Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Người trung niên này dường như rất giàu sang mà tính tình còn rất hòa nhã, lúc này sắc mặt lão đã sớm biến thành màu mõng heo mà bước nhanh đi tới, một tay níu lấy Sở Dương nói: "Cao Đại Toàn kia, hai ta cùng hảo hảo trò chuyện nào!"

Sở Dương nghe vậy thì như được gãi đúng chỗ ngứa, mặt mày hớn hở nói: "Ngươi rốt cục chịu gọi tên của ta rồi? Ta cũng biết ngươi sẽ không quên của ta, nhớ năm đó chúng ta trước cây dưới ánh trăng, mộc kiếm ngựa tre, thân mật hảo hảo, ta thật lâu rồi cũng không có tin tức về cố hương bên kia, đến đây, chúng ta đi uống rượu, yên tâm, ta mời ngươi uống rượu, ta mời khách. Mặc dù hiện tại ta cũng không phải là giàu có nhưng đồng hương gặp mặt, ta làm sao cũng không thể tê như vậy được, yên tâm đi? Ha ha ha..."

Nụ cười này thật là hào sảng chí cực!

"Đây mới là hảo hán tử!"

"Hào sảng! Thật là nam nhi a!"

"Thật là có cá tính! Lấy ân báo oán, là chân chính nam nhi!"

"Tốt!"

Trong một mảnh hoan hô trầm trồ khen ngợi, Sở Dương mặt mày hớn hở, mừng rỡ liên tục ôm quyền chắp tay thở dài nói: "Đa tạ! Đa tạ các vị... Đa tạ... Thật cám ơn... Tất cả mọi người là người tốt a, ta vốn nên là mời tất cả đi theo, đáng tiếc là tiểu đệ tiền trong túi ngượng ngùng, hữu tâm vô lực, chỉ có thể ngoài miệng nói cảm tạ, chúc phúc cho các ngươi là người tốt cả đời bình an..."

Bên cạnh trung niên nhân kia mặt vặn vẹo dữ tợn nhìn người tự xưng là 'Cao Đại Toàn' này mà hàm răng cắn chặt.

Quả thực hận không thể một ngụm nuốt vào bụng.

Tuy nhiên nói như thể nào thi người này cũng là một đời siêu cấp cao thủ, tâm tính định lực cũng không tầm thường, vốn không đến nôi bởi vì chuyên nhỏ này mà làm tâm cảnh tan rã, nhưng trùng hợp là giờ phút này đúng dịp thân chịu trọng thương, tâm tính Linh Đài tự nhiên là có chút không yên, lại bị Sở Dương nói xấu mà còn không phản biên được, tự nhiên là bị Sở Dương hoàn toàn chọc giận rồi.

Hắn thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được, môi của mình có chút phát run, trái tim đang kịch liệt cuồng loạn; đó là một loại cảm giác tức đến cả người run run,biểu hiện ra vẻ của 1 người rất "Người bình thường"...

Thằng này đem ta tới loại tình trạng này mà lại còn vẻ mặt vui mừng khôn xiết, coi là tiểu tử ngươi hung ác...

Vừa nghĩ như vây, vị 'Vương lão ngũ' này nhất thời cảm giác ngũ tạng đau nhức; thương thế bị địch nhân đánh cho cơ hồ nát bấy kia giờ phút này lại có dấu hiệu lần nữa tan vỡ.

Nhịn xuống!


Ta nhất định phải nhịn xuống!

Ta dù nói thể nào cũng là một đỉnh cấp cao thủ, tuyệt không có thể cứ như vậy bị một tên hèn mọn như vây làm cho tức chết...

Nhẫn! Ta nhẫn, dù không thể nhịn được nữa cũng phải nhẫn...

Rốt cục đợi đến khi Sở Dương bên kia rốt cục nói cám ơn xong thi mới cùng vị 'Vương lão ngũ' này cầm tay đồng hành, hai người đi thẳng tới 1 cái tửu lâu.

"Các hạ đến tột cùng là ai? Làm như thế là có mục đích gì?" Người này cắn răng, nặng nề thở hào hển, miễn cưỡng duy trì phong độ hỏi.

"Vương lão ngũ... Ngươi..." Sở Dương khuôn mặt vô tội nói, hôm nay diên kỹ của Sở Dương chân chính là đã tới cảnh giới cao thâm rồi, năm đó hắn không có đi làm con hát thực đã làm giới Showbiz mất đi 1 nhân tài!

"Ta không phải là Vương lão ngũ!! Ngươi sao gọi ta là Vương lão ngũ, ngươi dám gọi nữa không?!" Người này chân chính cũng nhịn không được nữa, tức thì bộc phát nói.

"Được rồi, ngươi là anh của Vương lão lục, ngươi sao có thể như vậy đây?" Sở Dương còn đang ngẫu hứng phát huy nói.

"Ngao ngao ngao — ta muốn điên rồi...!" Người này phát điên muôn dạng cụng đầu và trên bàn rượu, thống khổ vạn phần khóc không ra nước mắt rên rỉ nói: "Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào đây a a a a a!!"

Bên cạnh bàn, điểm tiểu nhị mới vừa đi tới giật mình nói: "Này này này... Khách quan, tiểu Là tới hỏi một chút xem hai vị khách quan

ăn gì..."

"Thiên — ơi —" người này ngửa mặt lên trời thở dài, hai mắt đăm đăm, dường như đã không biết mình đang nói cái gì.

Cả đời tung hoành hàng tỉ dặm, một kiếm từng giết trăm vạn hùng sư! Ta lúc nào lại được đãi ngộ tê như thế này...

Mãi cho đến khi Sở Dương gọi lên đầy một bàn lớn rượu và thức ăn thi người nọ vẫn là hai mắt vô thần, không nói lời nào.

"Đến đây, Vương lão ngũ... Ách, anh của Vương lão lục, hai chúng ta huynh đệ xa cách gặp lại, nhất định phải thống thống khoái khoái uống vài chén." Sở Dương nhiệt tình bưng chén rượu lên mời nói.


Người này thoáng như từ trong ngây người tỉnh dậy, dồn dập muôn dạng thở hổn hển chửi thề mấy câu rồi đột nhiên hai mắt như chim ưng nhìn Sở Dương nói: "Ngươi rốt cuộc là người nào?"

Sở Dương mỉm cười nói: "Ta là ai? Ngươi đoán ra không?"

Lúc này ánh mắt của người này từ lúc ban đầu tức giận trở nên thâm thúy mà tiến tới vẻ suy tư.

"Bản thân ngươi không phải là Cao Đại Toàn!" Người này khẳng định nói.

"điểm này ngươi nói không sai, phán đoán rất có lý tính." Sở Dương mỉm cười, nâng chén mời rượu nói.

"Ta cũng vậy khẳng định không phải là Vương lão ngũ!" Người này nói đến đây câu, trên mặt da thịt lại là co quắp một chút, ánh mắt trong nháy mắt hung ác lên.

Con mẹ nó, con mẹ nó làm sao ta sẽ lại nói ra một câu hạ giá như vậy đây, ta là ai con mẹ nó ta còn không biết sao, cần dùng người khác đi khẳng định sao?

"Ách, xin hỏi cao tính đại danh của tiền bối?" Sở Dương là người có ánh mắt như thể nào, trong nháy mắt đã biết người trước mắt đáy lòng đã động chân hỏa, tuyệt không thể kích thích thêm. Nếu như được voi đòi tiên hỏi một câu nữa, ngài có phải là Vương lão ngũ hay không, chính ngài còn không biết sao thì hai bên khẳng định sẽ tại chỗ trở mặt.

"Hình dáng của ngươi giờ phút này hẳn là đã dịch dung a." Người này đối với câu hỏi của Sở Dương ngoảnh mặt làm ngơ mà nhìn Sở Dương mặt, cười lành lạnh nói: "Mặc dù dịch dung thuật rất dễ dàng

ngươi hôm nay quá toong suốt, người có ánh mắt trong suốt như vậy quyết không thể ăn nói tục tàng như vậy. Ta và ngươi tất cả mọi người đều là tu hành giả, ngươi hẳn là hiểu được đạo lý này."

Sở Dương gật đầu, rất cung kính nói: "Thụ giáo." Nguồn tại http://

Lần cung kính này không phải cố ý làm bộ mà là xuất phát từ thành tâm, về điểm này Sở Dương lúc trước cũng từng nghĩ đến quá nhưng không có nói ra trước mặt người này.

"Ngươi dịch dung là sau khi tình cờ phát hiện ra ta sao?!" Người này nói: "Một tồn tại có thần thức chưa tới Thánh nhân cao cấp thành thật là không thể hiện ra được dấu vết của ta."

"Nhưng ngươi rõ ràng chưa tới cấp độ kia, về điểm này làm ta trăm mối vẫn không có cách giải."


Người này đưa ánh mắt tò mò nhìn Sở Dương nói.

Trên thực tế, nếu như không phải là do điểm này thì có lẽ người này đã sớm xuất thủ với Sở Dương rồi, tuy nhiên là bởi vì điểm này không xác định nên mới có việc hai người ngang hàng nói với nhau.

"Ta thật sự vẫn chưa tới cảnh giới kia, điểm này tiền bối pháp nhăn không có lầm." Sở Dương thừa nhận nói.

"Ngươi cố nhiên chưa tới cảnh giới kia nhưng có thể phát hiện ra được ta, cái đó không thể nghi ngờ là đã nói rõ thần trí của ngươi có khác chỗ đặc biệt." Người này nói.

Sở Dương nhíu mày.

"Còn có 1 điểm tối trọng yểu nữa là ngươi chưa đạt đến Thánh nhân cao cấp tầng thứ nhưng lại có đảm lượng dám trêu ta như thế thì hẳn là đà phát giác ta bị thương, lấy trạng thái hiện tại căn bản là không làm gì được ngươi nên mới có can đảm này a?!" Người này nhạy cảm nói.

Sở Dương như cũ không có phủ nhận, lần nữa gật đầu.

Đỉnh cao thủ chính là đỉnh cao thủ, mặc dù mới vừa rồi bị mình làm cho giận đến mức có chút tiến thối bất minh nhưng trong nháy mắt lại biển chuyển được, trong nháy mắt thích ứng được mà tâm tình lập tức quay về ổn định.

"Nơi này là Yêu Hoàng Thiên, chính là Yêu Tộc căn cơ chi địa, nhưng ngươi hiển nhiên không phải là Yêu Tộc." Người này tiếp tục phân tích.

"Trên người của ngươi hoàn toàn không có yêu khí!" Hắn khẳng định nói.

Sở Dương gật đầu nói: "Chính xác, ta không phải là Yêu Tộc."

"Tại Yêu Hoàng Thiên nhân Tộc cao thủ cho tới bây giờ cũng không nhiều; mà thần thức có thể nhạy cảm như ngươi vậy, lại cao hơn tự thân tu vi nhiều như vậy, quả thực là thưa thớt tới cực điểm, nói là 1 trong 1 vạn cũng tuyệt không quá." Người này trong ánh mắt lộ ra sát cơ nói: "Mặc dù ngươi cùng nhân vật trong truyền thuyết tu vi xê xích quá nhiều... Nhưng, ta nghĩ ta đại để đã biết ngươi là ai rồi."

Sở Dương trầm mặc một chút nói: "Tiền bối đầu óc thanh minh, tâm tư cẩn thận, Sở Dương bội phục chí cực."

Sở Dương trầm mặc một chút nói: "Tiền bối đầu óc thanh minh, tâm tư cẩn thận, Sở Dương bội phục chí cực."

Người này ha hả cười một tiếng, sắc mặt và ánh mắt chuyển thành lạnh như băng nói: "Quả nhiên là ngươi!"

Sở Dương thản nhiên nói: "Quả thật là ta, nhưng tiền bối hiện tại cho dù muốn giết ta chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực, nếu giết không được ta, sao không cùng ta cùng uống một chén? Gặp nhau tức là hữu duyên, đã có duyên vậy sao không say 1 trận đây?"

Người này hít một hơi thật sâu nói: "Ta chưa chắc coi như thật giết không được ngươi!"

Sở Dương mỉm cười nói: "Các hạ nhiều nhất chỉ còn lại lực của một kích mà thôi; dưới một kích này hoặc là có thể giết chết ta, hoặc là chỉ có thể làm cho ta trọng thương nhưng vô luận ta như thế nào thì ngươi sau một kích này cũng phải chết không thể nghi ngờ!"


"Đại mua bán không có lợi lỗ vốn như vậy ta tin tưởng tiền bối ngươi sẽ không làm!" Sở Dương mỉm cười, nâng chén nói: "Rượu này thật không tệ ; món ăn không tồi, ngay cả ngươi chết ta sống nhưng hôm nay ngại gì say 1 trận!"

Người này ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, một hồi lâu sau, trong ánh mắt rốt cục xuất hiện một tia cười khó được nói: "Chính xác, ngay cả ngươi chết ta sống thì hôm nay say một trận cũng chưa hẳn đã không thể!"

"Mời!"

"Mời!"

Hai người cùng nâng chén rồi cạn.

"Đã có duyên thì cũng say nhưng còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiền bối, thực thất lễ." Sở Dương ăn 1 món rồi nói.

Ngại gì một say sau một câu nói, hai người này đều có chút cởi mở, lúc trước rất cẩn thận mà giờ phút này đã không còn sót lại chút gì.

Mọi người cũng có cảnh giới khá tương đồng nên 1 sự tín nhiệm này vẫn có.

Đều là người giang hồ, giang hồ Phong Sương, mọi người cùng chung kinh nghiệm, không gian hòa bình nhất thời nửa khắc vẫn có thể tạo ra được.

"Ta là Thư Cuồng." Người này bưng chén rượu, khi nói ra tên của mình thì tựa hồ cả người khí thế cũng tức thỉ thay đổi một lần.

"Thì ra là Thư Vương tiền bối giá lâm bổn địa!" Sở Dương nghiêm nghị nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai, hạo nguyệt đương không!"

"khen ta như vậy? Ngươi xác định là ta sao?" Thư Cuồng cười mà như không cười nhìn hắn nói: "Không phải là lời nói khách sáo chứ?"

Sở Dương cười nói: "Xem thi thư bất giác cuồng, từ cổ chí kim ta là vua! Đỉnh đầu Bích Tiêu vũ nhật nguyệt, lòng ta Đường dài (Lộ trường) tình lâu (tình trường)!"

Thư Cuồng nhẹ nhàng thở dài nói: "Không nghĩ tới ngươi thật sự biết ta."

Sở Dương trầm thấp nói: "Thật ra thì, bài thơ này của tiền bối ta thích nhất cũng chỉ có năm chữ cuối cùng mà thôi."

Thư Cuồng lẩm bẩm thì thầm nói: "Đường dài (Lộ trường), tình lâu (tình trường)..."

"Chính xác." Sở Dương mỉm cười, giờ khắc này hắn cười ấm áp nói: "Chính là Đường dài (Lộ trường) tình lâu (tình trường)!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận