Mạc Thiên Cơ chỉ hơi suy đoán thôi cũng có thể nói ra được lai lịch của cây đao này khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc, cực kỳ bội phục tài trí của hắn.
Mạc Khinh Vũ nhìn vẻ mặt mọi người như thế liền đắc ý kiêu ngạo, hếch cái mũi xinh đẹp, ngẩng cao đầu thốt: "Nhị ca của muội là lợi hại nhất!"
"Quỷ nhỏ!" Mạc Thiên Cơ cười "Ha ha" rồi rút thanh đao ra. Ánh hồng chợt lóe, Tinh Mộng Khinh Vũ đao ra khỏi vỏ. Trong bóng đêm bỗng bừng lên một mảnh rực rỡ huyền ảo, ánh sáng lấp lánh xoay chuyển, còn sáng lạn hơn cả ánh sao trong mặt nước hồ. Quang cảnh mỹ lệ không gì sánh được!
"Đao tốt!" Mạc Thiên Cơ ngắm nhìn thân đao thật kỹ, ánh mắt sáng rực, khẽ thốt lên: "Trời ạ! Không ngờ lại là Tinh Thần thiết!" Nhưng ngay sau khi thấy được những chữ mà Sở Dương khắc lên, ánh mắt của Mạc Thiên Cơ co rụt lại rồi bất chợt ngẩng đầu lên. Lúc này, ánh mắt Mạc Thiên Cơ nhìn về Sở Dương đã khác trước rất nhiều.
Tràn đầy vẻ ngưng trọng cùng nghiên cứu tìm tòi. Mạc Thiên Cơ liền giữ lấy cây đao, cúi người hành lễ: "Sở Dương… Cảm ơn! Tâm ý của ngươi, Mạc Thiên Cơ ta ghi nhớ trong lòng! Cả đời… Không quên!"
Người khác nhìn thấy cây đao này đều chỉ thấy đây là bảo đao, là cơ đồ bá nghiệp. Nhưng qua cây đao này, Mạc Thiên Cơ lại nhìn thấy được tấm lòng của Sở Dương!
"Mạc huynh khách khí rồi! Cây đao này chỉ là một phần tấm lòng, đương nhiên, cũng có thâm ý. Không phải ai cũng đáng giá để ta bỏ ra như vậy…" Sở Dương thẳng thắn đáp lại: "Trong lòng Mạc huynh hiểu rõ là được."
"Mà cây đao này cũng là do ta vô tình lấy được, hôm nay tặng cho Tiểu Vũ cũng coi như đúng người đúng dịp!" Sở Dương mỉm cười và nói.
"Vô tình có được…" Mạc Thiên Cơ cười ha ha đáp lời: "Đúng là vô cùng đúng dịp! Xem ra cây đao này là do ý trời ban cho tiểu muội của ta!"
"Không sai!" Ánh mắt chớp động, Sở Dương nhìn thẳng vào mắt Mạc Thiên Cơ. Trong lòng cả hai đều tự hiểu lấy, khẽ mỉm cười. :
Mạc Thiên Cơ đứng thẳng lên, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm hơn, nói: "Có cây đao này, may ra có thể…"
Hắn không nói tiếp nữa nhưng trong mắt ngập tràn cảm kích.
Mạc Thiên Cơ hiểu rõ, thanh tuyệt thế thần binh có thể chặt đứt tất cả này là thứ mà Sở Dương chuẩn bị cho Mạc Khinh Vũ để về tới gia tộc!
Nhưng một thanh đao như vậy cũng mang theo một phần tình cảm không hề thua kém với giá trị của bản thân cây đao!
Một người không hề quen biết ra tay cứu muội muội mình, Mạc Thiên Cơ biết rõ phần nhân tình này rất nặng!
Mạc Thiên Cơ vốn không thích thiếu nợ người khác. Nhưng hắn lại không thể không nợ, không thể không thiếu phần nhân tình này của Sở Dương!
"Sở huynh, nghe nói bây giờ Bổ Thiên Các và Kim Mã kỵ sĩ đường đang không ngừng tranh đấu…" Mạc Thiên Cơ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng mà thực lực hiện giờ của Bổ Thiên các quá yếu…"
"Không cần!" Không để Mạc Thiên Cơ nói hết, Sở Dương đã thản nhiên cắt lời hắn: "Ta có thể lợi dụng người trong thiên hạ, có thể lừa gạt người trong thiên hạ. Nhưng ta - Sở Dương sẽ không lợi dụng tấm lòng chân thật của chính mình!"
"Ngươi chỉ cần đưa Tiểu Vũ trở về bình an là được rồi. Còn chuyện ở chỗ ta…" Sở Dương hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Không thể dựa vào các ngươi cả đời được! Đúng không?"
Mạc Thiên Cơ tán thưởng cười đáp: "Nếu đã vậy, ta tặng Sở huynh một câu chuyện xưa." Hắn dừng lại một chút rồi khẽ kể: "Truyền kể rằng ở sáu ngàn năm trước có một Sắc ma hoành hành nhân gian, háo sắc như mạng, có không biết bao nhiêu thiếu nữ đẹp bị hắn tao đạp, cũng có không biết bao nhiêu gia đình êm ấm phải tan cửa nát nhà vì hắn. Người trong thiên hạ hận hắn thấu xương nhưng võ công của tên Sắc ma này rất cao cường, là cường giả Hoàng cấp. Hơn nữa, thân pháp của hắn cực kỳ nhanh, ngay cả cường giả Quân cấp cũng khó mà đuổi kịp được."
"Ngày đó, có một vị Vũ sư trẻ tuổi thành thân lại bị tên Sắc ma này bắt gặp. Sắc ma này thấy cô dâu rất đẹp liền nảy lòng tham. Cô dâu vốn không biết võ công, bị Sắc ma bắt đến một sơn động, sắp sửa mất đi sự trong sạch. Nhưng cô dâu vốn là người uyên bác, khi thấy bên cạnh sơn động có một đóa hoa tỏa hương thơm ngát liền nói với Sắc ma: "Ngươi hái đóa hoa kia cho ta cài, cùng uống một bữa rượu với ta… Hôm nay, ta sẽ làm tân nương của ngươi!"
Sắc ma vô cùng cao hứng… Một nữ tử yếu ớt thì làm được gì? Cho nên hắn đi mua rượu rồi tự tay cài hoa lên đầu cho cô dâu. Cô dâu không thể uống rượu nên dùng trà thay thế. Sau khi uống rượu xong, Sắc ma liền phát hiện mình không thể cử động được nữa, bị một nữ tử trói gà không chặt dùng thắt lưng xiết cổ chết…"
"Một vị võ giả Hoàng cấp lại chết trong tay một thiếu nữ trói gà không chặt, trở thành một câu chuyện cười muôn thủa."
"Sắc ma cũng biết đóa hoa kia tên là Thiên lý hương. Nhưng hắn lại không biết rằng chỉ cần rời khỏi mặt đất, mùi nhựa trên chỗ bị bẻ của Thiên lý hương trộn lẫn với hương rượu, sau khi tiến vào kinh mạch sẽ trở thành một loại Tô Cốt Hương kỳ lạ. Coi như là Thánh cấp cũng khó tránh khỏi việc cả người mềm yếu, vô lực.
"Sau đó, loại Tô Cốt Hương này được người khác đặt tên, đó chính là "Chí Tôn tô", danh hiệu làm khiếp sợ cả Cửu Trọng thiên, cũng là loại đứng đầu trong danh sách các loại hương của Cửu Trọng Thiên. Mấy nghìn năm nay vẫn xếp thứ nhất!"
"Câu chuyện xưa này có thật có giả nhưng nó nói cho chúng ta biết một đạo lý, đó chính là không thể xem thường bất kỳ người nào! Chỉ cần có thủ đoạn đúng đắn, hợp lý thì người bình thường cũng có thể giết chết Chí tôn! Điều quan trọng nhất là phải xem xem trí tuệ của ngươi có nghĩ ra được biện pháp hay không! Mà biện pháp thì ở đâu cũng có thể tìm ra…!"
Mạc Thiên Cơ nói tiếp: "Sở huynh, bởi vì thế mà ta luôn luôn coi trọng trí tuệ hơn coi trọng vũ lực…"
Sở Dương im lặng.
Sáng sớm ngày hôm sau, sương đêm còn chưa tan, phủ lên đất trời một màn sương mờ mịt. Lúc Mạc Thiên Cơ cầm cánh tay nhỏ bé của Mạc Khinh Vũ đi ra thì xung quanh im ắng lạ thường.
"Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi!" Mạc Thiên Cơ thở dài rồi nói khẽ.
"Đi như thế này sao?" Mạc Khinh Vũ giương đôi mắt to tròn, đầy vẻ không nỡ… "Muội còn chưa nói với Sở Dương ca ca mà…"
"Nhưng nếu Sở Dương ca ca của muội nhìn thấy muội đi… sẽ cảm thấy khó chịu!" Mạc Thiên Cơ ôn nhu dỗ dành: "Tiểu Vũ cũng sẽ khóc! Mà Tiểu Vũ khóc rồi sẽ rất khó coi… Sở Dương ca ca thích muội như vậy, muội nhất định sẽ không muốn để huynh ấy nhìn thấy muội không đẹp, có đúng không?"
Mạc Khinh Vũ lau đi nước mắt ngân ngấn sắp rơi, cắn môi, gật đầu thật mạnh đáp: "Vâng! Muội sẽ không để Sở Dương ca ca nhìn thấy muội khóc…" Tuy nói như vậy nhưng hốc mắt đã đỏ lên, âm thanh đã nghẹn lại rồi.
"Đi thôi!" Mạc Thiên Cơ nói chậm rãi: "Tiểu Vũ phải lớn lên thật tốt… Chờ tới lúc Sở Dương ca ca của muội đến nhà chúng ta, chúng ta còn phải chiêu đãi huynh ấy chứ…"
Mạc Khinh Vũ cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt. Thân thể nhỏ xinh quật cường đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng của Sở Dương đang đóng chặt.
"Sở Dương ca ca, Tiểu Vũ đi rồi! Tiểu Vũ sẽ nhớ đến huynh…!"
"Huynh cũng phải nhớ tới muội nha…"
"Tiểu Vũ đi rồi! Sở Dương ca ca, huynh đừng khóc nha…"
Mạc Thiên Cơ nắm tay muội muội bước ra cửa lớn. Mỗi một bước đi, Mạc Khinh Vũ lại dừng lại, quay đầu, nhìn cửa phòng Sở Dương đầy hy vọng… Hàm răng nhỏ bé cắn lên đôi môi đỏ mọng, in hằn một loạt dấu răng.
Mỗi bước đi quay đầu đến vài lần…
Cuối cùng cũng đi tới cửa, Mạc Khinh Vũ đột nhiên tránh thoát khỏi tay của Mạc Thiên Cơ, xoay người lại, chạy hai bước, rồi lại dừng, ngẩn người nhìn căn nhà này, bất ngờ nói lớn: "Sở Dương ca ca, không cho phép huynh quên muội!"
"Sở Dương ca ca, không cho phép huynh không nhớ muội!"
"Sở Dương ca ca, không cho phép huynh kể chuyện xưa cho người khác!"
"Sở Dương ca ca… Muội không nỡ rời xa huynh… Hu hu…"
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, dường như Sở Dương đang ngủ rất say, không nghe thấy gì.
Mạc Khinh Vũ đột nhiên ngồi xuống, khóc hu hu. Mạc Thiên Cơ khẽ thở dài nhìn muội muội, đi tới kéo nàng lên. Mạc Khinh Vũ giãy mạnh ra, đứng lên, ngẩn người nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Sở Dương.
Động tác mạnh quá khiến cho một chiếc nơ bướm nho nhỏ trên đầu Mạc Khinh Vũ rơi xuống. Mạc Thiên Cơ thấy thế thở dài nhưng cũng không nhặt lên.
Một hồi lâu sau, Mạc Khinh Vũ mới chậm rãi xoay người, cầm lấy tay ca ca, một bên quay đầu nhìn mọi thứ xung quanh đầy lưu luyến, một bên thấp giọng nói: "Nhị ca, đi thôi!"
"Ừ!"
Ra khỏi cửa, đi thật xa rồi, Mạc Khinh Vũ mới quay đầu lại, đột nhiên khóc lớn… Mạc Thiên Cơ áo trắng như tuyết, lẳng lặng quay đầu, nhìn về một phía khác, phất tay nhẹ nhàng…
Trong tiếng khóc như đứt ruột đứt gan của Mạc Khinh Vũ, bóng bốn người ba lớn một bé từ từ biến mất trong màn sương sớm.
Thiên Binh Các vẫn yên lặng như cũ.
Thân hình Sở Dương dần dần lộ ra ở đằng sau cây liễu bên bờ hồ. Trên người ướt đẫm sương đêm, trên tóc cũng lấm tấm sương lạnh.
Sắc mặt của hắn vô cùng buồn bã, ánh mắt trống không, bước đi lên trước từng bước một, cuối cùng ngồi xuống, nhặt chiếc nơ con bướm mà Mạc Khinh Vũ đánh rơi rồi đặt trước mũi, khẽ hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt xuất hiện một chút cô đơn.
Bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt đất. Nơi đó là một mảnh đất nho nhỏ, màu sắc tối hơn những chỗ khác… Đây… là nước mắt của Khinh Vũ…
Trong lòng Sở Dương bất chợt trở nên trống rỗng…
Hắn đứng dậy, nhìn về phía cửa đầy vẻ buồn bã… Dường như có một giọng nói đầy ngây thơ vẫn đang gọi.
"Sở Dương ca ca, không cho phép huynh quên muội!"
"Sở Dương ca ca, không cho phép huynh không nhớ muội!"
"Sở Dương ca ca, không cho phép huynh kể chuyện xưa cho người khác!"
"Sở Dương ca ca… Muội không nỡ rời xa huynh… Hu hu…"
Sở Dương mỉm cười khe khẽ. Khinh Vũ, lúc gặp lại, không biết nàng sẽ như thế nào? Liệu có biến thành... Khinh Vũ áo hồng bay bay… như Khinh Vũ mà ta thường hay mơ tới?
Lần này trở về… nàng phải cố chịu đựng! Nhất định phải kiên cường lên…!
Nàng biết không… Những ngày qua khi nàng ở đây ta đã vui vẻ biết bao, hy vọng biết bao… Khinh Vũ! Không lâu nữa đâu, ta sẽ xông tới Trung Tam Thiên tìm nàng!
Buổi áng sớm này, đám người Kỷ Mặc, Cố Độc Hành cũng rất khác thường. Không một ai rời giường, tất cả đều im lặng trốn trong phòng… Cả Thiên Binh Các im lặng như quỷ vực…
Không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sở Dương đứng lẳng lặng ở cửa, mái tóc bay dựng lên trong gió… Trong lòng đột nhiên nghĩ tới giọng nói ngọt ngào, mềm dịu: "Sở Dương ca ca, muội làm vị hôn thê của huynh được không?"
"Được! Được!" Sở Dương không tự chủ được mà mở miệng nói ra.
Mơ mơ hồ hồ, trong đầu hiện lên một bóng người áo hồng thướt tha xinh đẹp đang ngây ngẩn nhìn mình, bàn tay đưa ra, khẽ gọi: "Sở Dương! Sở Dương!"
"Khinh Vũ…" Trong lòng Sở Dương lại quặn đau, trái tim dường như đã tan vỡ, chảy máu. Hắn chậm rãi ngồi xuống, khẽ lẩm bẩm: "Mạc Thiên Cơ, người đừng phụ sự kỳ vọng của ta…!"
Lấy phong cách hành sự của Mạc Thiên Cơ, Sở Dương biết rõ hắn tuyệt đối sẽ ra đi mà không từ biệt. Bởi vì đó là cách tốt nhất để giảm bớt nỗi buồn chia tay trong lòng của Mạc Khinh Vũ.
Nếu trực tiếp gặp mặt chia tay thì e rằng Mạc Khinh Vũ sẽ khóc đứt gan đứt ruột mất…
Hơn nữa, nếu xảy ra chuyện đó, Sở Dương cũng không biết được bản thân mình sẽ phản ứng như thế nào.
Tuy rằng trong lòng Sở Dương có chút oán hận khi Mạc Thiên Cơ lặng lẽ mang Mạc Khinh Vũ rời đi nhưng cũng có một chút cảm kích.
"Gió thu se lạnh nước thu xanh… Hai tim đau đớn vỡ duyên lành… Kiếp này lặng lẽ duy Khinh Vũ…" Sở Dương chỉ lặng lặng ngồi đó ngâm nga, rồi lặng lẽ ngồi dậy không hề quay đầu bước về phòng của mình. Liền đóng sập cửa, trong phòng khẽ truyền ra tiếng hắn ngâm nga câu cuối của bài thơ: "Đạp đổ chín trời để tìm khanh."