Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Thời gian rất ngắn, bất quá là một chén trà thời gian. Vừa rời đi 1 lúc Mạc Thiên Cơ hổn hển về tới trước mặt sở Dương giận dữ nói I "Ngươi nói những lời kia là thuyết pháp chó má gì! Một điểm hữu dụng cũng không có!"

Sở Dương xem xét, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Thiên Cơ có một cái dấu bàn tay thanh thanh sở sở, có thể rò ràng cảm giác được bàn tay đánh vào mặt Mạc Thiên Cơ hết sức nhỏ bé...

Khóe miệng cũng xanh rồi...

Mạc Thiên Cơ gần đây thong dong tự nhiên thần bàn quỷ tính toán, giờ phút này nhưng lại mất trật tự rồi, cái loại chật vật này Sở Dương là lần đầu tiên nhìn thấy!

Đại khoái nhân tâm!

Sở Dương thấy thể quả thực ngơ ngác một chút, đột nhiên ức chế không nổi cười ha ha. Cười không ngừng được nước mũi giàn giụa, không dậy nổi eo lưng...

Mạc Thiên Cơ nhìn Sở Dương, dở khóc dở cười. Coi như là người đần độn cũng đã hiểu mình bị trêu cợt, sắm vai một hồi ngu ngốc chớ nói chỉ là người thông minh như Mạc Thiên Cơ, thế nhưng mà một bụng tức sùi bọt mép, thẹn quá hoá giận, lại sửng sốt phát tiết không ra được, cuối cùng nhất lại nở nụ cười.

"Ta nói, ngươi không phải là đã có nữ hài tử ưa thích đó chứ?" Sở Dương cười hắc hắc nói: "Vừa rồi đi thử hả? Còn cái kia?"

Mạc Thiên Cơ thu liễm dáng tươi cười, do dự một chút nói: "Nào có... Không có á."

"Cái này có thể có." Sở Dương ha ha cười gian.

"Cái này thật không có." Mạc Thiên Cơ phảng phất như muốn chứng minh cái gì.

"Thật không có hả?" Sở Dương truy vấn nói.

"Thật không có, thật không có!" Mạc Thiên Cơ kiên trì, ấp a ấp úng làm cam đoan nói.

Sở Dương nghiêng đầu mặt mũi đầy hoài nghi nhìn hắn. Mạc Thiên Cơ bị nhìn mà chột dạ... Im có chút tinh thần chán nản.


Vừa nghĩ tới chính mình vừa rồi bi ăn cái tát kia mà lòng còn sợ hãi, trong nội tâm càng là vô tận thương tâm: Nàng... Đúng là không thích ta... Bằng không. Như thể nào lại đánh ta?

Thật tình Mạc Thiên Cơ không biết, thằng này bị kích động trở về ôm lấy người ta rồi đại cắn, quả thực cái kia, tính toán cái kia trong lòng cô bé tuy là tình nguyên nhưng đổi với nữ hài tử mà nói, tối thiểu nữ tính rụt rè vẫn phải có. Một tát này tự nhiên là nhất định phải đánh...

Quá một cách không ngờ nữa nên sự tình diễn biến thành như bây giờ...

Toàn bộ quá trình kỳ thật rất nhanh: Sở Nhạc Nhi chính là đang vùi đầu vào công tác, sửa sang lại tư liệu thi thấy Mạc Thiên Cơ bị kích động đi vào; Sở Nhạc Nhi có chút kinh ngạc nói: "mới đi sao đã về nhanh thế? Ngươi không phải nói tìm ta đại ca có chuyện gì sao?"

Mạc Thiên Cơ lắp bắp đứng đó một lúc lâu, sửng sốt cũng không nói gì chỉ là vô ý thức đi tới vài bước.

Sở Nhạc Nhi phát hiện ra Mạc Thiên Cơ sắc mặt có chút không bình thường, thân thể cũng có chút run rẩy. Tình huống này lại làm cho Nhạc Nhi kinh ngạc nói: "Ngươi rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ sinh bệnh hả? Không phải mới vừa còn tốt sao?"

Dứt lời nàng đi đến gần muốn cẩn thận xem xem tình huống. Đâu nghĩ đến, ngay khi không hề phòng bị bị Mạc Thiên Cơ một tay nắm lẩy, lập tức cảm giác được đôi má non mềm bị 1 bờ môi nóng rát hung hăng "Ba" một cái hôn vào.

Một khắc này, Sở Nhạc Nhi trong nội tâm trống rỗng, cơ hồ là quên mất bản năng phòng vệ của nữ hài tử, sau một tiếng thét lên thi vô ý thức tát. một cái, sau đó lại vô ý thức đá một cước...

"Ngươi làm gì!" Từ Sở Nhạc Nhi xấu hổ cuồng nộ thét lên, Mạc Thiên Cơ tức thỉ tựa như 1 con tôm bự bị một cước đạp bay ra ngoài.

Sau đó thằng này chột dạ mà rõ ràng dưới lòng bàn chân bôi mỡ lẻn đi... chạy về tìm Sở Dương vi quân sư tình yêu này.

Mãi cho đến khi Mạc Thiên Cơ trở về tìm Sở Dương, sau đó bị Sở Dương cười đến chết đi sống lại thi Sở Nhạc Nhi vẫn còn bưng lấy gương mặt của mình, trong nội tâm bang bang nhảy loạn, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, vừa mừng vừa sợ vừa thẹn...

Không có nghĩ đến Mộc Đầu này rốt cục đã kiếm được chỗ then chốt... Nhưng hắn làm sao lại không quay về nha?

Nư bình thường mà nói, hắn phải tới giải thích một chút? Cái gì tình khó kiềm chế, cái gì nhất thời xúc động, cái gì... Cái gì kia, làm sao lại một cước trực tiếp đá bay đi rồi? Thẳng đến một hồi lâu sau, Sở Nhạc Nhi cảm giác tâm tỉnh của mình rốt cục bình tĩnh lại một chút, tim đập cũng không nhanh nữa, lúc này mới rón ra rón rén đi ra cửa muốn xem gia hỏa kia còn ở đó hay không, không phải là mình vừa rồi một cước kia đạp quá dùng sức làm cho hắn bị trọng thương a...

Lại phát hiện ra Mạc Thiên Cơ đã sớm bỏ đi không một dấu vết, vô tung vô ảnh, lập tức một cỗ cảm giác khó tả thất lạc xông lên đầu.


Thiên Độc Đại tiểu thư quệt mồm, trùng trùng điệp điệp giẫm bước chân, một bước một cái dấu chân, trong miệng thì thào tức giận mắng mà đi vào trong phòng của mình.

"Mộc Đầu!"

"Đồ đần!"

"Người nhát gan!"

" Đúng là tên vụng về..."

"Ngay cả theo đuổi nữ hài tử cũng không!..."

"Ta về sau không bao giờ để ý tới hắn nữa!"

"Ân... ít nhất là ba ngày sau tuyệt đối không để ý tới hắn rồi!"

Đang chờ đợi Mạc Thiên Cơ đến giải thích, khổ đợi không được Sở Nhạc Nhi lúc này có thể là giận thật rồi!

Cái Mộc Đầu này mặc kệ sự tình gì, thiên văn lý đủ loại tam giáo cửu lưu đều là rõ ràng, thông minh như vậy, phảng phất trên cái thế giới này sẽ không có chuyên gì hắn không biết, cũng không có nan đề nào hắn không giải được, càng không có có chuyên gì làm khó được hắn nhưng... Như thể nào duy chỉ có về mặt tình yêu thi lại trì độn như vậy?

Thằng này có phải khi còn bé đầu bị lừa đá hay không? Làm cho chỉ số thông minh siêu cao nhưng tình cảm gần như bằng không?!

Sở Nhạc Nhi càng nghĩ càng là phiền muộn, càng nghĩ càng là không nghĩ ra; vì cái gì mà 1 người thông minh như vậy trên mặt tình cảm lai ngu ngốc như vậy! Cái này cũng quá hiếm thấy đi? Đây quả thực là chuyên khó có thể lý giải được!

Thật tình nàng không biết nhân vô thập toàn chẳng ai hoàn mỹ, Mạc Thiên Cơ cũng như vậy.


Chính như hiện tại có rất nhiều lĩnh vực hắn trở thành Tông Sư nhân vật nhưng tại những phương diện khác lại rõ đầu rõ đuôi ngu ngốc thậm chí so với ngu ngốc còn không bàng, tuyệt không mới lạ!

Sở Dương giờ phút này vẫn còn thẩm vấn Mạc Thiên Cơ; mà Mạc Thiên Cơ trong lòng thì đã cảm giác mình... Thất tình rồi, rất có chút ít tâm tình sa sút.

"Nếu như như người ngươi ưa thích chính là cái người kia. Cô ấy lại không thích ngươi, ngươi sẽ làm sao bây giờ?" Mạc Thiên Cơ thở thật dài, u buồn đến cực điểm nói.

Rõ ràng có thể hỏi ra loại vấn đề này?,)

Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài, giờ phút này tâm tình của 2 anh em Sở Dương, Sở Nhạc Nhi vô hạn giống nhau, là phiền muộn đến cực điểm.

Sở Dương trong nội tâm càng thêm là một cái bụng biệt khuất: me kiếp, khi ta theo đuổi muội muội của ngươi ngươi chuyên bới móc thiếu sót, xem ta không vừa mắt; chẳng lẽ hiện tại lao tử còn phải giúp ngươi nghĩ kể theo đuổi muội muội của ta sao?

Thiên hạ đâu có việc này!

Lao tử hết lần này tới lần khác không giúp, hết lần này tới lần khác cũng chỉ ở một bên chế giễu!

"Có phải ngươi cũng không có biện pháp hay không? Ngay ngươi cũng không có biện pháp, vậy phải làm sao bây giờ?" Mạc Thiên Cơ lại cho ràng Sở Dương thở dài chính là nhận thức vỉ vấn đề này không cách nào có thể giải, rất có chút ít nản chí nói.

Lúc này Sở Dương rất muốn tại trên mặt người nào đó hung hăng đánh một quyền, nghĩ nghĩ rồi rốt cục không có làm như vậy chỉ là ý vị thâm trường nói: "Ta tin tưởng, chân thành kiên định thi nhất đinh thành công!"

"Chân thành kiên định!" Mạc Thiên Cơ con mắt sáng ngời nói: "Đúng vậy a, những lời này có đạo lý, quá có đạo lý, một ngày không thành thi một năm. Bách niên không thành thi ngàn năm. Cho dù cả cuộc đời chí bất thay đổi..."

Đối mặt luận điệu kinh người như thể, sở Dương chỉ có vô lực thở dài.

Ngươi choáng nha, nêu như làm muội muội ta hao tổn một trăm năm... Ta trước hết đem ngươi thiến đi!

Sở Dương tức thì làm ra một cái quyết định, đem chuyên tình cảm của Mạc Thiên Cơ lộ ra để các huynh đệ thúc đẩy một chút.

Thiên Cơ tại trong suy nghĩ của chúng huynh đệ thì có hình tượng xấu xa, thù hận vô số, nay khó có được cơ hội trả thù như vậy, việc hay như vậy cũng không thể ta một người độc tôn... Bọn hắn khẳng định sẽ đánh ta! Vì an toàn của mình, Sở Ngự Tọa vì chính mình có chút hả hê suy nghĩ một cái lý do đường hoàng mà lập tức yên tâm thoải mái.

Ngay vào lúc này. Hai người đột nhiên cảm giác được toàn bộ trên không trung khí cơ mãnh liệt chấn động một cái! Lập tức trên không trung vô thanh vô tức xuất hiện vô số vết rạn màu đen.


Đó là nguyên một đám không gian lỗ đen xuất hiện, chi khi không gian dị biển xuất hiện mới có cảnh tượng kỳ dị này!

Mà loại tình huống này trọn vẹn giằng co nửa khắc đồng hồ! Một cỗ cuồng nộ khí tức đột nhiên bộc phát ra. Đó là khí cơ thuộc về Đông Hoàng, nó kinh thiên động địa, cơ hồ muốn đem cả phiến thiên địa này toàn bộ phá hủy!

Nhưng sau một khắc, tựa hồ bị tận lực thu nạp lại, cơn tức giận này đột nhiên ngược lại cuốn mà quay về rồi lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Tuyết Lệ Hàn rõ ràng ngay cả khí tức cũng có thể thu hồi lại!

Sau một khắc, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ cảm giác được, tinh thần phong tỏa do Đông Hoàng bố trí trước kia đột nhiên biến mất. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Nói cách khác, cái tiểu viện này hai người lại có thể tự do ra vào rồi. Mạc Thiên Cơ lại chần chờ một chút nói: "Ta hay là không nên tiến vào. Ngươi vào trước nói chuyên với Đông Hoàng bệ hạ... Ta giờ phút này đi vào có chút bất tiện, giao tình không sâu khó có thể nói gì nhiều."

Sở Dương hiểu rõ gật đầu.

Đúng vậy, hiện tại Tuyết Lệ Hàn cảm xúc tất nhiên phi thường kích động mà Mạc Thiên Cơ tuy là hảo huynh đệ của Sở Dương có thể phó thác tánh mạng cho nhau nhưng Mạc Thiên Cơ bản thân cùng Tuyết Lệ Hàn lại không có giao tình, thậm chí hoàn toàn không có giao tế!

Giờ phút này, tỉnh cảnh này nếu Mạc Thiên Cơ tùy tiện đi vào, Tuyết Lệ Hàn từ đáy lòng tuyệt đối sẽ không thoải mái.

Cho nên Mạc Thiên Cơ sẽ không tiến vào.

Thẳng đến khi Mạc Thiên Cơ đi xa rồi, Sở Dương lúc này mới tiến nhập cái tiểu viện này. Sở Dương giẫm trên mặt đất đầy lá rụng, chậm rãi đi vào gian phòng.

Chỉ thấy Tuyết Lệ Hàn một thân áo trắng đoan đoan chánh chánh ngồi đó, vẻ mặt đờ đẫn không,có biểu lộ gì. Hắn ngồi ở chỗ kia, vân như cũ nhất phái quân lâm thiên hạ khí thể, vân như cũ là độc bá Thương Khung khí khái, vẫn như cũ là nghiêm nghị không thể xâm phạm, cao không thể chạm!

Tựa hồ bản chép tay của Nguyên Thiên Hạn đối với Tuyết Lệ Hàn mà nói hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì nhưng Sở Dương lại rõ ràng cảm giác được, hiện tại Tuyết Lệ Hàn thực chất bên trong thật là đáng thương.

"Đáng thương" hai chữ này nếu dùng trên người khác thì cũng có thể nhưng dùng trên một đời Thiên Đế Đông Hoàng Đế Quân thì có chút khó tin.

Bởi vì người như vậy vô luận như thế nào cũng không nên dùng 2 tò 'Đáng thương' để hình dung. Nhưng Sở Dương nhưng bây giờ rõ ràng có cảm giác như vậy.

"Sở Dương." Nghe được Sở Dương đi tới, Tuyết Lệ Hàn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chàm chàm vào Sở Dương khẽ nói: "Có một câu chuyện ngươi muốn nghe hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận