Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đám người Vũ Trì Trì cũng không cần phải tới đây hết, ngay ở chỗ này bày ra một vạn người mai phục, chặn đứng hai đầu Diêm vương hạp, chính là bắt rùa trong hũ rồi.

Đám ngu ngốc này, sớm không nói muộn không nói, đợi đến khi tới ngay trước mặt Diêm vương hạp, mới bắt đầu nói rõ.

Đây không phải là lừa người thì còn là gì nữa!

Thế nhưng hiện giờ nước đã đến chân, nhưng lại không có cách nào cả.

Vì tới thời điểm này, đã không thể thay đổi phương hướng được nữa, nếu như địch nhân có hành động, thì chắc chắn đã sớm theo dõi và biết được hướng đi của bọn họ.

Hiện tại có vội vã thay đổi phương hướng, thì cũng chỉ càng thêm bị động, càng trở nên không đường có thể đi.

Tin rằng đối phương cũng sẽ không cho phép chính mình tùy ý thay đổi phương hướng di chuyển; nếu có mạnh mẽ thay đổi, chỉ sợ cũng sẽ bị địch nhân phủ kín mà phải quay về "Đường một chiều" này, chỉ có con đường này, mới là nơi mà địch nhân để cho đoàn người mình đi qua!

Chẳng qua, theo phương diện khác mà nói, thì con đường trước mắt này, cũng là con đường duy nhất có thể tồn tại cơ hội sống sót của đám người Sở Dương, Diêm vương hạp trước mặt, tất nhiên là một con đường chết nối thông với Hoàng Tuyền do kẻ địch bố trí cho đám người Sở Dương phải đi vào, nhưng chưa chắc đã không có cơ hội sống, chưa chắc đã không tồn tại khả năng xoay chuyển, chỉ cần có thể bình yên vượt qua Hoàng Tuyền, thì đường sống ngay tại phía sau!

Lựa chọn duy nhất, là tìm đường sống ở trong đường chết!

Lựa chọn duy nhất, đường sống ở phía trước, nhưng con đường sống này, cũng là cửu tử nhất sinh, thậm chí là thập tử vô sinh!

Có thể sao?!

Sở Dương không hề nắm chắc, một chút nắm chắc đều không có!

Đàm Đàm vẫn chỉ luôn ngó chừng hắc khí trong Diêm vương hạp trước mặt, vẫn im lặng không nói chuyện.

Trong sự im lặng, thì màu đen so với đêm tối còn đen hơn kia càng ngày càng nồng đậm. Trong thân thể của hắn, một mặt thuộc về Ma vương, ở thời điểm này, lại có thể sống lại rồi.

"Sở Dương, ta cảm thấy, cảm giác thấy rõ ràng rồi... Đồ vật trong này, đối với ta thì vô cùng hữu dụng! Có đủ tác dụng lớn để làm cho long trời lỡ đất!" Ở thời điểm linh hồn Ma vương trong cơ thể Đàm Đàm sống lại, thì tuyệt đối không chịu kêu Sở Dương là sư huynh.

Tuy rằng vẫn chịu ý thức của thân thể cùng linh hồn làm cho lời nói tỏ ra tôn kính, nhưng trước sau vẫn không chịu chấp nhận nhỏ hơn Sở Dương...


Nhưng mà, giờ phút này, câu nói bất ngờ này lại làm cho ánh mắt Sở Dương đang thấy khó xử sáng lên: "Thật sao?"

Thật ra thì loại cảm giác này, không chỉ có Đàm Đàm cảm thấy được, mà Sở Dương cũng cảm thấy.

Thậm chí Sở Dương còn mơ hồ cảm giác được, Diêm vương hạp này, chính là cơ hội thật lớn để mình tiến thêm một bước!

Nếu không như thế, thì sao có được cảm giác con đường phía trước là đường sống duy nhất, bởi vì dựa vào tình huống trước mắt mà nói, thì mặc kệ đi tới trước hay lui về phía sau đều là đường chết!

Trong lòng Sở Dương, hoàn toàn không có lý do, hoàn toàn không có dấu hiệu, bỗng xuất hiện một suy nghĩ: Hoặc là, đây chính là cơ hội để mình thoát khỏi!

Nhưng, thoát khỏi như thế nào đây?

Sở Dương đối với việc này thì hoàn toàn không biết gì cả, dù sao không phải là vì thoát khỏi truy binh.

So sánh với "Thoát khỏi" ở trong tâm niệm của mình, thì truy binh rất bé nhỏ không hề đáng kể.

Cho nên Sở Dương cảm thấy kinh ngạc, trong chuyện này, rốt cuộc có cái gì cổ quái đây?

Mãi đến khi nghe được Đàm Đàm cũng nói như vậy, thì Sở Dương lập tức thừa nhận việc này.

Đàm Đàm nặng nề gật gật đầu: "Chính xác không thể nghi ngờ... Thậm chí có một loại cảm giác, nếu như có thể bắt lấy lần kỳ ngộ lúc này đây, thì ta liền có thể đạt mức... Ma hồn Đại Thành! Hoàn toàn đánh vỡ gông cùm xiềng xích ở kiếp trước, tìm đến con đường đi tới mức độ vô thượng kia."

Sở Dương liền lập tức quyết định ý kiến của bản thân.

Liều mạng! nguồn TruyenFull.vn

Đáng giá!

Vì Đàm Đàm có thể không bị ngăn trở tấn thăng đến mức độ vô thượng, cũng vì cảm giác "Thoát khỏi" khó hiểu từ đáy lòng mình kia!

Mạo hiểm một lần như vậy, đã rất đáng rồi.


Huống chi, hiện tại cũng không có con đường thứ hai có thể đi!

Sở Dương cùng Đàm Đàm nhìn lẫn nhau một cái, ngay sau đó, hai người từ trong đám người bước đi ra, đồng thời bước vào khu vực Diêm vương hạp. Chỉ là thử thử, hai đại cao thủ cùng Yêu Ninh Ninh chỉ cho rằng hai người không tin chuyện này, cho nên tự mình thử một lần, cũng không ngăn cản. Chỉ là lẳng lặng chờ đợi.

Ở trong bóng tối, Sở Dương cùng Đàm Đàm cũng chỉ đi về phía trước không đến mười trượng, liền dừng lại bước chân. Sau đó, từ từ quay trở về.

Nếu không phải quanh mình có hắc khí quanh quẩn, tầm mắt mơ hồ, thì đều có thể thấy được trên mặt hai người kia nổi lên vẻ kích động mơ hồ.

Đàm Đàm thì còn có thể hiểu được, nhưng Sở Dương trầm ổn như vậy, lại cũng hiện ra sắc mặt như thế, có thể thấy được sự vật không biết rõ nơi đây có tác dụng như thế nào!

Bên trong cốc, tồn tại một cỗ hơi thở cực độ nguy hiểm.

Nơi này có bố trí mai phục đã là chuyện không thể nghi ngờ.

Nhưng, Sở Dương cùng Đàm Đàm cũng vừa cảm giác thấy nguy hiểm, đồng thời, cũng thật sự cảm ứng được một vật gì khác; tuy rằng hiện tại còn không biết cụ thể vật đó là cái gì, nhưng, có thể xác định một điều, chính là "Đồ vật" này đối với hai người mình thì có được sức hấp dẫn không thể kháng cự được!

"Nơi này có mai phục." Sở Dương bình tĩnh lên tiếng, đem tin tức làm cho người ta sợ hãi thông báo cho mọi người!

Nước đến chân rồi, sợ hãi, cũng là điều vô ích, càng sợ thì sẽ chết càng sớm, chỉ có ngoan cường đối mặt, mới có thể có cơ hội tìm được đường sống!

Đám người Sở Nhạc Nhi cùng Bạch Vũ Thần đều bình tĩnh trước tin tức thình lình xuất hiện này, đối với việc có mai phục, thì mọi người đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không quá kinh ngạc. Nhiều nhất cũng chỉ là sống hay chết, chém giết một lần mà thôi.

Ở thời điểm con người có thể coi thường tử vong, thì ở dưới phần lớn các tình huống đều có thể ung dung đối mặt!

Nhưng Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc còn có Yêu Ninh Ninh nghe được tin tức này, thì sắc mặt cũng đại biến.

Trở nên cực kì khó coi, sắc mặt vừa xanh mét, vừa mang vài phần dữ tợn.

Quả nhiên là người của Mặc Vân Thiên thiết lập mai phục ở trong này; phát hiện này làm cho trong lòng ba người này đều xuất hiện một loại cảm xúc phẫn nộ khó có thể nói rõ: Biết rõ có Thái Tử điện hạ của chúng ta đồng hành, mà các ngươi lại có thể mai phục ở nơi này? Quân đội Mặc Vân Thiên các ngươi thật là quá can đảm rồi!


Việc này không khỏi quá coi khinh nhau rồi.

"Giờ phút này đã là trước sau không đường, mặt sau có cảm giác áp bách vô cùng lớn, cho thấy đường lui đã bị bịt kín hoàn toàn, muốn lui về thì cũng đã không hề có khả năng rồi." Sở Dương bình tĩnh nói xong.

Hai người Hồ Mã nghe vậy thì sắc mặt càng thêm âm trầm.

Nếu không thể lui về phía sau, vậy cũng chỉ có đi tới.

Bằng vào tu vi thánh nhân sơ giai của hai người mà nói, cho dù không phải cao thủ của hoàng tộc Yêu Hoàng Thiên, không có thân phận bối cảnh cao quý như thế này, thì muốn phá vây rời đi, vẫn tự tin có thể làm được, nhưng vấn đề mà hiện tại cần phải đối mặt là, rốt cuộc là xông về phía trước hay là lùi lại phía sau đây, việc này quan hệ đến thái độ và cốt khí của bản thân.

"Làm đi!" Yêu Ninh Ninh tức giận vô cùng, cũng kích động đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.

Rốt cuộc, sắp nhìn thấy đến mai phục trong truyền thuyết giang hồ rồi, máu và thịt đại chiến...

Ah, giang hồ, ta đến rồi!

Hai người Hồ Mã nhìn nhau, nhìn nhau cười khổ.

Rõ ràng Thái Tử gia còn chưa ý thức được trình độ ác liệt của tình thuống trước mắt, đối với chuyện sắp tới thì vẫn còn hứng thú vô cùng, nhưng hai người mình lại không thể không toàn lực đối phó; lỡ như Thái Tử gia có một chút điểm tổn thương, thì hai người mình cũng gánh vác không nổi trách nhiệm này!

"Hiện giờ tình thế như vậy, vẫn có thể có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, trong chốc lát tiến vào Diêm vương hạp, hai người các ngươi chuyên tâm phụ trách sự an toàn của Yêu Ninh Ninh Thái Tử điện hạ là tốt rồi, những thứ khác đều không cần các ngươi quan tâm." Sở Dương thản nhiên nói: "Do ta phụ trách mở đường, Đàm Đàm chặn sau, Nhạc Nhi đi sau lưng ta, khi ta mở ra đường, thì lập tức dùng độc bố trí, dùng hết khả năng phong tỏa phía sau cùng hai bên!"

"Hiểu được."

"Không nên quên đưa thuốc giải cho mọi người dùng trước, để tránh việc ngộ thương."

"Đã biết."

"Bạch lão, các ngươi người cần phải đi sát sau lưng ta, mặc kệ có động tĩnh như thế nào, thì cũng không cần để ý tới, toàn lực bảo vệ bản thân, lấy bảo mệnh làm đầu, trước mắt chúng ta chỉ có thể tiến thẳng lên, mới có cơ hội sống!"

"Hiểu được!"

Bạch Vũ Thần cười ha ha: "Không thể không nói, lão phu ở trong những trận chiến lớn liên tục này, cũng đã có một chút lĩnh ngộ, ngay cả sinh tử trước mắt, cũng đã có thể ung dung đối mặt, nếu như lần này không chết, thì tin tưởng rằng việc đột phá thánh nhân thì cũng có thể rồi."

"Ah, chúc mừng." Ánh mắt Sở Dương ngưng đọng.

Bởi vì lời này của Bạch Vũ Thần, làm Sở Dương theo bản năng nhìn sang mọi người còn lại, thì phát hiện ra trong ba mươi hai người còn sót lại này, tu vi mỗi người cũng đều tăng lên trên phạm vi lớn, tổng cộng chạy trốn hơn mười vạn dặm, đã làm cho thần kinh đám người này biến thành sắt thép. Thân phận cũng đã triệt để thay đổi, cũng làm cho tâm tình của bọn hắn xảy ra thay đổi căn bản nhất!


Chỉ cần có thể bình yên vượt qua nguy cơ trước mắt, thì Sở Dương thật sự tin tưởng rằng, đây sẽ là một chi hùng binh mạnh mẽ, không thể đánh sụp!

Đã dần dần thành hình!

"Chúng ta đều có thể sống sót đấy, nhất định như vậy." Sở Dương tràn đầy tự tin cười cười.

Tuy rằng ở mặt ngoài thi mọi người lạnh nhạt không hề sợ hãi, nhưng thật ra trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút phần khẩn trương, nhưng lại đột nhiên giảm bớt xuống một cách khó hiểu. Hình như cười ôn hòa kia, một câu tự tin kia của Sở Dương, đã xua tan đi tất cả bóng ma tử vong.

Hồ lão nhìn chăm chú vào nụ cười của Sở Dương, nhìn cảm xúc của ba mươi hai người thay đổi trong nháy mắt, không khỏi tán thưởng cùng thở dài.

"Trở thành người đứng đầu cũng không khó khăn, chỉ cần thay đổi vận mệnh, thì bất cứ kẻ nào đều có hi vọng đều có cơ hội; nhưng muốn trở thành lãnh tụ tinh thần, thì cũng quá khó khăn để đạt được. Một nụ cười ở giờ phút này của Sở Dương, đã có thể vô ý thao túng tâm thần người một nhà, loại khống chế lĩnh vực tinh thần này, mới là khí thế của một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất!"

"Nếu như lần này Sở Dương vẫn có thể sống sót, thì ngày sau sẽ trở thành một kẻ đứng đầu mang theo thế lực mạnh mẻ... Ở ngay trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, ngoài Cửu Đế Nhất Hậu ra, lại lần nữa xuất hiện một người! Hoặc là... Là do hắn thay thế một người!"

Mã lão nói nhẹ giọng.

Trong lòng hai người đều có một cảm giác khó hiểu.

Nhân vật kiệt xuất như vậy, ở bên trong sử sách của Cửu Trọng Thiên Khuyết thì đã hơn trăm vạn năm đều không từng xuất hiện...

Vượt qua hơn trăm vạn năm, truyền kỳ về Cửu Đế Nhất Hậu, sẽ vì người thanh niên mới hơn hai mươi tuổi này, mà thay đổi sao?!

Ngay vào lúc này, một thanh âm từ xa xa truyền đến: "Tại sao lại không cho ta đi qua? Vì cái gì? Vì cái gì vậy!?"

Thanh âm này ôn nhu yếu ớt, điềm đạm đáng yêu, làm cho người yêu mến.

Giống như là một Tiểu cô nương lương thiện ngây thơ, bị người ăn hiếp, đang ở nơi đó lã chã chực khóc nhưng vẫn không chưa khóc lên vậy.

Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra.

Hình như chuyện đột nhiên xuất hiện này, cùng hoàn cảnh trước mắt, hoàn toàn không hợp nhau?!

Vào lúc này, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một Tiểu cô nương.

Đây là chuyện gì?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận