Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy ù ù cạc cạc.

Kỷ Mặc nhếch miệng, nở một nụ cười âm hiểm. Mẹ nó, lần đầu tiên nhìn thấy mai phục bằng mông.

Một cơn gió nam thổi tới, ẩn ước có tiếng nói mờ ảo theo gió truyền tới.

"... Như thế nào còn chưa tới....".

"Đừng vội.... Có lẽ là nán lại trên đường...."

"... Chú ý... bên kia có gì đó?"

"... Fuk, một con thỏ...."

"... Cái con bà nó...."

....

"Khóe miệng Sở Dương khẽ giật giật.

Hai vị cao thủ hoàng tọa tam phẩm kia đột nhiên đứng lên, tựa hồ phát hiện ra cái gì đó. Hồ nghi nhìn xung quanh, sau đó lắc lắc đầu, tựa hồ cười tự giễu. Lập tức lại phân ra hai bên, tiếp tục mai phục.

Nhìn bộ dáng rất là tập trung.

Sở Dương cùng Cố Độc Hành Kỷ Mặc ba người đều hồ đồ. Chúng ta ở phía sau đít ngươi, ngươi lại đi nhìn phía trước làm gì?

Chỉ nghe một vị cao thủ hoàng tọa trầm giọng hỏi: "Đã kiểm tra độc vực chưa? Có mất tác dụng không?"

Một vị vương tọa nấp phía sau một cái cây, thấp giọng đáp: "Trưởng lão yên tâm, ty chức đã kiểm tra đi kiểm tra lại ba lần rồi, cũng bổ sung độc vực hai lần, không sơ hở chút nào, tuyệt đối không có vấn đề."

"Ừm, phải đảm bảo không bị phát hiện sớm. Mấy tên kia cảnh giác vô cùng. Vạn nhất có gió thổi cây lay, bọn hắn có thể sẽ lập tức chuồn mất. Lần này nhất định phải đảm bảo không có sơ hở chút nào!" Vị hoàng tọa kia gật dầu nhắc nhở.

"Rõ."

Hai người lắc mình một cái, lại trở về chỗ cũ.

Sở Dương lẳng lặng ẩn mình trong bụi cỏ, vẫn không hề nhúc nhích. hắn bất động, Kỷ Mặc và Cố Độc Hành đương nhiên cũng không động.

Đột nhiên, hai hắc y nhân đang mai phục đột nhiên đứng dậy, ra hiệu.

Vị hoàng tọa kia nhíu mày, quát khẽ nói: "Đi đâu?"

"À... Đi tiểu."

Trên mặt vị hoàng tọa kia lập tức lộ vẻ chán ghét, phất phất tay tức giận nói: "Đi xa một chút."

Hai vị cửu phẩm võ tôn liên tục gật đầu, song vai đi về phía sau, giẫm lên lá khô kêu xoàn xoạt, tiếp tục đi hơn ba mươi trượng, tới tận con đường khuất sau cây cối, mới dừng lại.

Một tên nói: "Mẹ nó, phục ở đây nửa tháng rồi mà đến một con ma cũng không thấy."

Người còn lại thở dài, cởi đai lưng: "Cứ chờ thôi. Kỳ thật không đến lại tốt. Một khi tới đây... Mẹ nó, đám gia hỏa kia có kẻ nào dễ chọc vào đâu?"

"Nói cũng đúng." Tên mở miệng lúc trước đã móc tiểu đệ ra, nhắm mắt, nín thở, chuẩn bị giải tỏa nỗi buồn.

Tồ tồ....

Kỷ nhị gia nổi giận!

Hắn nấp trong bụi cỏ rậm rạp, vẫn không hề nhúc nhích, nhưng hai người này một đường đi tới, không ngờ lại nhằm đúng phía hắn mà đi. Bây thoáng hé mắt ra, lập tức nhìn thấy trước mắt mình có bốn cái chân mặc hắc y.

Sau đó, một thủy tiễn mang theo mùi khai nồng nặc, chuẩn xác rơi vào bên trái khuôn mặt hắn, lực đạo thậm chí còn rất mạnh.

Từng giọt từng giọt nước thánh mạnh mẽ bắn ra, rơi lên mặt Kỷ nhị gia.

Kỷ nhị gia muốn nổ phổi rồi!

Lập tức, lại một đạo thủy tiễn mang theo hơi ấm khai mù, chuẩn xác rơi vào bên phải khuôn mặt hắn...

Kỷ nhị gia không thể tha thứ nữa rồi! Bởi vì đạo trước tuy kinh tởm, nhưng vẫn còn có màu trắng. Mà đạo thứ hai không ngờ lại có màu giống Hoàng hà, cứ như là bị bệnh vậy. Hơn nữa mùi vị cũng đậm đà hơn nhiều!

Kỷ Mặc chỉ cảm thấy bi phẫn: Cả ba người chúng ta cùng tới, bằng vào cái gì mà các ngươi chỉ tiểu lên ta? Đây không phải là bắt nạt người sao?

Càng nghĩ càng giận, rốt cuộc không kìm được nữa, vụt một tiếng đứng dậy.

Hai vị võ tôn này đang nhắm mắt, thích chí gửi tình yêu vào đất, đái đến sảng khoái đê mê, bao nhiêu bức bối nhẫn nhịn hồi lâu lập tức biến mất, cả người thoải mái không nói nên lời. Làm sao biết được chỗ mình đang tưới nước thánh lại có một người sống?

Lần này cả kinh không phải nhỏ, đôi mắt hai người lập tức trừng lên, sau đó cùng lồi ra, tinh thần cực độ khẩn trương, lực đạo phóng ra hai đạo thủy tiễn cũng mất đi, nước thánh tí tách rơi vào đũng quần, sau đó khô đi...

Đang muốn kêu lớn, Kỷ nhị gia đã nổi điên lên, hai tay chộp vào yết hầu hai người kia. Rắc một tiếng rất nhỏ, đầu hai người đã nghẹo sang một bên cực kỳ quái dị. Nguyên khí cuồng bạo của Kỷ nhị gia đã xông vào kinh mạch bọn hắn, phong bế tất cả động tác của bọn hắn.

Thân thể hai người chỉ giật giật vài cái, rồi chết oan chết uổng.

Cho tới tận lúc chết, hai ta không ngờ vẫn giữ nguyên tư thế đi tiểu, chưa kịp thay đổi. Ồ ồ.... Dòng nước vừa rồi vì chấn kinh mà gián đoạn, sau khi chủ nhân mất đi ý thức, đột nhiên lại tiếp tục phun ra...

Lần này, đến một điểm cũng không phí phạm, hết thảy đều thấm hết vào quần của Kỷ nhị gia...

Kỷ nhị gia nghiến răng nghiến lợi, hận đến ngứa răng, nhưng vẫn không dám lên tiếng.

Xa xa có tiếng truyền tới: "Làm sao vậy?" Thì ra là mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên này.

Kỷ Mặc giật mình, trả lời sao đây?

Đột nhiên có thanh âm trầm thấp tức giận nói: "Hỗn đản, nước tiểu bắn vào quần ta rồi." Rõ ràng là thanh âm vị võ tôn mở miệng đầu tiên.

Kỷ Mặc rất kinh ngạc, quay đầu lại thì thấy Sở Dương mồm mép mấp máy, đang nói chuyện.

Không ngờ Sở diêm vương lại có thể bắt chước khẩu khí người này giống y như đúc.

Kỷ Mặc tỉnh ngộ, vội vàng than thở hàm hồ: "Không cẩn thận ấy mà, đâu phải là ta cố ý...Làm gì mà sừng sộ lên thế...."

Sở Dương cả giận nói: "Không cẩn thận? Hai ống quần ta ướt sạch rồi..."

Kỷ Mặc gần như nội thương: Con mẹ nó, hai ống quần đều ướt? Không phải là ta sao?

Bên kia phì một tiếng, có người cúi đầu phì cười, vui sướng khi người khác gặp họa. Vị hoàng tọa kia dở khóc dở cười mắng một tiếng, không thèm nói nữa.

Nhưng người khác lại không chịu bỏ qua, chỉ nghe một người thấp giọng nói: "Tại sao tên kia lại tiểu lên quần người khác?" Trong thanh âm tràn đầy vẻ ngạc nhiên làm bộ làm tịch.

Tên còn lại dùng khẩu khí trầm ngâm suy tư, nói: "Theo ta phỏng đoán, có thể là chim lệch."

"Nhưng mà, tại sao chim lại lệch?" Người nọ tựa hồ càng thêm ngạc nhiên, càng không thể hiểu nổi.

"Theo ta phỏng đoán, bên trong có một số nguyên nhân...." Thanh âm kia trầm ngâm suy tư.

"Nguyên nhân gì?" Thanh âm ngạc nhiên tiếp túc truy hỏi.

"Ừm, thứ nhất, nếu như giữa đêm hôm qua đột nhiên muốn đi tiểu, nhưng nơi này rõ ràng không có chỗ giải phóng... Cho nên hắn phải nhịn, nhịn quá lâu, sẽ dễ dàng xuất hiện một loại dị dạng.. Ừm, sáng sớm uống một bụng nước, cũng có thể chim lệch!" Thanh âm suy tư nghiêm túc vang lên.

"Thì ra là thế! Bái phục bái phục! Nhưng còn thứ hai thì sao?"

"Về phần thứ hai sao? Cái này cũng khó nói vô cùng. Ừm, có một số người lâu ngày không được... Ờ, cho nên phải sử dụng một phương thức phi thường kỳ dị, tay cầm trường thương đấu tranh anh dũng, dùng phương thức của mình đi càn quét tâm ma... Mà sau khi càn quét tâm ma, sẽ dễ dàng xuất hiện thời kỳ mềm nhũn. Ờ, loại thời kỳ mềm nhũn này, cơ bản đều sẽ chim lệch...."

"Thật là hiểu biết a. Bái phục bái phục!"

"Đâu có đâu có...."

Oa một tiếng, tiếng cười nổi lên bốn phía. Tuy không dám lớn tiếng, nhưng cũng có chút náo loạn. Có không ít người quỳ rạp trên mặt đất, cười không thành tiếng, cả người run rẩy, co giật.

Sở Dương Cố Độc Hành cùng Kỷ Mặc cực kỳ ngạc nhiên. Con mẹ nó, đúng là một đám nhân tài a!

Xem ra đám người này thật sự bứt rứt lắm rồi. Người ta đi tiểu bên này, bên kia không ngờ lại nói có sách mách có chứng, phân tích ra một tràng....

Sở Dương đứng lên, cùng Kỷ Mặc nhẹ nhàng đặt hai cỗ thi thể xuống đất.

Sau đó Sở Dương đi trước, không ngờ lại nghênh ngang bước ra ngoài, miệng thấp giọng than thở: "Con mẹ nó, xem hai cái ống quần ta này..." Bạch bạch bạch.... "Làm thế nào bây giờ? Vậy mà các ngươi còn cười vui vẻ như vậy...."

Vừa nói xong, tiếng cười lập tức càng nhiều, có người quay đầu: "Đó cũng là duyên phận của hai người các ngươi a...."

Mấy người kia quay đầu lại, chỉ thấy hai người Sở Dương mặc hắc y, không nhìn thấy khuôn mặt, diện mạo đều bị hai người nương theo bóng cây cối che kín mất rồi...

Cũng có người chọc tức, nói: "Thật khó thấy ai tình cảm sâu đậm như hai người các ngươi. Đi tiểu cũng đứng gần như vậy...."

Vừa nói, tiếng cười bốn phía lập tức vang lên.

Lúc này, Sở Dương đã tiếp cận một tên. Hắn vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm giống như đúc, không ngờ không ai phát hiện đây là giả mạo, cũng không có ai chú ý tới hắn đã đi lệch phương hướng.

"Mẹ nó, lần sau, lão tử không bao giờ đi tiểu với hắn nữa...." Sở Dương thấp giọng cười, có chút hối hận, có chút mất mặt, có chút tức giận. Kiếm trong tay lại rời vỏ, vô thanh vô tức xuyên thấu xương sườn một tên gia hỏa gần nhất, phá nát trái tim, phá nát phổi, ghim chặt thân thể của hắn lên mặt đất.

Người này hoàn toàn không có phòng bị. Hắn làm sao ngờ được chiến hữu cả mình lại đột nhiên hạ độc thủ với mình chứ? Một khắc trước còn đang cười vui sướng khi người khác gặp họa, ngay sau đó, dưới xương sườn liền truyền tới một cơn đau thấu tim, vừa định kêu lên một tiếng thì máu tươi đã tràn vào phổi...

Ngay sau đó, một cỗ nguyên khí mạnh mẽ xông vào kinh mạch của hắn, khống chế thần kinh trung ương của hắn, lập tức, hai mắt hắn lồi ra... Không còn khí tức.

Sở Dương cười ảo não, tiếp tục cười mắng: "Coi ngươi này, người ta bị tiểu vào quần mà ngươi cũng cười không ra hơi sao?"

Vừa nói vừa cười ha ha. Nụ cười thong dong thân thiết vô cùng, nhưng cũng có chút oán khí, lại vừa lặng lẽ rút kiếm khỏi thân thể người vừa bị giết, giấu sau chân mình. - .

Sau đó liền lắc đầu than thở đi về phía một người khác nấp sau tảng đá. Hắn đi lại thoải mái, giống như đang hành tẩu trong đại bản doanh của mình vậy.

Kỷ Mặc đi theo phía sau hắn, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch.

Má ơi, hôm nay mới thực sự nhìn thấy cái gì gọi là đàm tiếu nhân gian giết người trong vô hình. Trâu bò nhất chính là, giết người trước sau vẫn thoải mái vô cùng, tuyệt đối không có một chút miễn cưỡng, tuyệt đối không lộ ra một điểm sát khí!

Tên nấp sau tảng đá đang cười đến đau bụng. Hắn cũng chính là người cười nhiều nhất.

Sở Dương phẫn nộ mắng: "Con mẹ nó, coi ngươi cười giống như con hải cẩu mắc cạn vậy. Lão tử buồn cười đến thế cơ à? Hôm nay lão tử thế nào cũng phải giáo huấn ngươi một chút!"

Sao đó không ngờ kéo theo một tiếng xé gió mãnh liệt, trắng trợn bổ nhào tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui