết nói gì.

Đàm Đàm bên này đã toàn diện bạo phát: "Cổ Nhất Cổ! Hiện tại cổ nhất cổ cho ta! Xử lý tên gia hỏa này! Đỡ chướng mắt ta!" ( Cổ đầu tiên là trống, cổ thứ hai là đánh trống, đoạn này chơi chữ, hơi khó hiểu)

Trong lòng Cổ Nhất Cổ thở dài, bà nội nó! Anh danh cả đời lão tử, ở trong tay Thánh Vương đại nhân, đúng là tan tành không còn một mảnh!

Chậm chạp đi ra, Thiên ma đối diện cũng ngơ ngác một lúc, há miệng cười lớn: "Tên béo lùi xấu tệ xấu hại nhà ngươi không ngờ lại tên là Cổ Nhất Cổ? Ngươi rốt cuộc là cổ nhất cổ như thế nào, cổ nhất cổ ta xem nào!"

Cổ Nhất Cổ bực nhất chính là người khác lấy tên hắn ra giễu cợt. Đàm Đàm giễu cợt, hắn bó tay không biện pháp. Hiện giờ ngay cả tên gia hỏa người không ra người quỷ không ra quỷ này cũng tới giễu cợt, còn nói cái gì mà béo lùn xấu tệ xấu hại. Lập tức giận tím mặt, tung người mà lên, vung tay một cái, hơn bảy trăm chưởng giống như cuồng phong bạo vũ trút xuống: "Tên lão tử thì liên quan rắm gì tới ngươi? Lão tử lùn hay béo, liên quan rắm gì tới ngươi? Ngươi tính là thứ *** chó gì?"

Trong mắt Thiên ma chợt lóe hắc khí, từ trong hắc khí đột nhiên có vô số cánh tay phóng ta, ung dung chống đỡ đòn tấn công của Cổ Nhất Cổ, thoáng có chút kinh ngạc: "Thì ra cũng là chí tôn cửu phẩm phong... Ừm, không tệ, con kiến này coi như có chút thực lực. Ha ha... Một bữa ăn ngon rồi. Bản ma chơi đùa với ngươi."

Cổ Nhất Cổ giận dữ mà động, thế công điên cuồng giống như cuồng phong bạo vũ, nhưng không ngờ bị đối phương dễ dàng chống đỡ.

Cổ Nhất Cổ không khỏi kinh hãi trong lòng.

Vừa rồi mình công kích, chính là "Bạo Vũ Lê Hoa chưởng" - tuyệt học thành danh từ khi mình xuất đạo tới nay, tuy vừa rồi bởi vì thịnh nộ mà xuất chiêu, có chút rối loạn, nhưng uy thế lại càng lớn, không nghĩ tới ma đầu trước mắt có thể dùng phương thức như thế, dễ dàng đỡ được. Đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Ngoài ra, người này còn không chỉ thoải mái chống đỡ, mà còn sinh ra một cỗ hấp lực cổ quái, khiến cho tu vi mình tựa hồ bị rút ra ngoài trong vô hình.

"Phanh" một tiếng, hắc khí đột nhiên tràn ngập.

"Ngươi chính là Thiên ma!" Cổ Nhất Cổ lộn người, bay ra ngoài. Trên mặt thoáng hiện hắc khí, kinh hô một tiếng. Giờ phút này hắn kỳ thật vẫn chưa rơi xuống hạ phong, nhưng trong lòng tự biết: Nếu thật đánh tiếp, mình nhất định không địch lại, hơn nữa còn có nguy hiểm tính mạng!

Phía sau, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên khó coi dị thường.

Kẻ này là Thiên ma cũng không có gì lạ, lúc trước đã sớm đoán được. Nhưng Thiên ma không ngờ lại cường đại tới mức này, thật là vượt ra khỏi dự liệu của mọi người rồi.

"Khặc khặc... Chính là bản ma!" Thiên ma đắc ý cười cười.

"Lui lại đi!" Sắc mặt Đàm Đàm trở nên trịnh trọng, nói: "Bản Thánh Vương tới thân thiết với hắn một chút."

Tuy chỉ qua một lần giao thủ như vậy, Đàm Đàm cũng đã có phán đoán. Phe mình, thậm chí ngay cả mình nữa, không ai là đối thủ của ma đầu trước mắt.

Bất quá, có liều mạng mới biết được thắng thua. Thà bị người đánh chết cũng không thể bị người hù chết!

Nói thật, giờ phút này trong lòng Đàm Đàm đã cảm thấy nguy cơ. Từ khi Đàm Đàm thức tỉnh tới nay, bây giờ là lần đầu tiên có cảm giác nguy cơ như thế. Đó là một loại cảm giác không thể khống chế sinh tử của mình, cảm giác rất tồi tệ!

Nhưng kiêu ngạo và tôn nghiêm của vương giả không cho phép hắn lùi bước. Hơn nữa, trong tay hắn còn có rất nhiều con bài chưa lật.... Đàm Đàm cũng tự tin, cho dù cuối cùng thua trận, thì hắn cũng không thua quá thảm.

Hơn nữa, đối diện với cường giả như thế, có thể nào không chiến?

Nghĩ tới đây, Đàm Đàm cũng có chút không biết nói gì. Thực lực mình hiện giờ đã là cửu phẩm đỉnh phong, nhưng kỳ thật còn chưa chân chính khôi phục tới trạng thái đỉnh phong kiếp trước. Nếu không, cần gì phải lằng nhằng như thế? Sớm đập bẹp tên Thiên ma rắm chó này rồi!

"Thánh Vương cẩn thận, vạn lần không nên đại ý!" Chúng trưởng lão đồng thanh nói.

Ngay cả Cổ Nhất Cổ cũng không phải đối thủ, Thánh VƯơng tự mình xuất chiến, chiến quả... thật sự không thể lạc quan được.

Thiên ma thấy Đàm Đàm tự mình xuất chiến, rõ ràng rất hưng phấn, cả người thậm chí còn có chút run rẩy, trong con ngươi chớp động hắc khí, bộ dáng như quả này ăn chắc rồi, cười ha hả nói: "Được! Ta đây lãnh giáo một chút vô thượng ma thể của ngươi!"

Đàm Đàm hú lên quái dị, thân hình đã hóa thành cuồng phong, xông lên, vung quyền đánh tới: "Xem bổn vương đập bẹp tên nhãi nhép nhà ngươi!"

Thiên ma không tránh không né, dấn lên phía trước một bước, cũng đánh ra một quyền!

Ầm!

Hai nắm tay không chút hoa dạng, chính diện đụng vào nhau.

Xuy xuy...

Trên hai nắm tay đều xuất hiện hắc khí lành lạnh!

Trên nắm tay Thiên ma, tràn đầy ma khí nồng đậm đen kịt như mực. mà kình lực trên nắm tay Đàm Đàm, lại là một loại khí tức đen tới phát quang. Thiên ma khí của Thiên ma tràn đầy mùi vị tà ác tới cực điểm, nhưng khí kình hắc sắc của Đàm Đàm lại hoàn toàn là hắc ám. Đó là một loại cảm giác so với đêm tối còn muốn hắc ám hơn!

Tựa hồ có thể thôn phệ tất cả!

Một quyền vừa đối đầu, thân hình Thiên ma chỉ thoáng lảo đảo một chút rồi lập tức vững vàng trở lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ và kinh ngạc tới cực điểm. Rõ ràng là vẻ mặt vui sướng giống như không thể tưởng tượng được.

Trái lại, toàn thân Đàm Đàm lại lui liền một mạch chừng ba trượng, mới miễn cưỡng dừng lại được. Biểu tình thập phần trầm trọng, thận trọng.

Thiên ma tự cao tu vi cao tuyệt, chiến đấu như thế có thể vững vàng chiến thắng. Một kích vừa rồi chỉ là để kiểm tra thực lực Đàm Đàm, thuận tiện để tính bước hành động tiếp theo. Dù sao hắn cũng không muốn bộ vô thượng ma thể này bị tàn phá, không hoàn chỉnh. Trong khi đó, Đàm Đàm lại tự giữ thân phận, không cam lòng hạ phong, ý đồ thăm dò cực hạn chân chính của đối thủ. Sau một quyền, trong lòng hai người đều tự biết.

Gia hỏa này tuy có được vô thượng ma thể, nhưng bản thân tựa hồ còn chưa chân chính biết được huyền bí của vô thượng ma thể, càng không nói tới phát huy ra uy lực chân chính... Sau khi chứng thực được điều này, trong lòng Thiên ma đại định, ánh mắt nhìn Đàm Đàm lại càng thêm quỷ dị, ẩn ước lộ ra vẻ nôn nóng muốn chiếm lấy nhục thân Đàm Đàm.

Tu vi gia hỏa này quả thật cao hơn ta, hơn nữa còn không chỉ cao hơn một bậc. Chỉ là... Ma khí của hắn dường như pha tạp không tinh khiết, tràn ngập một loại cảm giác tà ma ngoại đạo. Đây là điểm yếu có thể lợi dụng. Ma khí của ta tinh thuần hơn hắn nhiều, gần như không có gì để so sánh, nhưng nếu như tính toán trên số lượng, tổng hợp thực lực đối lập, ta lại bị rơi xuống hạ phong toàn diện. Chiến thắng gần như không có hi vọng, cho nên chỉ có thể từ từ mưu đồ hậu sách thôi...

Trong lòng Đàm Đàm đã có thối ý, bởi vì đối thủ này thật sự quá đáng sợ, hiện tại miễn cưỡng động thủ cũng không có phần thắng, mình tuyệt đối không phải là địch thủ.

Đàm Đàm có thể xác nhận chuyện này, Thiên ma tu vi cao hơn đương nhiên càng có thể xác định, càng hiểu rõ tâm ý Đàm Đàm, làm sao có thể để hắn đào tẩu?

Cho nên thân hình Đàm Đàm vừa lui, hắn lập tức bám theo như hình với bóng, cười khặc khặc quái dị: "Không nghĩ tới Cửu Trọng Thiên còn có nhân vật như ngươi. Đừng vọng tưởng bỏ trốn nữa, cùng ta phân cao thấp mới là chính đạo." Đàm Đàm cười hắc hắc quái dị không ngừng, thấy chỉ cần bị đối phương cuốn lấy, người phe mình tuyệt đối không có nửa điểm cơ hội đào thoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui