Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

"Ta cũng không muốn uy hiếp gia tộc! Ta chỉ hi vọng tiểu muội có thể sống tốt hơn!" Mạc Thiên Cơ đi lên trước một bước, quỳ gối rtước mặt Mạc Tinh Thần: "Phụ thân đại nhân, xin hãy nể mặt chủ nhân thanh bảo đao này, bảo hộ... Tiểu Vũ...."

Chỉ cần thanh đao nay còn ở trong tay Mạc Khinh Vũ, thì gia tộc sẽ bảo hộ Mạc Khinh Vũ. Tuy không thể so với dĩ vãng, tuy không thể nhận được tài nguyên tu luyện giống như trước kia, nhưng cuộc sống Mạc Khinh Vũ cũng dễ chịu hơn nhiều lắm.

Cửu Trọng Thiên đại lục, trọng nhân tình, trọng tình nghĩa, trọng hiếu đạo.

Những điều này đều là chủ lưu đạo đức!

Nếu không phải là người vong ân phụ nghĩa, tuyệt sẽ không đem quà ân nhân ban tặng cho lung tung người khác. Đây là đại biểu nguyên tắc vấn đề làm người! Đó cũng là chỗ dựa duy nhất để Mạc Thiên Cơ đánh lược hiểm một lần. Cũng là khát vọng lớn nhất, khẩn cầu tối cao của hắn!

Trong mắt Mạc Tinh Thần lộ ra mâu thuẫn và giằng co mãnh liệt. Trong đại sảnh vang lên những xì xào bàn tán, thanh âm đột nhiên lớn hơn, ai cũng bần luận.

"Nhị đệ, ngươi quá ngây thơ rồi."

"Ngươi cho rằng tiểu muội thật sự có thể bảo trụ thanh đao này?" Mạc Thiên Vân cười lạnh, nói: "Ngươi đặt đao trong tay tiểu muội, rốt cuộc là yêu thương hay là hại nàng?"

"Ngươi có ý gì?" Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: "Chuyện này là do phụ thân quyết định! Phụ thân còn chưa quyết định, ngươi đã nói bậy bạ gì đó? Chẳng lẽ... ngay cả đao của thân muội muội, ngươi cũng có ý đồ cướp đoạt?"

"Ta còn chưa xấu xa tới mức như vậy!" Mạc Thiên Vân cười lạnh một tiếng, quay đầu về phía Mạc Tinh Thần, nói: "Phụ thân, thanh đao này, nhi tử nghĩ rằng, quyết không thể để trong tay tiểu muội!"

"Tiểu muội tuổi còn nhỏ! Nàng căn bản không có thực lực bảo hộ thanh đao này! Thanh đao này đặt trong tay nàng, ngược lại sẽ mang tới họa sát thân!" Mạc Thiên Vân nói: "Đến lúc đó, không chỉ tiểu muội gặp nguy hiểm, thanh đao này cũng rơi vào tay địch nhân, trở thành một đại lợi khí đối phó Mạc thị gia tộc chúng ta! Mang tới tại họa ngập đầu cho Mạc thị gia tộc ta!"

Mạc Tinh THần trầm ngâm không nói.

"Phụ thân! Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn... tiểu muội không chỉ bị phế, hơn nữa còn vì một thanh đao mà thân hãm nguy hiểm?" Mạc Thiên Vân chân tình ý thiết, lo lắng nói: "Phụ thân, xin ngài hãy nghĩ lại."

"Mạc Thiên Vân, ngươi đang nói hươu nói vượn! Chỉ cần gia tộc gia tăng bảo hộ tiểu muội, tiểu muội làm sao lại bị thương tổn?" Mạc Thiên Cơ cả giận nói: "Hơn nữa, thanh đao này là ân nhân tặng cho, chẳng lẽ ngươi muốn Mạc thị gia tộc chúng ta là một gia tộc vô tình vô nghĩa, vong ân phụ nghĩa?"

"Vong ân phụ nghĩa? Hừ! Mạc Thiên Cơ, không chịu trách nhiệm đối với quà tặng của ân nhân, đó mới là vong ân phụ nghĩa!" Mạc Thiên Vân đối chọi gay gắt, nói: "Lại nói... Ngươi thêm bốn chữ vô tình vô nghĩa, thế là thế nào? Chẳng lẽ, ngươi cho rằng Mạc thị gia tộc chúng ta, là vô tình vô nghĩa sao?"

Mạc Thiên Cơ cười lạnh một tiếng, nói: "Rốt cuộc là ai vô tình vô nghĩa, là ai vong ân phụ nghĩa, mọi người đều biết cả! Mạc Thiên Vân, đối với thân muội muội mình mà ngươi cũng bức bách như vậy! Nàng mới chín tuổi rưỡi thôi đấy!"

"Nhưng nàng đã bị phế Tam Âm mạch! Ta đang bảo hộ nàng!" Mạc Thiên Vân giận dữ nói: "Mạc Thiên Cơ, ngươi đừng nghĩ người khác đều tệ hại như thế! Trong đại sảnh này, ai cũng trung thành với gia tộc, trân trọng Tiểu Vũ không thua gì ngươi!"

"Nhưng ngươi chớ quên, trên thanh đao kia, còn có tên tiểu muội! Đây là thiên ý!" Mạc Thiên Cơ điềm nhiên nói: "Ngươi muốn nghịch thiên?"

Mọi người biến sắc!

Nghịch thiên! Từ xưa tới nay, chữ thiên luôn luôn cao nhất, ai dám mạo phạm?

"Đây chẳng qua chỉ là trùng hợp!" Mạc Thiên Vân cười lạnh lùng: "Như cái tên Thiên Vân của ta, ở trong rất nhiều điển tịch, cũng có thể tìm thấy hai chữ Thiên Vân! Thậm chí một vạn năm trước, cũng có ghi lại! Nếu nói như vậy, Mạc Thiên Vân ta chẳng phải là phụng thiên thừa vận?"

"Phụng thiên thừa vận? Ngươi mà xứng?" Mạc Thiên Cơ cuồng nộ.

Hai vị công tử đối chọi gay gắt, ánh mắt hai người đều lóe sáng, ngay cả người luôn lấy bình tĩnh mà nổi danh như Mạc Thiên Cơ, giờ phút này hai mắt cũng chớp động hung quang. Huynh đệ hai người cứ như vậy trước mặt gia chủ, trước mặt tất cả thành viên hội trưởng lão, trước mặt công chúng gia tộc, trước mặt bài vị tổ tông! Hết sức căng thẳng!

"Đủ rồi!" Mạc Tinh Thần vỗ bàn, giận dữ nói: "Hai ngươi các ngươi chẳng lẽ muốn tạo phản sao? Thân huynh đệ mà bêu xấu trước mặt mọi người, các ngươi không thấy nửa điểm hổ thẹn hay sao? Ngồi hết xuống cho ta!"

Mạc Thiên Cơ cùng Mạc Thiên Vân hung hăng nhìn nhau, đều hừ một tiếng, ngồi trở lại chỗ của mình.

"Lão tổ tông, thanh đao này...." Mạc Tinh Thần thử dò hỏi.

"Thanh đao này... chính là vật báu vô giá, há có thể để trong tay một tiểu nữ oa oa phế vật?" Mạc Vô Tâm nhướng mày, thản nhiên nói: "Ngươi thân là chủ nhân một nhà, chẳng lẽ chuyện như vậy... cũng không biết nên làm chủ thế nào hay sao?"

"Lão tổ tông!" Mạc Thiên Cơ gần như không thể tin vào lỗ tai của mình. Lời như vậy, lão tổ tông mình cũng nói ra được sao?

"Không cần nhiều lời!" Mạc Vô Tâm hừ một tiếng, nói: "Đó cũng là bất đắc dĩ. nếu như Mạc Khinh Vũ không bị phế, có thanh đao này cũng không có gì đáng trách! Nhưng hiện giờ nàng đã không còn tiền đồ, chẳng lẽ còn muốn chiếm dụng tài nguyên tốt nhất?"

"Mặc dù thanh đao này là do ân nhân tặng Mạc Khinh Vũ, nhưng Mạc Khinh Vũ vô luận thế nào cũng là người của Mạc thị gia tộc. Nói cách khác, đây là ân nhân tặng Mạc thị gia tộc. Bây giờ gia tộc thay mặt bảo quản, có gì là vong ân phụ nghĩa?"

Mạc Vô Tâm mở mắt, trong mắt lóe lên tinh quang lạnh lẽ, cười lạnh nhìn Mạc Thiên Cơ: "Thiên Cơ, ngươi có dị nghị gì không?"

"Có! Có dị nghị rất lớn." Mạc Thiên Cơ đứng phắt dậy.

Hắn cũng không biết, bản thân trước nay luôn bình tĩnh, vì sao hôm nay lại xúc động như vậy: "Thanh đao này không thuộc về Mạc thị gia tộc! Nó chỉ thuộc về muội muội ta! Mạc Khinh Vũ!"

"Làm càn!" Mạc Vô Tâm giơ tay lên, cách không hung hăng tát lên mặt Mạc Thiên Cơ, điềm nhiên nói: "Lăn ra ngoài!"

"Phụ thân!" Mạc Thiên Cơ cắn răng, bi phẫn nhìn về phía Mạc Tinh Thần.

"Cút!" Mạc Vô Tâm vung tay lên, một cơn gió bỗng cuồn cuộn nổi lên. Mạc Thiên Cơ không kịp lên tiếng đã ngã văng ra ngoài.

Bùm một tiếng, Mạc Thiên Cơ ngã trên mặt đất xa xa, vẫn hét lên: "Thanh đao này là của muội muội! Mạc thị gia tộc chúng ta không thể làm chuyện như vậy! Lão tổ tông, phụ thân, hãy nghĩ lại. Đừng để người trong thiên hạ nhạo báng...."

"Khiến hắn câm miệng lại!" Mạc Vô Tâm lạnh lùng thốt.

Mạc Thiên Vân nói: "Vâng." Lập tức vung tay lên, hai người lao ra ngoài. Bên ngoài, Mạc Thiên Cơ chợt hét lớn: "Các ngươi sẽ phải hối hận!" Sau đó liền im bặt, không còn chút động tĩnh.

"Mạc Khinh Vũ, gia tộc thay ngươi bảo quản thanh đao này... ngươi có bằng lòng hay không?" Mạc Vô Tâm nhàn nhạt nhìn Mạc Khinh Vũ nhỏ bé.

"Nhưng.. nhưng nó là của ta...." Mạc Khinh Vũ khiếp đảm nhìn Mạc Vô Tâm, cắn môi, cố nén không khóc thành tiếng.

"Làm càn! Chẳng lẽ ngươi không phải là người của Mạc gia?" Mạc Vô Tâm vung tay áo: "Việc này cứ quyết định như vậy! Để bồi thường, Mạc Khinh Vũ có thể giữ lại một chút đãi ngộ khi trước."

Mạc Tinh THần thở dài một tiếng, nói: "Cứ theo lời lão tổ tông."

"Đó là đao của ta...." Mạc Khinh Vũ quật cường đứng, cắn môi, khẽ nói nhưng đầy kiên quyết: "Của ta! Là Sở Dương ca ca tặng ta...."

Nhưng không có ai để ý tới nàng.

Ân nhân tặng cho, nếu như ân nhân là siêu cấp cao thủ Thượng Tam Thiên, giờ phút này đã có cục diện khác. Nhưng nếu là từ Hạ Tam Thiên, thế gia đại tộc Trung Tam Thiên như thế nào lại để một vị kỳ nhân đến từ Hạ Tam Thiên vào mắt?

Mạc Tinh Thần thở dài một tiếng, nói: "Đưa tiểu thư trở về."

"Phụ thân!" Mạc Khinh Vũ đột nhiên gào khóc, cuộn mình trên mặt đất tuyệt vọng nói: "Trả đao lại cho ta, trả lại cho ta..."

Mạc Tinh Thần xanh mắt, khóe mặt giật giật, nhưng vẫn không nói gì.

Hai bà vú già tiến tới, nâng Mạc Khinh Vũ dậy: "Tiểu thu, chúng ta trở về thôi."

"Ta muốn đao của ta!" Ánh mắt Mạc Khinh Vũ đột nhiên trở nên trống rỗng, nhìn cha mình, lẩm bẩm: "Đao của ta....."

"Mang nàng trở về!" Mạc Vô Tâm quát lớn, lập tức phất ống tay áo, xoạt mọt tiếng biến mất vô tung vo oảnh.

Hai bà vú già cẩn thận dùng lực, nhấc Mạc Khinh Vũ lên, đi ra ngoài.

"Đao của ta! Đao của ta." Mạc Khinh Vũ hai chân không chạm đất, bị nhấc ra ngoài. nàng giãy dụa kịch liệt, kêu khóc: "Phụ thân.. phụ thân. Cho dù không trả đao cho ta.... vậy trả vỏ đao cho ta được không? Ta cần vỏ đao, được không? Được không? Ô ô ô...."

Tiếng khóc càng lúc càng thê lương. :

Mạc Tinh Thần thở dài một tiếng. Xoạt, đao ra khỏi vỏ, tay lập tức run lên, vỏ đao liền hóa thành du long, bay ra ngoài, vừa vặn rơi vào lòng Mạc Khinh Vũ...

Mạc Khinh Vũ đang khóc lớn, ánh mắt thoáng sáng ngời, ôm chặt lấy vỏ đao, ánh mắt gắt gao nhắm lại, áp vỏ đao lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lệ tuôn như mưa, trong tâm linh nhỏ bé tràn đầy đau đớn....

Sở Dương ca ca.. thực xin lỗi, ta đánh mất đao ngươi tặng....

Sở Dương ca ca... ta rất nhớ ngươi, ta thật đáng thương ô ô....

Trong trái tim nho nhỏ, đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó, Sở Dương ôm mặt mình, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vũ, ngươi phải nhớ kỹ, nếu có một ngày, tất cả mọi người đều không thích ngươi, Sở Dương ca ca vẫn thích ngươi..."

" Sở Dương ca ca....." Mạc Khinh Vũ thương tâm khóc, khóc thật lớn....

Nhìn Mạc Khinh Vũ đi ra ngoài, trong ánh mắt Mạc Thiên Vân đột nhiên bốc lên lửa nóng. Nhìn thanh đao chớp động hồng quang trên tay Mạc Tinh Thần: "Phụ thân, thanh đao này...."

"Thanh đao này, ngươi đừng nghĩ tới thì tốt hơn." Mạc Tinh Thần thản nhiên nói.

"Vâng." Mạc Thiên Vân cúi đầu.

Mạc Tinh Thần lẳng lặng nhìn đứa con lớn nhất của mình, sau một lúc lâu mới thở dài, nói: "Vân nhi...."

"Con đây."

"Thân là người đương quyền, tâm ngoan thủ lạt một chút cũng không phải là chuyện xấu. Đây là điều tất yếu thượng vị giả phải có. Nhưng...." Mạc Tinh Thần trầm mặc, nói: "Nhưng trong cuộc sống... dù sao vẫn còn rất nhiều thứ, hoàn toàn vứt bỏ... cũng không nên."

Mạc Thiên Vân trầm mặc hồi lâu, nói: "Phụ thân, ta nhớ kỹ...."

Mạc Tinh Thần thở dài một hơi. Muốn nói gì đó rồi lại thôi. Sau một lúc lâu mới dùng một thanh âm thê lương nói: "Mạc thị gia tộc, một thế hệ xuất hiện ba thiên tài! Hơn nữa đều là dòng chính! Thiên Vân âm nhu tàn nhẫn, có phong độ đại tướng. Thiên Cơ tính toán không sai sót, tâm cư cẩn thận. Khinh Vũ càng có thể trở thành chủ nhân chân chính Hồng Trần hiên... Thịnh vượng như vậy, ta vốn tưởng Mạc thị gia tộc có thể tiến thẳng Thượng Tam Thiên. Thật không nghĩ tới, thời gian vui mừng còn chưa được tới ba năm....."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui