Trên mặt Tổ Hà Lưu lộ ra thần sắc bi tráng, trầm thấp nói: "Một khi nhập ma, ngay cả thần hôn cũng khó được tự do. Cho dù bỏ mình, thần hồn cũng sẽ quay trở về trong tay người dẫn chúng ta nhập ma, biến thành chất dinh dưỡng đại bổ. Lúc trước chúng ta nhập ma, thân hồn bản thân đã không còn nằm trong tay chúng ta nữa. Cho dù chúng ta sử dụng pháp môn tự tiêu diệt thần hồn, nhiều nhất cũng chỉ có thể hủy diệt bộ phận chúng ta làm chủ. Về phần thần hồn đã bị ma hóa, thì vô lực. Hai vị người tốt làm tới cùng, cho chúng ta hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục đi!"
Trên mặt Cố Độc Hành lộ ra thần sắc do dự.
"Việc này đã không phải việc giữa ta và ngươi. Nếu như thần hồn chúng ta cuối cùng tiện nghi cho Thiên ma, chỉ có thể gieo hại thêm cho chúng sinh thiên hạ thôi." Đoạn Thiên Tùng yếu ớt nói: "Cố đại nhân. Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao! Nhẫn có nhiều ý nghĩa. Hiện tại ngươi không đành lòng, lại là tàn nhẫn với chúng ta, tàn nhẫn với chúng sinh thiên hạ. Nếu như bây giờ ngài tàn nhẫn với chúng ta... chính là bất nhẫn với thiên hạ, đối với bản thân. Nếu như tùy ý để thần hồn chúng ta nuôi dưỡng Thiên ma... Hai huynh đệ chúng ta, thật sự chết không nhắm mắt! Xin ngài thành toàn, kính nhờ rồi!"
"Được! Ta đại diện thiên hạ chúng sinh cảm tạ ân đức hai vị tiền bối." Cố Độc Hành quả quyết nói: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đích thân vì hai vị tiền bối lập bia khắc chữ, Quỷ Kiếm Ma Đao, chấp pháp thiên hạ!"
"Như vậy lòng ta cũng an!" Hai người cùng mỉm cười.
Nhìn nhau, cùng nói: "Huynh đệ, chúng ta đi thôi."
Trên người, vết thương khắp nơi đều cùng phun ra máu tươi.
Một kiếm cuối cùng của Cố Độc Hành, nhìn như nhẹ nhàng hời hợt, nhưng trên thực tế đã cắt đứt yết hầu và ngang hông Đoạn Thiên Tùng. Tuyệt diệt sinh cơ. Nếu không phải như vậy, tuyệt không có khả năng khiến hắn tự thoát xiềng xích Thiên ma.
Về phần Đoạn Thiên Tùng có thể kiên trì tới bây giờ, đều là dựa vào tu vi tuyệt thế mà hắn khổ tu vạn năm mà duy trì một hơi thở cuối cùng.
Mà một đao cuối cùng của Đổng Vô Thương kia, cho dù đã triệt đao đúng lúc, nhưng đao khí sắc bén vẫn không thể thu về kịp. Hơn nữa Tổ Hà Lưu vẫn một lòng muốn chết,hoàn toàn không có chống cự, đao khí nhập vào cơ thể kỳ thật đã chấn nát hoàn toàn tâm mạch hắn. Thương thế hai người kỳ thật đã tới mức không thể sống sót nữa rồi.
Nhưng hai người gắng gượng chống đỡ không chết, chính là băn khoăn thần hồn của mình sẽ bị Pháp Tôn và Thiên ma lợi dụng. Thân đã chết, nhưng vẫn gieo hại nhân gian.
Mà giờ khắc này, được hai người Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương hứa hẹn, hai người đều thả lòng tâm thần, không muốn miễn cưỡng chống đỡ, cùng nhau đi cửu tuyền.
Đúng vào thời khắc thương thế hai người phát tác, trung tâm Trung Đô thành đột nhiên vang lên những tiếng trường khiếu cao vút, tựa cuồng phong mà lên, tiếp đó liền thấy một đạo kiếm quang nghiêm nghị, thế như bôn lôi, xông thẳng lên giữa không trung, lăng không biến hướng, trong kiếm khí gào thét, phát ra tiếng sấm động chấn động thiên địa, ngự kiếm mà qua, tốc độ cực nhanh!
Đạo thân ảnh này chợt lóe lên rồi biến mất, tốc độ nhanh tới cực điểm, xẹt qua bầu trời, chỉ để lại một dải kiếm quang sáng ngời, tung hoành mấy trăm dặm!
Cho dù người kia đã đi từ lâu, nhưng vẫn không có dấu hiệu tiêu tán!
"Kiếm thật sắc bén!" Ánh mắt vốn đã ảm đạm của Đoạn Thiên Tùng đột nhiên trở nên sáng ngời, dùng thanh âm hư nhược nói: "Vừa rồi hẳn chính là Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân?"
Cố Độc Hành nói: "Đúng là Sở đại ca!"
"Không nghĩ tới trước khi chết, ta còn có thể chứng kiến tư thái ngạo kim của Cửu Kiếp kiếm chủ!" Đoạn Thiên Tùng và Tổ Hà Lưu đều cùng mỉm cười an ủi: "Cuộc đời này thật sự không uổng rồi."
Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương còn chưa kịp trả lời, thân thể hai người đã tứ phân ngũ liệt giữa không trung, nát thân mà chết.
Câu nói cuối cùng cuộc đời này, phát ra từ miệng Tổ Hà Lưu: "Ma Đao tuy rằng danh ma, nhưng lòng ta không ma! Hai vị đại nhân, ngàn vạn lần chớ quên phá hủy thần hồn chúng ta! Chết cũng không thể để Thiên ma hưởng!"
Sắc mặt Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương trầm trọng trang nghiêm, nói: "Tiền bối yên tâm, anh danh thiên cổ, vĩnh viễn không tan biến!"
Một đao một kiếm cùng thần hồn của hai người Đổng Vô Thương, Cố Độc Hành nghiền áp tới, lực lượng thần hồn của hai người Đoạn Thiên Tùng và Tổ Hà Lưu nháy mắt đã tiêu tán vào thiên địa, vĩnh viễn biến mất
Trong mây mù mờ ảo, tựa hồ có thể nhìn thấy hai người bọn họ đang vui mừng mỉm cười. Nhưng từ nay về sau, ấn ký sinh mệnh hai người hoàn toàn tiêu tán vào thiên địa rồi.
Cố Độc Hành ôm kiếm hành lễ, Đổng Vô Thương ôm đao cung kính, thể hiện kính ý tối cao đối với hai vị chấp pháp giả tiền bối.
Trong lòng hai người đều trầm trọng.
Danh là Ma Đao, lòng ta không ma!
Anh hùng như thế, lại bị Pháp Tôn đê tiện âm mưu ám toán!
Giờ khắc này, Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương trong lòng hận ý ngút trời. Chưa bao giờ bọn hắn lại thật sự muốn giết chết tên Pháp Tôn khốn kiếp này tới vậy! Ngươi thật sự chết vẫn chưa hết tội!
Thoáng cúi người, Cố Độc Hành nghiêm túc thu thập hài cốt thi thể hai vị tiền bối. Lúc này mới thu liễm một chút tâm tình, nói: "Vừa rồi lao đi, rõ ràng là lão đại, đi vội vã như vậy, chẳng lẽ bên kia xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta cũng qua đó xem, giúp hắn một tay!" Đổng Vô Thương đề nghị.
Cố Độc Hành gật đầu, hai người gọi chúng huynh đệ một tiếng, trực tiếp ngự kiếm, bay lên, hóa thành lưu quang, biến mất ở phương bắc.
Sau một hồi lâu, dưới Trung Đô thành phía dưới, đám người quan chiến đã hóa đá rốt cuộc mới khôi phục được năng lực hành động. Cả đám đều xôn xao nghị luận.
Cửu Kiếp kiếm chủ cùng cửu kiếp lần đầu tiên thể hiện thực lực cao tuyệt, khiến cho thế nhân chấn động. Quả là không gì sánh kịp. Cao thủ chí tôn cửu phẩm lão luyện của phe chấp pháp giả, không ngờ đơn đả độc đấu cứ như vậy chết trong tay cửu kiếp huynh đệ!
Sự thật này, tuy đã nằm trong dự liệu, truyền thuyết cửu kiếp, vô địch thiên hạ, nhưng cũng càng thêm bất ngờ!
Dù sao bọn họ vẫn còn trẻ như vậy!
"Cửu kiếp truyền thuyết, quả nhiên danh bất hư truyền! Thật sự lợi hại."
"Đúng vậy... Lúc đầu ta thật không nghĩ tới, bọn họ lại có thể giết chết chí tôn cửu phẩm."
"Tuy trước kia đã nghe nói cửu kiếp hợp nhất, vô địch thiên hạ, nhưng.. vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy..."
"Chỉ đáng tiếc Ma Đao Quỷ Kiếm hai vị tiền bối... Haiz, hai người mặc dù là địch nhân của cửu kiếp, nhưng bình sinh lại chưa làm chuyện đại xấu xa gì. Hôm nay chết như vậy, cảm thấy... cảm thấy... haiz..."
"Đúng vậy... thực là đáng tiếc...."
Đám người Đoạn Thiên Tùng nói chuyện trên thiên không, thanh âm cũng không lớn. Người phía dưới, trừ võ giả cao giai tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, tối thiểu cũng phải là chí tôn ngũ lục phẩm trở lên mới có thể miễn cưỡng nghe được, người còn lại đều không nghe được.
Trên mặt số ít những người nghe được này đều ẩn hiện một vẻ bi thương. Nhưng tuyệt đối không có bất luận kẻ nào nói ra chân tướng.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đưa ra một quyết định: "Giữ kín chuyện này!"
Việc này liên quan tới danh dự vạn năm của hai vị tiền bối Quỷ Kiếm Ma Đao. Bất luận kẻ nào, cũng không đành lòng sau khi bọn họ chết đi,còn nói ra chuyện bị Thiên ma khống chế.
Đây là một loại phản bội lương tâm!
Sự thật này, chỉ co sau khi đánh chết Thiên ma, vì Quỷ Kiếm Ma Đao dựng bia chép sử, viết "chiến đấu cùng Thiên ma mà chết"!
Nhưng hiện tại, nếu ai nói ra, kết quả nhất định...
Cam đoan không sống qua được hôm nay!
Cách đó hơn trăm dặm.
Pháp Tôn dừng phắt lại, ánh mắt hóa thành hai cái hắc động, nhìn chằm chằm vào hư không phía trước, mái tóc không gió mà bay.
Thật lâu sau mới nghiến răng nói: "Lại còn như vậy? THân lâm tử kiếp, có thể tạm thời bảo trì linh đài thanh tỉnh sao? Không ngờ có thể chống lại ma chủng triệu hoán của ta, bỏ qua mệnh lệnh Thiên ma của ta! Thật là hỗn trướng! Chết thì chết rồi, lại còn muốn đâm ta một đao! Đáng giận!"
Xoay người mà đi.
Đoạn Thiên Tùng cùng Tổ Hà Lưu tỉnh ngộ vào thời khắc tối hậu, thần tan hồn nát, vĩnh viễn tiêu tán vào thiên địa. Ấn ký không còn, nhưng cũng khiến cho Pháp Tôn không thể nào thu lấy lực lượng của thần hồn đã ma hóa. Pháp Tôn đương nhiên không cần thiết phải tới đó nữa.
Hơn nữa, hắn hiện tại đang rất sốt ruột muốn tìm Thiên ma, hỏi cho rõ ràng. Cuối cùng là chuyện gì? Nếu là ngoại lệ còn dễ nói, nhưng nếu như tất cả đều như thế, vậy nên làm thế nào mới tốt?
Đây không phải là hiện tượng tốt nha. Nếu cứ như vậy, cuối cùng cũng chỉ uổng công phí sức, hao tổn tâm cơ mà không được gì.
"Không thể tưởng được, cửu kiếp hiện tại.... đã trưởng thành tới mức này. Thật khó tưởng tượng được, bọn hắn làm sao lại tiến bộ thần tốc như thế, kinh người như thế, đáng giận..." Trên mặt Pháp Tôn lộ vẻ lo lắng, sắc mặt trầm trọng, vừa bay đi vừa tự tính toán trong lòng.
"Chẳng lẽ phải thay đổi một chút thủ đoạn phát động Thiên Đỉnh thịnh hội... Lấy tiêu diệt Cửu Kiếp kiếm chủ làm mục tiêu hàng đâu?"
Bên kia, Sở Dương trực tiếp xuất ra Cửu Kiếp kiếm, ngự kiếm mà đi, tốc độ nhanh như thiểm điện, quả thực là lòng nóng như lửa đốt rồi.
Sở Dương vội vàng mà đi, đương nhiên là vì cảm ứng được gì đó.
Lúc đó hắn đang ở trong khách sạn, chờ các huynh đệ chiến thắng trở về. Hơn nữa, Mạc Thiên Cơ an bàn chúng huynh đệ đi ra ngoài, từ bên ngoài tụ hợp lại, tầng tầng đẩy mạnh, các phương đồng bộ.
Chính là Cửu Cửu Quy Nguyên trận.
Sở Dương ở trong khách sán bất động. Tuy nhìn như không có việc gì, nhưng trên thực tế lại chính là "Nhất Nguyên" ở trung tâm Cửu Cửu Quy Nguyên đại trận. Dùng khí vận cường đại tới thông thiên triệt địa của Cửu Kiếp kiếm chủ, trấn áp ác khí bát phương, bảo đảm các huynh đệ bình an thuận lợi.
Thời khắc này, Sở Dương tinh thần linh mẫn, lực lượng thần thức có thể nói là cường đại vô cùng.
Mắt thấy chúng huynh đệ đã hội hợp, mà Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương lại tự mình đánh bại hai đại chí tôn cửu phẩm thành danh đã lâu, trong lòng Sở Dương cao hứng cực kỳ.
Nhưng đúng vào lúc này, lại đột nhiên cảm thấy thần thức chấn động. Đó là một loại chấn động cực kỳ không bình thường.
Có chuyện phát sinh! Hơn nữa còn có đại sự phát sinh! Là người mình quan tâm đang gặp phải biến cố trọng đại!
HIện giờ tâm thần không yên, biến cố này có nghĩa là người mình quan tâm gặp chuyện ngoài ý muốn, Sở Dương thế nào lại không kinh hãi!
Giờ phút này, Sở Dương cảm thấy tâm thần không yên, không khỏi nhắm mắt lại, lập tức, từ trong tối tăm, tựa hồ có một thanh âm truyền tới, đang khàn giọng cầu cứu mình: "Dương Dương Ngang... Cứu mạng a!"
Sở Dương rùng mình, nhảy dựng lên.
Đàm Đàm! Chính là hắn?
Chỉ là, hắn có thể xảy ra chuyện gì?
Tu vi Đàm Đàm hiện giờ cực cao, tuyệt đối mạnh hơn cả mình, còn có đám trưởng lão Tam Tinh thánh tộc ở bên, thực lực này, nhìn khắp thế gian hiện giờ, có thể nói là khó có địch thủ, thế nào lại gặp nguy hiểm? Không lẽ, thật sự có người có tư cách uy hiếp tới Đàm Đàm.
... Thiên ma, trải qua đoạn thời gian vừa qua nghỉ ngơi lấy sức, Thiên ma đã khôi phục được thực lực??
Chẳng lẽ Thiên ma tập kích Đàm Đàm?
"Thiên Cơ, ngươi tọa trấn ở đây, ta có việc gấp phải làm!" Sở Dương chỉ để lại một câu như vậy, tiếp đó đã lập tức ngự kiếm phá tan nóc nhà, một đường phá không lao đi như một tia chớp.
Vừa nhanh vừa vội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...