Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Mà trong khoảng thời gian này, đám người Sở Dương dù đã dùng hết thủ đoạn nhưng thủy chung không có ép hỏi ra trụ sở bí mật kia rốt cuộc ở nơi đâu. Theo những người này chết đi, thế gian này khôi phục lại sự bình tĩnh, tựa hồ chưa bao giờ có Vạn thánh chân linh xuất hiện quá.

Nơi nơi đều là một mảnh tường hòa.

"Mọi người lần này cũng nhìn được thực lực của đám người Đông Hoàng rồi... đám người Cửu Để Nhất Hậu mặc dù cũng không có chân chính xuất thủ nhưng chỉ từ Đông Hoàng kia mà phán đoán thì cũng đại khái có thể đoán ra được thực lực của những người khác."

Mạc Thiên Cơ khi nói những lời này hiển nhiên có chút ít thổn thức nói: "Hoặc là chúng ta cho là, chúng ta hiện tại đà rất giỏi rồi, mặc dù sự thực mà nói cũng quả thật là như thể, nhưng đồng dạng là sự thật, mọi người hiện tại cũng có thể cũng biết, đối mặt với vị thượng đỉnh tồn tại kia mà nói, chúng ta vân như cũ là không chịu nổi một kích!"

"Chuyên Mặc Vân Thiên đến đây đã xong giai đoạn 1, chúng ta không thể lưu lại được nữa, nhất định phải trở lại thiên địa riêng của mình, tiến thêm một bước tăng lên, đi khinh thường chiến đấu hăng hái, làm cho mình chính thức có được thực lực để cùng đám người đỉnh tầng thứ kia chính diện đánh một trận..."

"Chuyện Mặc Vân Thiên toàn bộ cũng giao cho Tạ Đan Quỳnh. Bất kể hắn có thể làm được hay không đó cung là chuyện của hắn."

"Chúng ta còn có chuyên cần làm."

"Dưới mắt người cần tăng thực lực nhất là các ngươi." nói tới đây, Mạc Thiên Cơ vừa trừng mắt nhìn La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc.

Hai vị nầy trong phút chốc cực kỳ ngạc nhiên: vốn là đàng hoàng nghe nói chuyên, sao trong lúc bất chợt đã bị hắn soi rồi...

"Ta nói các ngươi giống được biếng nhác như trước kia, nếu còn như vậy các huynh đệ thống nhất sẽ đem các ngươi đập cho 1 trận! Điểm này chân thật không uổng, tuyệt đối thực tế!" Mạc Thiên Cơ hung thần ác sát nói.

Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch vẻ mặt khó hiểu...

Mạc Thiên Cơ tên khốn này hôm nay chẳng lẽ là bị bệnh...

Sau một phen nghị luận, mọi người quyết định chia tay.

"Cửu Để Nhất Hậu vẫn còn ở nơi này không có nghĩa lý gì... Chúng ta đi thì chúng ta đi."

"Cũng không cần chào tạm biệt Tạ thỏ tử, dù sao sớm muộn gì còn có thể gặp lại. Tránh cho Tạ Đan Quỳnh khóc lóc..."

"Nên đi đi mau, đi nhanh lên." nguồn TruyenFull.vn

"Thừa dịp Cửu Đế Nhất Hậu không có ở đây chúng ta đi trước một bước trở về làm long trời lở đất..."


"Nhạc Nhi, ngươi tính toán đi hướng nào đây?"

"Ta? Ta nghĩ muốn đi tìm sư phụ ta, lão nhân gia ông ta mất tích lâu rồi, ngay cả lần đại điển này cũng không tới đây tham gia náo nhiệt..."

"Ách... Vậy cũng tốt. Ngu chim còn ngươi?"

"Ta trở về tiếp tục ăn trộm... Ngươi nói ai là ngu chim? Ngươi mới là ngu chim đây, các ngươi cả nhà cũng là..."

"Đi thôi đi thôi, trở về đi thôi trở về đi thôi, nhìn Tạ Đan Quỳnh kia hiện nay cũng đã là Thiên Đế, chúng ta vẫn chỉ là cường đạo đầu lĩnh, đây chính là chênh lệch a... chênh lệch này dường như cũng quá lớn đi... Ta cũng bắt đầu tự ti..."

"Chính là như vậy, trở về ta cũng tìm Thiên Đế chém chết, mưu triều soán vị, thành thật không để cho người khác giành riêng cái tên đẹp..."

" nói thật hay, chủ ý này thực chính xác..."

"Đi nhanh lên nào, nhìn cố lão nhị mặt đen kìa..."

" ngu lông chim, chờ ca vô địch thiên hạ, trước tiên đem cố lão nhị đánh một trận."

"Thằng bố mày, ngươi đánh cố lão nhị đánh cố lão nhị, ngu lông chim cũng phải tội ngươi?"

"Vội vàng chạy đi... nhìn bên kia có người muốn nổi đóa..."

Thở phì phò...

Chỉ bất quá trong nháy mắt, đã có nhiều cái bóng dáng biến mất trên trời cao, chỉ thấy khi bọn họ rời đi thân ảnh hóa thành một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.

Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông, Ngạo Tà Vân... đám người này cũng đã đi rồi.

Hô Duyên Ngạo Ba đi theo Kỷ Mặc, Ngạo Tà Vân cũng mang đi thê thiếp của mình cũng rời Mặc Vân Thiên.

Khi bọn họ tới đây chính là vạn dặm bôn ba, giành giật từng giây một nắng hai sương, tới đây rồi nghênh đón bọn họ cũng chỉ có luân phiên huyết chiến, đợi đến khi mới vừa an tĩnh lại liền lập tức rời đi mà khi rời đi còn vô thanh vô tức như thể.


Thậm chí, cũng không chào tạm biệt Tạ Đan Quỳnh.

Tới là mạnh mẽ vang dội như vậy, đầy trời phong lôi mà đến, đi tiêu sái như thể.

"Như vậy, chúng Ị4 cũng đi." cố Độc Hành kéo cố Diệu Linh, mỉm cười nhìn Sở Dương và Mạc Thiên Cơ nói. Hai người gật đầu, ý bảo trân trọng.

Nhìn nhau là đầy đủ, không cần phải nói nữa, cố Độc Hành ôm cố Diệu Linh lao đi, cũng không quay đầu lại.

Đổng Vô Thương cùng Mặc Lệ Nhi nhìn nhau cười một tiếng rồi bồng bềnh bay đi, xoay tròn 1 cái đã bay thẳng đến chân trời, hai gia hỏa này còn ác hơn, ngay cả ánh mắt nói lời tò biệt cũng tiết kiệm được.

Sở Nhạc Nhi bạch y bồng bềnh, nàng cũng là sắp sửa lên đường chẳng qua là tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, một đôi đẹp ở nhìn Mạc Thiên Cơ một vòng rồi vừa dừng lại.

Mạc Thiên Cơ nuốt nước miếng một cái, rốt cục mở miệng trước nói: "Nhạc... Nhạc Nhi cô nương..."

Sở Nhạc Nhi đỏ mặt lên, thấp giọng nói: "Cái gì a?" và nghĩ, chẳng lẽ đầu gỗ này rốt cục thông suốt rồi? Muốn giữ ta lại? Hoặc là muốn mời ta cùng đi với hắn? Chung quy còn không coi là quá mộc!

Mạc Thiên Cơ dường như vừa nuốt nước miếng một cái, rất là khó khăn Nói: "Cái này... Ngươi..."

"Ta cái gì?" Sở Nhạc Nhi cúi đầu nhìn mũi chân, trong giọng nói xấu hổ mang theo vẻ ý vị mười phần, còn mơ hồ có mấy phần tiểu mong đợi.

"Khụ khụ..." Mạc Thiên Cơ ho khan, đỏ bừng cả khuôn mặt, nói

"Cái này... Ngươi... Ngươi lên đường xuôi gió..."

"Cái gì? ngươi nói cái gì?" Sở Nhạc Nhi trừng lớn mắt, có chút không tin vào tai mình.

Gần tới chia lìa, gia hỏa này lại còn là thất khiếu thông lục khiếu... Còn có loại một chữ cũng không biết a.

"Ta... Ta... Chúc ngươi lên đường xuôi gió... Thuận buồm xuôi gió... Lên đường bình an..." Mạc Thiên Cơ một khuôn mặt đẹp trai hồng trướng lên hiển nhiên là chính hắn đang không biết mình đang nói cái gỉ...


"Ách?" Sở Nhạc Nhi tức giận ngẩng đầu, gắt gao ngó chừng Mạc Thiên Cơ, hai mắt duệ mang nói: " cái này?"

Mạc Thiên Cơ nhất thời chân tay luống cuống, cúi đầu, ấp úng nói: "Ân ân... Cái này... ĐÚng, còn có... Còn có gì kia... Thay ta hướng lệnh sư vấn an... Cái này... Lần này đi núi xa đường xa, lên đường bình an là trọng yếu nhất..."

Sở Nhạc Nhi trong thần sắc có chút thương tâm, đạm mạc nói: "Tốt, ta biết rồi, ta nhất định đem tâm ý của ngươi chuyển đi là được."

Mạc Thiên Cơ tiến lên trước một bước, tựa hồ vừa muốn nói gì.

Sở Nhạc Nhi cho là hắn muốn nói gì, ngẩng đầu mong đợi nhìn của hắn. Đầu gỗ, mau mau thông suốt a.'.

"Cám ơn nhiều a." Mạc Thiên Cơ nói.

"A? Ngươi cám ơn ta cái gì a?" Sở Nhạc Nhi không hiểu ra sao, làm sao đột nhiên lại cám ơn nhiều?

"Cám ơn ngươi... Cám ơn ngươi thay ta vấn an sư phó của ngươi..." Thời khắc mấu chốt, lời Mạc Thiên Cơ nói đến khóe miệng sắp ra được thì đột nhiên lại chột dạ rụt trở về.

"Ta thật..." Sở Nhạc Nhi nổi trận lôi đình đè nén không được, chợt dậm chân, dưới đất lập tức xuất hiện ba tấc kim liên ấn có thể thấy được, ngay sau đó yểu điệu thân ảnh dựng lên, như một đóa mây trắng, xông lên giữa không trung.

"Sưu" một tiếng đã đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Còn không đi, nàng thật sợ bản thân sẽ bị làm cho tức điên, người trước mắt này cũng không phải là đầu gỗ, rõ ràng chính là một tảng đá, một khối triệt đầu triệt đuôi ngoan thạch...

Mạc Thiên Cơ nhìn Sở Nhạc Nhi bực tức rời đi, sắc mặt hôi bại, thất hồn lạc phách, tràn đầy vô tận buồn bà.

Sở Dương ở một bên nhìn, rất tiếc rèn sắt không thành thép thở dài một hơi, thật lòng là nhìn không được... ^

Nếu còn như vậy nữa, muội muội của mình thật có thể chết già...

"Ta nói..." Sở Dương hắng giọng một cái. Trong lòng thật sự có chút ít vô lực, một đời thiên tài, làm sao lại đối đãi với tình cảm nhát gan như thể?

Sở Dương nhìn ra rõ ràng, Mạc Thiên Cơ căn bản không phải không rõ, cũng tuyệt đối không phải là hồ đồ; mà là hắn hoàn toàn từ đầu luôn luôn chính là không dám!

Thằng này ở vấn đề tỉnh cảm quá nhát gan, quả nhiên là làm cho Sở Dương trăm mối vân không có cách giải, theo đạo lý mà nói, y không nên như vậy a.

" nói cái gỉ?" Mạc Thiên Cơ si ngốc nhìn Sở Nhạc Nhi rời đi mà thần hồn bất phụ thể.

"Ta nói ngu chim..." Sở Dương than thở.


"Nhuế Bất Thông không phải là đã đi sao, hắn trở lại à?..." Mạc Thiên Cơ vẫn có chút thần hồn điên đảo, trong lòng vẫn buồn bã hối tiếc, hiển nhiên chỉ số thông minh đã bằng không.

"Ân, ta không phải nói đầu ngu chim kia, ta nói ngu chim trước mặt này kia... Ta là nói, Nhạc Nhi tuổi còn nhỏ, một đường vạn dăm bôn ba... Ta thật sự không yên lòng." Sở Dương một đầu khó hiểu, nói: "Ngươi có thể yên tâm sao?"

" Đúng, thật là như vậy? Phái mấy hộ vệ? Chọn tu vi cao nhất?" Liên lụy đến an nguy của Sở Nhạc Nhi, Mạc Thiên Cơ nhất thời thức tỉnh.

Làm sao bây giờ?

Phái hộ vệ?

Sở Dương thật muốn cho thằng này một quyền, giận dữ nói: "Muội muội của ta lặn lội đường xa, con đường phía trước khó lường, phái người cũng không an toàn, ngươi thay ta đưa tiễn nàng đi, có được hay không a? Ngươi ngu chim này!"

"Đúng đúng đúng, hành hành hành! Người khác thật không an toàn!" Mạc Thiên Cơ nhất thời tỉnh ngộ nói.

"Đưa đến trạm dừng có được hay không?" Sở Dương bực tức lao lên một cước đá vào trên mông đít hắn nói: "mẹ kiếp... Ngươi còn không mau đi đi! Chậm nữa thì tỉm không được..."

Mạc Thiên Cơ thân thể cách không đi lên, xông lên trời cao, quang cảnh kia rất giống là bị lửa đốt mông đít nhưng vân cố kêu to nói: "Sở Dương, lúc ta không có ở đây, ngươi chớ bắt nạt muội muội của ta a..."

Lời còn chưa dứt, đã đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Sở Dương sờ cằm tức không có chỗ đánh hung hăng nói: "Chuyện này ngươi quản được sao ngươi! Chớ nói ngươi không có ở đây, cho dù ngươi đang ở đây, ngươi quản được sao?!"

"Ngươi là ngu chim!" Sở Dương nhổ nước miếng nhưng ngay sau đó mới nhớ lại mà có chút buồn cười, ôm bụng cười thật lâu. Sau đó lại phát hiện ra bên cạnh mình không có một bóng người.

Tạ Đan Quỳnh nghe nói cấp tốc chạy tới thấy một đám huynh đệ đã đi rồi buồn bã đứng một hồi lâu.

Khuôn mặt cô đơn, không còn sự hăng hái như mấy người trước nữa!

Ở trong mắt Tạ Đan Quỳnh, Mặc Vân Thiên cơ nghiệp là cái gì đâu, ngay cả có thể ở trên kim loan trên đại điện cũng không so sánh được với cùng một đám huynh đệ đùa giỡn chung chạ.

Hiện tại, cũng chỉ còn lại có Sở Dương, Đàm Đàm, còn có Mạc Khinh Vũ, Tử Tà Tình le que mấy người và đám binh sỹ Thiên Binh Các đi theo Sở Dương mà đến.

Tạ Đan Quỳnh ảm nhiên một lúc lâu sau lại thỉnh cầu nói: "Lào đại, ngươi đem Mộng Vô Nhai lưu lại cho ta đi, hắn cũng là cựu thần tử Mặc Vân Thiên, nếu nói lá rụng về cội, cũng là tốt cho hắn..."

Không hổ là tân nhậm Quỳnh Hoa Đại Đế, vào lúc này phản ứng đầu tiên lại là đào người... Hắn nghĩ thầm, lão đại hiện tại chính là nỗi buồn ly biệt tràn đầy, tràn đầy ôn tỉnh... Lúc này ta nói hẳn có thể sẽ đáp ứng?

"Cút!" Sở Dương giận dữ, tàn bạo mắng nói: "muốn đào người tò trong tay hả, ngươi đừng mơ tưởng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận