Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Trong khoảng thời gian này, Sở Dương vẫn cố gắng áp súc thực lực của mình. Lúc trước tăng cấp quá nhanh, hiện giờ di chứng đã lộ ra.

Kiếp trước chưa từng đạt tới cấp độ như vương tọa, cho nên Sở Dương điên cuồng gia tăng thực lực, không chỉ tăng lên vì mình, mà còn tăng lên vì các huynh đệ.

Kiếm linh liều mạng áp chế, hắn lại liều mạng tăng cấp.

Mãi cho đến khi bản thân đột phá vương tọa ngũ phẩm....

Sở Dương rốt cuộc cũng biết được, vì sao kiếm linh phải áp chế như vậy!

Vương tọa ngũ phẩm, giống như một cơn bão khổng lồ, cuốn phăng đi tất cả tự tin của mình. Một khi tự tin vượt quá một mức độ nhất định, thì đó cũng không phải là tự tin nữa, mà là cuồng vọng mất rồi.

Loại tự tin này, tựa hồ đã vượt qua giai vị, cứ tự nhiên mà sinh ra. Giống như một tâm ma khó lòng phòng bị...

Có thể dựa vào lực lượng của mình, bình bình tĩnh tĩnh bước đi từng bước một, Sở Dương cảm thấy trừ Mạnh Siêu Nhiên ra, cũng chẳng còn người nào khác.

Nhất là, Sở Dương phát hiện, mình nhớ lại chí tôn chi uy vẫn như cũ cảm thấy lão tử thiên hạ đệ nhất. Hắn thật sự sợ nhảy dựng lên!

Thời kỳ hòa bình, tự tin thái quá... tối đa cũng chỉ bị chửi một câu cuồng vọng. Nhưng ở một thế giới mạnh sống yếu chết như Trung Tam Thiên này, tự tin quá đáng... chỉ có đường chết mà thôi!

Cho nên, trong khoảng thời gian này, Sở Dương vẫn điên cuồng tăng cường kinh nghiệm, điên cuồng ổn định nền móng của bản thân, rèn luyện tất cả những kỹ xảo mà mình nắm giữ, không ngừng sử dụng một số động tác chiến đấu trụ cột, tiến thêm một bước vững vàng, áp chế!

Hắn không chỉ bức bách bản thân, mà còn cùng áp chế Nhuế Bất Thông và Đàm Đàm. Đồng thời, còn triệu Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương trở về, cũng áp chế lại!

Sở Dương biết, nếu như đợi loại tự tin cuồng vọng này vượt qua chính mình, thao túng tính cách... thì bất kể là mình, hay là Cố Độc Hành, đều xong đời rồi!

"Đây là thời kỳ bất lợi. Đệ tử đại gia tộc bình thường, sau khi đạt tới vương tọa ngũ phẩm, đều sẽ bị gia tộc phái tới một người có thực lực cao hơn hắn một đường, hung hăng đánh bại hắn! Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, mười lần! Cho tới khi loại cuồng vọng này hoàn toàn biến mất!"

Kiếm linh nói: "Trung Tam Thiên sở dĩ người người đều nóng nảy như vậy, cũng có quan hệ nhất định với cửa ải vương tọa ngũ phẩm này. Bởi vì người biết điều này không nhiều, biết làm thế nào để tránh được, uốn nắn lại càng ít."

"Cửa ải này, tên là Băng hủy quan'! Bởi vì chỉ có sụp đổ. Một là bị đả kích lòng tự tin tới sụp đổ, sau đó phá rồi lại lập. Hai là trực tiếp bị loại tự tin này khống chế, đó mới là hoàn toàn sụp đổ!"

Sở Dương hiện giờ mới chấp nhận điều này. :

Băng hủy quan, quả nhiên là Băng hủy quan!

Trong khoảng thời gian này, Sở Dương cùng mấy người huynh đệ, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài làm một trận ra, trên cơ bản đều là đánh tay không!

Từ bỏ binh khí, dùng lực lượng thân thể thuần thúy, đánh lộn!

Đổng Vô Thương và Cố Độc Hành, còn có Đàm Đàm, Nhuế Bất Thông, bảo gồm cả chính Sở Dương, mỗi ngày trên người đều có thương thế chồng chất, vết đen vết tím. Ngày nào cũng phải ngủ trong đau đớn, ngày nào thân thể cũng bị đả kích trong thống khổ cực độ, dần dần mài mòn sự cuồng vọng trong nội tâm mình!

Cuối cùng, đến khi hoàn toàn thuần thục, hoàn toàn thông suốt viên mãn, tảng đá mới bộc lộ ra tài năng, biến thành một khối mỹ ngọc đơn giản ban đầu, tựa như muốn tỏa ra quang mang chói mắt.

Trong đoạn thời gian này, tu vi mọi người đều giữ nguyên như cũ không hề thay đổ. Nhưng mọi người tựa hồ đều cảm giác được, bản thân so với trước kia đã hoàn toàn bất đồng rồi.

Tâm tính trầm ổn, nội liễm, tuyên bố mọi người đã thành công vượt qua Băng Hủy quan!

Lúc này, ba tháng đã trôi qua.

Sau đó, Sở Dương mới mang theo bốn huynh đệ, đi tìm La Khắc Địch và Kỷ Mặc!

Khi gặp mặt, mấy người Đổng Vô Thương và Cố Độc Hành đều chấn động!

Đây, đây còn là La Khắc Địch giảo hoạt? Đây còn là Kỷ Mặc lười biếng thành tính, suốt ngày không động vào việc gì?

Vẻ mặt La Khắc Địch lạnh lùng, thân hình thẳng tắp như kiếm, trong ánh mắt có một loại thị huyết lăng lệ, đứng ở nơi đó, thật giống như một thanh lợi khí dính đầy máu tươi, tỏa ra sát khí khiến lòng người lạnh lẽo! Vương tọa, ngũ phẩm!

Ánh mắt Kỷ Mặc lại có chút bình thản, nhưng khí thế trên người cũng cực kỳ thảm liệt, giống như một vị tướng quân suất lĩnh đại quân lên chiến trường, toàn quân bị diệt trên chiến trường, chỉ còn lại một mình một người đối diện với trăm vạn quân địch, vẫn tử chiến đến hơi thở cuối cùng. Đó là một loại thiết huyết! Cương liệt!

Hắn cứ đứng ở chỗ này như vậy, nhưng thân hình đơn bạc lại giống như nước sâu núi lớn, một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể qua!

Vương tọa ngũ phẩm!

Hai người bọn hắn đều là vương tọa ngũ phẩm, nhưng lại khác với đám người Sở Dương. Bọn họ không cần Băng Hủy quan gì cả, bởi vì bọn họ chính là người theo đuổi! Trong lòng vẫn cảm thấy không bằng người khác, dưới tình huống liều mạng theo đuổi như vậy, làm gì còn thời gian mà đi tự cao tự đại?

Hơn nữa, ở trước mặt mấy tên biến tháy này, chỉ sợ hai người cả đời này cũng không có cơ hội tự cao tự đại...

"Ta đã thấy người!" Đàm Đàm đột nhiên kinh hỉ kêu lên, chỉ vào La Khắc Địch: "Lúc trước hắn đã giúp ta. Tên gia hỏa này thực là bạn tốt, rất hợp khẩu vị ta."

"Thì ra là ngươi." La Khắc Địch cũng nở nụ cười, cái loại khí tức lạnh lùng nghiêm nghị lập tức biến mất không thấy đâu nữa, khôi phục lại bộ dáng La Khắc Địch trước kia, chớp chớp mắt hỏi: "Thế nào? Tạ cộ nương đã tới tay chưa?"

Đàm Đàm thở dài một hơi: "Tâm đã tới tay, nhưng người thì chưa được."

"Thật vô dụng!" La Khắc Địch khinh bỉ lườm một cái: "Dạy ngươi một chiêu, có muốn không?"

"Chiêu gì?" Hai mắt Đàm Đàm sáng lên.

"Thịt trước rồi nói tiếp đó." La Khắc Địch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói phun cả nước miếng: "Quản nhà nàng đồng ý hay không làm gì, trước tiên cứ làm bụng nàng phình ra đã, không đồng ý? Giết! Dựa vào cái gì không đồng ý? Đến lúc đó... Hừ hừ, các ngươi muốn mau mau tiễn khuê nữ đi, mấy ca còn phải suy nghĩ một chút đó."

"Kế hay!" Hai hàng lông mày của Đàm Đàm lập tức một trên một dưới run lên, cười toe toét vui mừng.

"Còn nữa...." Kỷ Mặc nghe thấy loại đề tài này, làm sao lại cam chịu im lặng? Lập tức giống như mèo ngửi thấy mùi tanh, chạy tới lén lút nháy mắt: "Việc này chính là kỹ thuật sống, loại người như ngươi còn non lắm, cái gì cũng không hiểu, dễ làm hỏng, đợi đến khi trở về, ca ca ta sẽ dạy cho ngươi mấy chiêu. Chuyện này, chính là đại sự một đời, không thể qua loa được! Không có kỹ thuật tương ứng vượt qua thử thách, thì đừng có làm."

Đàm Đàm liên tục gật đầu, mặt mày hớn hở,: "Hai người các ngươi đều là người tốt...."

"Giúp người làm niềm vui, chính là hành vi hiệp nghĩa chi sĩ như ta nên làm!" La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc kề vai sát cánh.

"Nói cái rắm chó gì đấy hả?" Cố Độc Hành gầm lên tức giận: "Hai người các ngươi có phải ngứa da không?"

Hai người cười xấu xa một tiếng, lôi Đàm Đàm đi truyền thụ kinh nghiệm.

Chỉ nghe thấy thanh âm La Khắc Địch truyền tới: "Kỷ Mặc, làm sao ngươi lại có kinh nghiệm như vậy? Chẳng lẽ ngươi đã dùng Ngạo Ba... động phòng rồi?"

Thanh âm Kỷ Mặc mặt đen truyền tới: "Loại chuyện này trẻ con không nên hỏi."

La Khắc Địch cười quái dị một tiếng, tràn đầy ý chế nhạo. Lập tức, thanh âm đuổi đánh truyền tới....

"Xem ra con hàng này còn chưa đắc thủ." Đổng Vô Thương thâm trầm nói: "Nếu như đắc thủ, chỉ sợ đã sớm huênh hoang khoác lác rồi...."

Cố Độc Hành gật đầu, xúc động, nói: "Không sai, với hiểu biết của ta về Kỷ Mặc, chỉ sợ ngay cả tư thế gì hắn cũng nói rành mạch... Con hàng này, chính là không biết xấu hổ."

Sở Dương cùng Nhuế Bất Thông nhìn nhau ngạc nhiên. Không phải vì Kỷ Mặc không đắc thủ, mà là vì loại người trăm năm khó gặp như Đổng Vô Thương và Cố Độc Hành, không ngờ lại mở miệng tán dóc một hồi. Hiếm thấy nhất chính là, không ngờ lại là kẻ xướng kẻ họa...

....

Cực bắc hoang nguyên cơ bản đã không còn thấy bóng dáng ai nữa, Sở Dương cũng tính cùng các huynh đệ lên đường trở về. Trong ba ngày cuối cùng, sau khi vơ vét một chút linh dược, bảy huynh đệ Sở Dương, khí phách ngất giời, hiên ngang lên đường trẻ về!

Sáu vị vương tọa của Cố gia, cũng chính là sáu vị cao thủ của Thiên Binh các hiện giờ, đã sớm theo người của Ám Trúc trở về. Bảy huynh đệ dọc theo con đường này, không rẽ ngang rẽ tắt, lao đi như bay.

Chỉ có Sở Dương, khi rời khỏi cực bắc hoang nguyên, mới quay đầu lại lưu luyến nhìn thoáng qua.

Nơi này, hai vị chí tôn mang đi giấc mộng của ta!

Nơi này, sư phụ của ta đã rời đi!

Không biết Tiểu Vũ sẽ ra sao?

Không biết sư phụ sẽ ra sao?

Sở Dương hít thật sâu một hơi, cảm nhận không khí trong lành đặc biệt của cực bắc hoang nguyên, sau đó dùng sức thở hắt ra, giống như thở ra tất cả nỗi sầu não trong lòng, thản nhiên nói: "Đi thôi."

Ngay khi bước ra khỏi cực bắc hoang nguyên, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đều đề nghị, mang phụ trọng tiếp tục lên đường. Sở Dương đảo mắt một vòng, bảy huynh đệ, mỗi người đều mang trên lưng hai ngàn cân Tinh Thần thiết!

So với trước đây, ước chừng gia tăng gấp đôi rồi!

Nhưng bảy người người truy ta đuổi, cao hứng phấn chấn phi thường. Tuy không ai nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm phân cao thấp, xem ai không chịu nổi trước!

Dù sao cũng không phải ta!

Ai cũng cảm thấy, mình chính là người chống đỡ được tới cuối cùng.

Bảy huynh đệ cũng thật không ngờ tới, ở ngoài ngàn dặm, còn có một trường phong ba và phiền toái thật lớn đang chờ bọn họ.

Bọn họ cứ như vậy thoải mái vui đùa, một đường lặn lội bôn ba, không nhanh không chậm trở về...

Đổng Vô Thương suy nghĩ, sau khi trở về, có lẽ mình nên nói chuyện với ca ca. Nhưng rốt cuộc phải nói như thế nào.... Đổng Vô Thương vừa cõng trên lưng hai ngàn cân Tinh Thần thiết di chuyển, mồ hôi túa ra như mưa, vừa thầm tính toán trong lòng....

Cố Độc Hành suy nghĩ, sau khi trở về, mình có nên cân nhắc sớm thành hôn với tỷ tỷ hay không? Ừm, mình nên nói như thế nào đây?

Kỷ Mặc suy nghĩ, sau khi trở về, có nên đè Ngạo Ba ra hay không? Haiz... Bất quá nha đầu kia lưng hùm vai gấu, mình thật sự có chút lo lắng không khống chế được, vạn nhất bị ném lăn ra đất, thì đúng mắc cỡ chết người.... Ừm, liệu có nên cân nhắc một chút mê hương và xuân dược?...

Đàm Đàm vò đầu bứt tai: Những lời bọn họ nói... Có vẻ đều quá...Không sao, hắc hắc, nếu không thì chờ sau khi trở về tìm tiểu bì nương Tạ Đan Phượng luyện luyện?

Nhuế Bất Thông suy nghĩ: Mẹ nó, lão tử cũng phải kiếm một người mới được. Thế nào mà nhoáng cái ai cũng có đôi có cặp rồi? Nhưng ta phải tìm ai đây? Thật sự là hao tổn tâm trí. Mà nếu không tìm được, thì trộm tới là được rồi...

La Khắc Địch có chút phát sầu, ta có nên nói hay không? Liệu lão đại có giúp ta hay không? Chuyện này thật là... Không chỉ không có tóc mà ngược lại còn... Haiz, làm sao đây... Hao tổn tâm trí a. Nếu ta nói lão đại có cười hay không? Ta thật sự là xấu hổ vô cùng a...

Sở Dương dọc đường vừa đi vừa suy nghĩ: Lần này trở về Trung Tam Thiên, nên tới Vong Mệnh hồ tìm kiếm mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tư rồi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui