Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Kiếp Nạn Thần Hồn trong lòng âm thầm thề: Con mẹ nó, hiểm hiểm bị ương cập trì ngư, sau này tuyệt đối không đến gần thanh thần kỳ bảo kiếm này nữa!

Đại gia tu luyện thời gian dài như vậy mới đạt tới cảnh giới hiện tại, nếu bị cái thanh quái kiếm này không giải thích được thôn phệ. đó thật đúng là ngay cả khóc cũng tìm không được địa phương, thật sự quá bi kịch.

Lại qua không lâu lắm sau đó, Sở Dương cổ tay run lên, Cửu Kiếp Kiếm thanh minh một tiếng rồi bay ngược lên, một lần nữa trở xuống trong lòng bàn tay Sở Dương.

Mà trước mắt Thiên Ma Chi Môn kia cũng rốt cục ở trong vô thanh vô tức tách ra.

Nhưng ngay sau đó, một cỗ nhu hòa ánh sáng từ từ thẩm thấu ra ngoài.

Phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy phía trước ánh sáng lóng lánh, một đường đi qua, lại không biết có bao nhiêu Dạ Minh Châu vây quanh ở phía trên, môi một viên cũng lớn như quyền đầu, môi một viên cũng là hiếm thể kỳ trân!

Thấy dị bảo như vậy Sở Dương tự nhiên không chút khách khí, một đường đi qua, đem tất cả Dạ Minh Châu toàn bộ thu vào Cửu Kiếp Không Gian.

Có đại của cải bực này không lấy mới lạ. Hơn nữa, Sở Dương biết, những thứ Dạ Minh Châu này thoạt nhìn không có gì đặc dị nhưng lại tỏa ra lất phất ánh sáng, mơ hồ trong đó có vầng sáng màu lam; cái này đã nói lên, những viên Dạ Minh Châu này toàn bộ là sinh ra từ sâu trong nước.

Những thứ Dạ Minh Châu này không phải là ngọc trai bình thường châu! Mà là... giải châu cực kỳ hiếm có!

Chiểu sáng cũng chỉ là 1 tác dụng mà thôi, tác dụng lớn nhất của viên châu này chính là phụ trợ luyện công. Nguyên Thiên Hạn đem nhiều giải châu như vậỵ bày ở chỗ này cũng là dùng chúng để tạo thành một cái đặc dị trận thể, dê dàng hút lấy đại lượng thiên địa nguyên khí!

Nhưng Sở Dương cũng không lãng phí như Nguyên Thiên Hạn, bởi vì Nguyên Thiên Hạn thủy chung là thiên ma, không cách nào trực tiếp hấp thu được thiên địa linh khí; nhưng Sở Dương là hàng thật giá thật nhân loại!

Những thứ Dạ Minh Châu này hắn hoàn toàn có thể đem toàn bộ chuyển hóa thành tinh thuần tu vi! Để cho công lực của mình tăng lên thêm một tầng lầu!

Chỉ là vừa mới vừa mở ra Thiên Ma Chi Môn, thì đà có thu hoạch như vậy, Sở Dương há có thể không hoan hỉ?


Đây quả thực là không trung rụng xuống a.

Nếu không phải Nguyên Thiên Hạn có được mà tùy tiện đổi thành một nhân loại cao thủ nào đó thì những giải châu này chỉ sợ tò lâu đã biến thành bụi phấn rồi.

"Nguyên Thiên Hạn thật đúng là người tốt a, đã chết còn tiện nghi cho ta như thể." Sở Dương cảm thán đi vào nói: "Có bảo bối tốt như vậy hắn không thể dùng, chỉ có thể giương mắt nhìn, nhưng toàn bộ để lại cho ta, ta liền việc nhân đức không nhường ai mà thu nhận lấy."

Một đường bất quá mấy trăm trượng lộ trình đi tới, Sở Dương đà thu hoạch khoảng hơn ba ngàn viên giải châu, số lượng khổng lồ như vậy tất nhiên làm cho Sở Dương là người trong cuộc cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Bởi vỉ số lượng thật sự là nhiều lắm, phải biết ràng, cũng không phải là môi một con giải cũng có thể sinh ra giải châu như vậy, chỉ có long giải dưới biển sâu mấy ngàn trượng mới có thể dựng dục ra loại giải châu như vậy. Mà chỉ cần là long giải như vậy tương truyền đều có thể tự mình đấu với Giao Long.

Tối trọng yếu còn là, cho dù là cái loại long giải này cũng chỉ là 'Có thể có thể dựng dục ra loại giải châu này mà thôi, đại để không sai biệt lắm là trong ba nghìn long giải, sợ rằng tối đa cũng chỉ có thể sinh ra một quả giải châu như vậy mà thôi!

Nhìn nơi này có hơn ba ngàn viên giải châu, sợ ràng Nguyên Thiên Hạn đã đem tất cả long giải của Cửu Trọng Thiên Khuyết diệt tộc thì mới có thể lấy được nhiều như vậy?

Quả nhiên, ở bên trên 1 thạch bích có chữ do Nguyên Thiên Hạn viết, bây giờ nhìn lại, Sở Dương cũng có thể cảm giác được sự bất màn của Nguyên Thiên Hạn.

"Đồ Tận Thiên Hạ mười ba biển có được 3600 châu! Theo số lượng ta muốn là một vạn giải châu thì vân còn là thiên soa địa viên. Há có thể không làm người ta hận! Tức giận lên ta tàn sát sạch sẽ!..."

Quả nhiên, Nguyên Thiên Hạn đà thật sự đem long giải toàn tộc giết sạch sẽ.

Quả nhiên, Nguyên Thiên Hạn đà thật sự đem long giải toàn tộc giết sạch sẽ.

Thì ra, thiên ma nhất tộc không chỉ là tử địch của Nhân Tộc, phàm là sinh linh bị bọn chúng nhìn đến đều có thể bị diệt tuyệt, thiên ma là địch của tất cả sinh linh!


"Thật là đồ đần, ngươi đại khái lưu lại một chút ít mầm mống, qua mười mấy vạn năm rồi lại đi thu hái một nhóm thái châu mi không được sao? Tuổi thọ của ngươi dài như thế mà lại không có tính nhẫn nại, không tò mà biệt, ngươi ở đây trăm vạn năm tháng mà vẫn thiểu kiên nhân, đừng nói một vạn viên, coi như là mười vạn viên cũng không phải là cái gì khó sao, quả nhiên thiên ma chính là thiên ma!"

Sở Dương tức giận mắng. Một vạn giải châu có thể sinh ra tác dụng như thế nào chứ.

Nếu quả thật có một vạn giải châu sử dụng thì Nguyên Thiên Hạn hoàn toàn có thể bày ra Vạn châu đại trận, ; trong một đêm, dùng trận pháp đem tất cả linh khí của giải châu hoàn toàn lấy ra, để cho tu vi của mình tăng lên một phen!

Nhưng số lượng chưa đầy đó chính là một việc, vạn châu đại trận nhất định phải gom đủ vạn châu, chỉ sợ thiếu một viên, cũng không được!

Cũng chính là bởi vì như thể Sở Dương mới có thể tức giận như vậy.

Nguyên Thiên Hạn ngươi, cái tên hoàn toàn không kiên nhẫn khốn kiếp kia.

Cũng là Sở Dương giận căm phẫn điền ưng, nhất thời hỗn loạn, ích lợi phía trước làm cho hắn quên mất, Nguyên Thiên Hạn nếu quả thật có đủ số lượng rồi thì sợ rằng ngày đó đà sử dụng toàn bộ rồi, nơi nào đến phiên hắn tới chiếm tiện nghi nữa? trọng yểu hơn là, còn không chỉ là tiện nghi không được mà tu vi của Nguyên Thiên Hạn có thể gia tăng gấp đôi, như thể trận chiến ngày ấy, Cửu Kiếp huynh đệ sợ một người cũng sẽ không sống sót được.

Thậm chí Nguyên Thiên Hạn có thể sẽ không cần bại lộ thân phận!

Chênh lệch khổng lồ như vậy!

Nguyên Thiên Hạn tu vi khi đó hoàn toàn có thể sánh ngang với Thánh Quân, thậm chí tăng thêm một bậc, Thánh Quân ngay cả là Thiên Khuyết đệ nhất nhân, thực lực siêu phàm nhập thánh nhưng cũng chưa đến mức thắng 1 người trong Cửu Đế Nhất Hậu có lực lượng gấp đôi trở lên kia...

Sau khi phát tiết lửa giận Sở Dương một lát sau mới phát hiện ra mình lại phát tiết với một người chết, tương đối nhục chí nên chỉ đành phải lại tiếp tục đi về phía trước, sau khi đẩy ra một cái cửa khác thì chợt ngây dại.

Trước mắt chứng kiến là một cái khu vực dị thường khổng lồ. Không nói bốn phía còn có ít nhất Bát Phiến Môn liên tiếp bất đồng địa phương, chỉ nói cái đại đường ở giữa này chính là 1 nơi nơi cực kỳ xa hoa! Bốn phía vây quanh là mấy trăm viên giải châu to cỡ đầu người; ở chính giữa còn có một viên tiểu Tinh Thần Chi Ngọc to bằng quyền đầu.


Viên Tinh Thần Chi Ngọc này đang không ngừng chiết xạ ra vạn đạo Tinh Quang. Vừa mới vừa đi vào, Sở Dương tựa như đi vào trong tinh không rực rỡ nhất.

Tinh Thần Chi Ngọc chính là nơi tinh thần trọng yểu nhất, kinh nghiệm qua vô số năm tháng mà tạo thành đặc chủng Ngọc Thạch.

Đây là siêu cấp thiên tài địa bảo chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, xứng đáng cái tên bảo vật đứng đầu!

"Khó trách Nguyên Thiên Hạn tu hành tiến triển lại thần tốc như thế thì ra là có thứ tốt này làm hậu thuẩn." Sở Dương trong lòng thầm nghĩ.

Ở vị trí trung tâm còn có một viên tinh khiết Tử Tinh Hồn tạo thành 1 cai đệm khổng lồ.

Hiển nhiên, Nguyên Thiên Hạn chính là ngồi ở chỗ này luyện công.

"Thằng này thật không hổ là Thiên Để, so với ta xa xỉ hơn nhiều lắm..." Sở Dương vui mừng nhướng mày, lúc trước sự tức giận đã không còn sót lại chút gì.

Bởi vì, hiện tại những đồ này dường như cũng đã mang họ Sở rồi!

Đồ ở chỗ này, Sở Dương cũng không có vội vã thu lấy mà là nhất nhất đẩy ra tám đạo cửa kia!

Bát Phiến Môn này nói vậy chính là đồ vật trân quý nhất cùng với bí mật lớn nhất của Nguyên Thiên Hạn.

Sở Dương ánh mắt cũng toát ra ánh sáng. Bảo vật, cố nhiên trân quý nhưng chỉ là thuận tay mà có được, cái Sở Dương chân chính để ý cũng là... Mình đến tột cùng có thể từ nơi này tìm ra được đáp án mình muốn hay không đây? Tỷ như: Nguyên Thiên Hạn ban đầu rốt cuộc làm như thế nào tiến vào được Cửu Trọng Thiên Khuyết hơn nữa còn có thể đạt đến vị trí bây giờ?

Vừa tỷ như: năm đó tại Tử Tiêu Thiên, sự kiện kia, Nguyên Thiên Hạn sắm vai gì? Chủ mưu, đồng lòa hay là cái gì khác?

Tỷ như, trong trăm vạn năm kia, Nguyên Thiên Hạn đến tột cùng đã vỉ thiên ma nhất tộc đã làm được cái gì?

Đó mới là chuyên Sở Dương quan tâm nhất.

Trong khố phòng đầu tiên chính là tài liệu chồng chất như núi, mỗi một chủng loại cũng là đồ vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, có thể nói là tài liệu cao cấp nhất.


Sở Dương phất tay cho gọi ra Cửu Kiếp Kiếm, làm ra chỉ thị nói: "Trừ một chút đồ vật chế tạo binh khí ra, những thứ khác, toàn bộ cũng thuộc về ngươi, tận tình thôn phệ đi!"

Cửu Kiếp Kiếm hoan kiếm minh một tiếng rồi cấp tốc bay đi, đại khoái cắn ăn. Dường như đã thời gian rất lâu rồi hắn không có được tận tình thôn phệ như vậy, thần kiếm hữu linh, làm sao có thể không vui mừng khôn xiết.

Sở Dương vừa đi vào cái khố phòng thứ hai.

Không ngoài sở liệu, nơi này chính là tài liệu luyện công của Nguyên Thiên Hạn nhưng để cho Sở Dương thất vọng chính là: Đồ vật trong này mặc dù tất cả đều là hiểm thấy trân phẩm nhưng mình cũng là một chút cũng không dùng được!

Bởi vỉ đồ vật trong này, lại toàn bộ cũng là đỉnh cấp ma tinh!

Thiên Ma Chi Tinh; chính là đặc sản của Thiên ma đại lục, đối với Ma Thể có ích, loại ma tinh thạch này cũng có cấp bậc khác nhau, mà đồ vật của Nguyên Thiên Hạn cũng là thứ cao cấp nhất nhưng đối với Sở Dương là nhân loại mà nói toàn bộ là vô dụng, càng cao cấp càng vô dụng, thậm chí không những vô ích mà ngược lại có hại!

Sở Dương thở dài, tùy ý phất tay một cái đem tất cả thu vào trong Cửu Kiếp Không Gian.

Dù sao lãng phí cũng là đáng xấu hổ, cứ lấy ra cho Đàm Đàm xem một chút sao, nếu hữu dụng thì những đồ này chính là của Đàm Đàm; nếu ngay cả Đàm Đàm cũng không cách nào dùng được thì cũng chỉ để cho Cửu Kiếp Kiếm toàn bộ thôn phệ thôi. Cửu Kiếp Kiếm tên kia sống nguội bất kể, vô luận ma tinh, Tử Tinh cũng không cự tuyệt...

Căn khố phòng thứ ba, bên trong chính là đại lượng linh dược. Sở Dương mặt không đổi sắc, nhất phái lạnh nhạt vung tay lên toàn bộ thu vào Cửu Kiếp Không Gian.

Vẻ nhất phái lạnh nhạt này cũng không phải là giả bộ, lấy tích lũy của Sở Dương, những linh dược này của Nguyên Thiên Hạn mặc dù tất cả đều là đỉnh cấp linh dược, nhưng so với nghịch thiên bảo vật như Thiên Địa Huyền Hoàng Quả cùng Cửu u Địa Ngục Quả thì lại không được coi vào đâu. Truyện được tại

Sở Dương có châu ngọc phía trước, nơi nào còn khiếp hãi đối với mấy cái này?

Sở Dương không lạ là một chuyên, ở trong không gian, ba Dược linh kia thấy rất nhiều linh dược từ trên trời giáng xuống thì vui mừng khôn xiết, ai nấy rảo chân ngắn chạy tới, mặt mày hớn hở ôm trở về mà đem toàn bộ trồng vào dược điền.

về phần số linh dược mất đi sinh mệnh lực kia thì toàn bộ bị Dược linh hấp thụ tinh hoa, hóa thành phấn vụn.

Lúc trước Sở Dương sử dụng đại lượng Cửu Trọng Đan để tăng phần thắng trong đồ ma chiến dịch, tiêu hao đại lượng linh dược khiến ba Dược linh rất đau lòng, lúc này đột nhiên có nhiều đại linh dược như vậy bổ sung vào, tự nhiên là thiên đại chuyên vui rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận