Thư Cuồng ha hả cười lên, mang theo vẻ khổ sở bất minh lắc đầu nói: "Uống rượu! uống rượu! cùng say nào, nói làm chi chuyện quá khứ nữa?!"
Hai người vừa nâng ly uống mấy chén, Sở Dương vừa mở ra đề tài, nói: "Thư Cuồng tiền bối, chuyện năm đó... Bản thân ta rất có hứng thú muốn biết." /
"Chân chính có không ít người cũng muốn biết." Mặc dù hắn biết Sở Dương muốn nói cái gì nhưng vẫn khổ sở cười nói: "Bất quá ta không thể nói, thật không thể nói."
"Hiểu rõ, hiểu rõ." Sở Dương nhãn châu - xoay động: nói: "Bất quá không nói thì thôi, không thành vấn đề? Lấy nhắm rượu làm đề tài đi."
"Nói một chút về chính mình... Ha hả..." Thư Cuồng cười khổ một tiếng, nói: "Thật ra thì Đường dài (Lộ trường) tình lâu (tình trường) không đúng lắm. Hẳn là..." Hắn trầm mặc xuống nói: "Tình trường đường càng dài."
Sở Dương nghe vậy thì ngẩn ra.
Thư Cuồng bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch rồi cười ha ha, nói: "Tình đoạn rồi thì cuối cùng là tình trường hay là lộ trường?"
Lão vừa uống một chén lại nói: "Tình chết mà thân còn sống! Tình lâu (tình trường) hay là mạng dài?!/
Thư Cuồng uống một chén nữa rồi nói: "Thân sống tâm đã chết! Nếu tình trường thì sao tâm lại chết?!"
Dứt lời hắn dứt khoát bưng lên một vò rượu há mồm rót vào rồi "Phanh" một tiếng đặt, đặt cái bình không lên bàn, Thư Cuồng lẩm bẩm nói: "Này vận mệnh đáng giết! Này lão Thiên vô liêm sỉ! Này đồ phá hoại! Này nhân sinh nhát gan!"
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Sở Dương nói: "Đây chính là chuyện xưa của ta, rối tinh rối mù."
Sở Dương lâm vào trong trầm mặc.
Nhàn nhạt từ trong mấy câu không đầu không đuôi này, Sở Dương cũng đã hiểu được rất nhiều.
Thư Cuồng hiện tại thân chịu trọng thương, đổi lại tu giả khác có lẽ sớm đã chết hơn ngàn lần rồi!
Hắn hiện nay đang sử dụng toàn thân tu vi, giọt nước không dư thừa toàn bộ dùng để áp chế tự thân thương thế, cho nên hắn khi uống rượu thì toàn bộ cũng là lấy tự thân khí lực mà chịu, giống như người hoàn toàn không tu luyện uống rượu mà thôi, thậm chí còn muốn nghiêm trọng hơn.
Hiển nhiên là đã có chút ít say rồi.
Nhưng mấy câu nói đó cũng tuyệt đối không phải là lời say, trong đó hàm chứa hối hận, tiếc nuối, bi thương, mất mác giống như núi thở biển gầm làm cho Sở Dương lắng nghe được mà cũng cảm giác được tâm thần chấn động.
Trong nháy mắt, Sở Dương không khỏi nhớ tới một khắc kiếp trước khi Mạc Khinh Vũ ở trong ngực mình hương tiêu ngọc vân kia!
"Tình trường đường càng dài, Đường dài (Lộ trường) tình lâu (tình trường)..." Sở Dương bùi ngùi thở dài. Trong lòng không thể ngăn chặn được nôi nhớ Mạc Khinh Vũ mà rốt cục không nhịn được tự nói: "Khinh Vũ... Nàng vẫn khỏe chứ?"
Ở ngoài mấy vạn dặm tại Hồng Trần Như Mộng Hiên. Mạc Khinh Vũ đang khoanh chân ngồi trong chuông, giờ phút này hiển nhiên là đã đến lúc khẩn yểu quan đầu rồi.
Ở sau lưng nàng, hai vị Hồng Trần Như Mộng Hiên tổ sư hôm nay cũng đã dốc hết toàn lực.
Cửa ải này chỉ cần có thể vượt qua, Mạc Khinh Vũ từ nay về sau chính là một bước lên trời, siêu phàm nhập thánh, thành cao thủ đứng đầu thiên hạ đều biết!
Nhưng cửa ải này cho tới bây giờ, thủy chung không dễ đi qua mà mọi người cũng đã sức cùng lực kiệt, hữu tâm vô lực rồi!
Mạc Khinh Vũ lúc này Tâm Ma xâm lấn vô cùng nghiêm trọng, trên khuôn mặt xinh đẹp đã không ngừng hiện ra vẻ cuồng loạn, vẻ cuồng loạn điên cuồng cùng tỉnh táo lần lượt thay đổi.
Hai vị tổ sư trong lòng thở dài.
Mắt thấy... Chỉ sợ chuyên thật đã không xong rồi...
Nha đầu này, trong lòng tình quan thật sự quá nặng!
Hẳn là tất khó có thể vượt qua!
Nếu không thể bài trừ tỉnh quan thì cuối cùng phải dừng bước tại cảnh giới trước mắt, khó có thể tiếp tục tấn chức!
Hai người nhìn lẫn nhau một cái, hẳn là cũng muốn thu tay lại: Nếu tiếp tục miễn cưỡng xuống, Mạc Khinh Vũ hoặc là sẽ trở thành phế nhân nhưng hai người bọn họ cũng không thoát được mà bị thương nặng!
Thấy chuyên phát triển đến đây đã rất khó có thể vãn hồi được nữa, hai vị tổ sư đồng thời trong lòng thổn thức thở dài không dứt.
Cũng không biết Sở Dương kia rốt cuộc có cái gì tốt mà có thể làm cho nha đầu này si mê đến bực này!
Hồng Trần Như Mộng Hiên, danh như ý nghĩa, chính là Hồng Trần Như Mộng, một Mộng Hồng Trần chặt đứt tình cái, Hồng Trần bất nhiễm.
Đây mới là nhất mạch tâm pháp chân đế của Hồng Trần Như Mộng Hiên, chỉ có chặt đứt tình cái, phá vỡ tình quan thì mới có thể đạt tới trình độ đại thành bổn môn tâm pháp.
Một khi không thông qua, dù ngươi thiên phú dị bẩm, tư chất hơn người thì vẫn là không tưởng mà thôi.
Hiện tại lại đảo ngược, người được Hồng Trần Như Mộng Hiên trên dưới tất cả hy vọng, ký thác tinh thần là Mạc Khinh Vũ, tiểu nha đầu này lại sử dụng một phương pháp trái ngược đó là làm ra một cái tình căn thâm chủng!
Ngươi nói ngươi còn nhỏ tuổi, tổng cộng không được mấy tuổi là thanh thuần xử nữ mà sao đáy lòng đã động như vậy...
"Oan nghiệt a." Hai vị tổ sư đồng thời đồng thanh ngửa mặt lên trời thở dài.
Mắt thấy một nhân tài có một không hai lại sẽ bị hủy trong sớm tối do 1 chữ tình. Tình cảnh này há có thể không làm cho người than thở?
Tuy nhiên, ngay vào lúc này... Nguồn tại http://
Đang lúc mọi người vạn bất đắc dĩ đành lựa chọn buông tha cho thì trong nháy mắt đó, Mạc Khinh Vũ vốn đã kịch liệt như sôi, tuyệt không có thể ức chế được tâm tình cuồn cuộn thì trong lúc bất chợt như đà tới cực hạn mà đại bộc phát, tùy động tình, kích tình mà Cực Tình, mành liệt tăng lên đến đỉnh núi!
Triệt triệt để để, hoàn toàn cực hạn bộc phát.
Không, là vượt xa cực hạn bộc phát!
vẫn ở trong hỗn độn Mạc Khinh Vũ không khỏi mừng rỡ ngâm khẽ nói: "Sở Dương... Ngươi đang nghĩ tới ta sao?"
Đột nhiên Mạc Khinh Vũ mở mắt, trong mắt bắn ra thần quang làm lòng người siêu thoát, nơi nơi đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn. Lúc trước tất cả sự lo được lo mất, như gần như xa, trong lúc bất chợt hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chỉ cần ngươi nghĩ tới ta thì bất kể xa tận chân trời, bất kể góc biển nào ngươi nghĩ tới ta là ta có thể cảm giác được!
Bất kể khoảng cách rất xa, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, ta liền vô oán vô hối!
Cảm xúc của Mạc Khinh Vũ tựa hồ như cảm ứng được cái gì vi diệu biến hóa mà đến đây trở nên điềm tĩnh bình yên.
Lúc trước tất cả sự lo được lo mất, tất cả nhỏ mọn, tất cả ghen tức vào thời khắc này hoàn toàn biến mất không còn.
Thì ra, ta muốn chính là đơn giản như thế mà thôi!
Cực vu tình, cực vu pháp, cực vu tâm, vạn pháp giai cực!
Đang lúc hai vị tổ sư trợn mắt há hốc mồm, mắt mũi trợn tròn, không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin nhìn chăm chú thì thân thể Mạc Khinh Vũ đột nhiên từ từ dâng lên ba thước rồi cứ như vậy ngồi ở giữa không trung.
Sau một khắc, khí tức quanh thân nàng trên dưới quanh quẩn sôi trào đột nhiên hoàn toàn tĩnh lại sau đó chính là đầy trời hà quang như điên cuồng bay múa rơi xuống!
Phía dưới, từ có vô số thánh khiết bạch quang lượn lờ bắt đầu khởi động mà hóa thành một đóa Chí Thánh thuần khiết Bạch Liên không ngừng cuồn cuộn nở rộ như suối phun không ngừng toát ra vô số cánh hoa đem thân thể Mạc Khinh Vũ vững vàng nâng đỡ.
Một đóa... Hai đóa... Ba đóa...
số lượng thánh khiết Bạch Liên từ từ hiện lên với số lượng rốt cục là cùng số chi cực, là chín đóa tuy nhiên dưới đất bạch quang vân điên cuồng xông ra, một nửa tiến vào thân thể Mạc Khinh Vũ, một nửa rót vào chín đóa Bạch Liên kia. Chúng sinh sôi không ngừng, liên tục không ngừng, liên tục không dứt.
"Ách "
Hai vị tổ sư bốn con ngươi cùng một thời gian trừng bật ra khỏi hốc mắt! Hai người đưa cổ trừng tròng mắt, nghiêng đầu, há to miệng...
Cái tạo hình này không thể nghi ngờ là cực kỳ bất nhà, còn lại là nhìn vào trên người 1 cô gái, hơn nữa còn là cô gái có dung mạo tương đối khá.
Không nên hoài nghi, cũng không cần buồn bực, Hồng Trần Như Mộng Hiên 99% thành viên là gái, hai vị trưởng lão là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân rất xinh đẹp nên không cần kinh ngạc!
Nhưng hai nữ nhân xinh đẹp như thế đồng thời thất thố như thế không thể nghi ngờ là rất bất nhã, rất mất mặt!
Nhưng hai người hiển nhiên hiện tại căn bản là không nghĩ tới cái gì nhã bất nhã hay mất mặt mà trực tiếp ở trong gió xốc xếch!
Trong lúc nhất thời tri giác đầu óc hỗn loạn hỏng bét, không biết đang nghĩ cái gì, cũng không biết nói gì, đầy trong đầu cũng chỉ có bốn chữ nói: "Làm sao có thể? Cái này không thể nào! Điều này sao có thể như vậy đây..."
Một hồi lâu sau, hai người này mới rốt cục phục hồi tinh thần lại mà nhìn nhau, cả 2 đều thấy được trong mắt đối phương vẻ nồng đậm kinh chấn cùng với sự hâm mộ và ghen tỵ! " I
Thiên la thải hà, địa dũng thánh liên; cửu phẩm liên thai, Hồng Trần Như Mộng".
Bốn câu nói này chính là lai lịch của cái tên Hồng Trần Như Mộng Hiên và cũng chính là hiện tượng chỉ khi Hồng Trần Như Mộng Hiên công pháp tu luyện đến trình độ tối cao tầng thứ, mở ra chân chính 'Hồng Trần Như Mộng tâm pháp' thì mới có thể có được!
Chẳng qua là tầng cảnh giới này dường như thật lâu rồi không có ai làm được, hoặc là phải nói, trừ tổ sư sáng lập ra môn phái ra cũng chưa có người nào làm được!
Hai vị tổ sư chỉ cảm thấy trong đầu đều là một mảnh hỗn loạn, khó có thể làm rõ được. Làm sao lại như vậy?
Mạc Khinh Vũ rõ ràng là đã đi vào đường rẽ, đi vào cực đoan, bước lên con đường không lối về, Hoàng Tuyền tiến gần, bất cứ lúc nào hồn cũng sẽ đi cửu tuyền, tại sao lại sinh ra hiện tượng như vậy? Chẳng lẽ là chúng ta nhìn lầm rồi?
Dùng sức dụi dụi mắt con ngươi, trợn mắt nhìn thỉ vẫn thấy ráng màu đầy trời, khắp nơi Bạch Liên.
Hai vị tổ sư trong phút chốc chỉ cảm giác mình muốn điên rồi! Không hẹn mà cùng một thời gian bắt đầu đọc thuộc lòng pháp quyết cao nhất của Hồng Trần Như Mộng Hiên.
"Hồng Trần Như Mộng, cũng là huyễn cũng là thật, có thể phá tình quan, chính tâm chính thần; trong ngọc trắng ngà, Đại Đạo chi môn mở ra... Hồng Trần Như Mộng, như Mộng Hồng Trần..."
Chẳng qua là đọc thuộc lòng được một nửa thì hai người đồng thời dừng lại.
Hai người này cũng là tu hành đại hành gia, trong nháy mắt đà phát hiện ra chỗ mấu chốt, vấn đề rất hiển nhiên chính là 4 chữ "'Khám phá tình quan' này.
Hai người nhìn Mạc Khinh Vũ cả người sáng mờ, nhìn dưới đất không ngừng xông ra kim liên, trong lòng không khỏi khổ sở, không nhịn được có mà một loại cảm giác muốn lên tiếng khóc lớn!
Phải biết rằng, kể từ khi tổ sư khai sáng ra Hồng Trần Như Mộng Hiên tọa hóa, Hồng Trần Như Mộng Hiên không còn có bất cứ người nào có thể luyện thành Hồng Trần Như Mộng tâm pháp tối cao tầng thứ!
Mặc dù trong những năm này, cũng có người tu thành Thánh nhân cấp thậm chí là cao cấp đỉnh Thánh nhân nhưng loại "Thiên la thải hà, địa dũng thánh liên; cửu phẩm liên thai, Hồng Trần Như Mộng", chí cao vô thượng cảnh tượng này chưa từng xuất hiện qua.
Tất cả mọi người chỉ nói là tâm mình không thành hoặc là công hầu chưa tới cho nên một đời tới nay đều nghiêm khắc tuân thủ tổ huấn, nghiêm cấm không cho phép môn hạ đệ tử động tình...