- Không biết điều!
Hai người đối diện không ngờ Cố Độc Hành lại không nói một lời liền xuất thủ, đồng thời gầm lên, rút kiếm ngênh đón.
Cố Độc Hành hừ mũi, đột nhiên tăng tốc, rốt cuộc mở miệng.
Nhưng lại là tiếng quát lạnh lùng:
- Vạn kiếm ta là hoàng!
Toàn thân hóa thành một sợi lưu quang!
Hai vị Hoàng Tọa vốn lòng tin tràn đầy, cho rằng hai người mình toàn là nhị phẩm Hoàng Tọa, có hai người liên thủ cùng đánh, đối phó một tên vừa mới đột phá Hoàng cấp, còn không phải là dễ như trở bàn tay?
Khi Cố Độc Hành vừa mới hành động, hai người đồng thời từ đáy lòng mọc lên ý khinh thường, thầm nghĩ, đây coi như là Kiếm Đế à? Mặc dù tràn đầy khí thế, nhưng tốc độ này quá chậm.
Nào nghĩ thoắt một cái, Cố Độc Hành đột nhiên tại không trung tăng tốc!
Hai người đồng thời cả kinh, nhanh chóng thay đổi phương thức đối địch, hai người từ một trái một phải biến thành xen nhau tiến tới, đây là phương thức hợp kích của hai người am hiểu nhất, một người trước ngăn trở, một người sau tuyệt sát!
Từ trước đến nay mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng ngay sau đó, năm chữ lạnh như băng của Cố Độc Hành lại như thể quân lâm thiên hạ ra khỏi miệng:
- Vạn kiếm ta là hoàng!
Hai người hầu như cười ra tiếng, với tốc độ của ngươi không ngờ cũng làm hoàng? Không biết ngượng mồm à!
Nhưng lập tức hai người kinh hãi gần chết!
Bởi vì sau khi Cố Độc Hành nói ra năm chữ này, đột nhiên bắt đầu lần thứ hai tăng tốc! Hơn nữa, loại tốc độ này vượt qua tốc độ vừa rồi vài lần!
Hai người chỉ kịp hoành kiếm ngăn cản, sau đó chợt nghe một tiếng két, Cố Độc Hành như một cơn lốc, xen lẫn với sấm sét gió bão, vọt qua từ giữa hai người, cũng không quay đầu lại, rồi kèm theo một tiếng gió rít chói tai, nhanh chóng biến mất trong rừng cây ở phía sau hai người!
Thanh âm ầm ầm vang lên, chỗ phía sau hơn mười trượng, nơi Cố Độc Hành đi qua, bảy tám chục cây đại thụ ngã đổ, bụi đất đầy trời, che phủ hết phương hướng.
Hai người vẫn không nhúc nhích.
Một lúc lâu, người phía trước mới thử hoạt động tay, hình như cảm thấy mình không có vấn đề gì. Nhưng vừa rồi cảm thấy lạnh đi là sao? Vì vậy nghĩ quay đầu lại nhìn huynh đệ của mình rồi tiện thể hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Vị Hoàng Tọa phía sau lại nhịn không được cười cười:
- Hắn cũng chỉ tốc độ nhanh mà thôi...
Nhưng một câu hắn cũng chưa nói hết, đột nhiên mắt trừng lên.
Bởi vì hắn rõ ràng thấy được, huynh trưởng trước mặt mình vốn đưa lưng về phía mình, đang muốn quay đầu lại nói với mình, hơn nữa cũng đã nói ra:
- Ngươi không sao chứ.
Sau đó huynh trưởng lắc cái cổ quay đầu lại; nhưng hắn lại tinh tường phát hiện huynh trưởng lắc cái cổ quay đầu, không ngờ nửa đoạn cổ trên thì động, nửa đoạn cổ dưới không nhúc nhích mà xoay qua.
Hai đoạn cổ trên dưới giống như cối xay, có người thúc đẩy mặt trên, vì vậy quay đầu. Nhưng bản thân cối xay lại không hề động đậy...
Đồng thời, theo chuyển động của hắn, chỗ tiếp giáp giữa hai đoạn cổ trên dưới mơ hồ xuất hiện một đường kẻ đỏ.
Hắn chết lặng nhìn đại ca mình, giơ lên tay:
- Huynh huynh huynh..."
Vị Hoàng Tọa phía trước quay đầu lại nhìn huynh đệ của mình, nhíu mày buồn bực nói:
- Ta sao...
Khi hắn nói ra hai chữ đầu tiên, đột nhiên một cột máu đẩy đầu hắn bay lên không trung, vẫn còn đang vẻ mặt kinh ngạc nói ra chữ cuối cùng.
Vị Hoàng Tọa phía sau kinh khủng hét to lên, lập tức cảm giác trong cổ mình cũng dinh dính, lấy tay sờ một cái, không khỏi kinh hãi hét lên, cúi đầu nhìn lại.
Nhưng vừa cúi đầu, trong cổ đột nhiên phun mạnh máu ra, cái đầu vọt mạnh về phía trước, mắt vẫn còn có thể thấy được một cây đại thụ đang đâm vào mặt mình.
Bịch!
Đầu va mạnh vào thân cây! Tất cả tâm tư, cũng chỉ dừng ở đây.
Hai người này cũng thực sự quá không may! Lấy tu vi chân thực cùng trình độ võ lực của họ, ngay cả không địch lại Cố Độc Hành thì cũng sẽ không bị giết nhanh như vậy, thậm chí triền đấu một hồi, liều một trận lưỡng bại câu thương cũng rất có khả năng, hơn nữa không cần toi mạng!
Nhưng họ liên tiếp hiểu sai! Chính hiểu sai này đã làm hại tính mệnh của hai người.
Đối phó Cố Độc Hành, chính là quyết định của Ngạo Thanh Vân và Ngạo Phong Vân.
Huynh đệ Ngạo thị lần này đi ra, mỗi người đều dã tâm bừng bừng, không làm ra một phen sự nghiệp, sao có thể thay thế được địa vị của Ngạo Tà Vân? Cho nên mấy huynh đệ mặc dù không nói rõ, nhưng đều muốn đặt ánh mắt trên giang hồ.
Đây là một miếng bánh lớn!
Hơn nữa có cơ hội tốt trời ban, hiện tại chính là loạn cục! Chỉ cần mình có thể giành được đủ lợi ích, thi triển đủ thủ đoạn. Như vậy, mình chính là gia chủ tiếp theo của Ngạo thị gia tộc!
Mà những thứ này, không ngoài là: thực lực! Thế lực!
Cho nên muốn mượn hơi một số thế lực cho bản thân sở dụng! Mà bên liên minh Âu thị gia tộc không thể tìm. Đó là cừu nhân, coi như thành công cũng sẽ bị lão tổ tông mắng chết. Mặt khác, gia tộc ở ngoài trung tâm của vòng tròn phong ba cảm giác không bức thiết, cho nên họ căn bản không nóng nảy, tìm tới họ cũng chỉ là tranh luận...
Cho nên chỉ có thể từ Tạ gia Cố gia La gia Đổng gia, trong mấy gia tộc này chọn ra một.
Mà trong mấy gia tộc này, Cố gia yếu nhất, nói cách khác, trong cơn bão giang hồ này, tình cảnh của Cố gia nguy hiểm nhất.
Cho nên, Cố gia khẳng định phải tìm một chỗ dựa vững chắc. Nếu thực sự nhận được công kích, cái gọi là liên minh căn bản không làm nên chuyện gì.
Cho nên, trước tiên kéo Cố gia qua. Mặc dù Cố gia yếu nhất, nhưng đối với mình lại là một lực lượng không kém, chẳng khác nào như thực lực tăng gấp đôi. Hơn nữa, vừa ra tay thành công ngay, cũng coi như khởi đầu tốt đẹp.
Ngạo Thanh Vân và Ngạo Phong Vân mặc dù tranh đấu gay gắt, nhưng trên phương hướng đại thể, hai người lại là một nhà. Bởi vì hai người này chính là thân huynh đệ, ruột thịt cùng một bầu vú.
Cho nên hai huynh đệ ăn nhịp với nhau, quyết định đối phó Cố gia, muốn trước tiên thành công một lần.
Mà then chốt sở tại để đối phó Cố gia chính là Cố Độc Hành!
Bởi vì hiện tại Cố gia cơ bản chính là bản thân Cố Độc Hành làm chủ! Hơn nữa, Cố Độc Hành còn có một thân phận đặc biệt, đó là nhị đương gia của Thiên Binh các.
Nếu Cố Độc Hành đến dựa vào, cũng rất có hi vọng kéo toàn bộ Thiên Binh các vào dưới trướng! Đến lúc đó... khặc khặc, tiền cảnh tốt đẹp cỡ nào chứ.
Cho nên hai người không thương lượng liền quyết định, một trước một sau tiến hành chặn đánh. - .
Trước tiên bắt Cố Độc Hành lại, sau đó từ từ tính tiếp...
Không ngờ bên Ngạo Phong Vân xuất động ba vị Vương Tọa, lại bị Cố Độc Hành một chiêu giết chết! Cái này làm cho Ngạo Phong Vân lúng túng...
Hắn càng trung thành nguyên tắc 'có phúc mình hưởng, có họa cùng nhau gánh. Nếu không may thì mọi người cùng không may'. Cho nên hắn truyền ra tin tức: không Hoàng Tọa không thể địch!
Những lời này kỳ thật chính xác, cũng không có lỗi với Hoàng Tọa, bởi vì hiện tại Cố Độc Hành là Kiếm Đế: Hoàng Tọa cấp thấp. Phái ra một vị cửu phẩm Hoàng Tọa, đương nhiên có thể địch! Nhưng, Hoàng Tọa cùng Hoàng Tọa, lại khác biệt!
Chính là những lời này đã làm Ngạo Thanh Vân cùng hai vị Hoàng Tọa hiện tại đã chết hiểu sai!
Không Hoàng Tọa không thể địch...đã nói rõ, Hoàng Tọa có thể địch!
Ngạo Thanh Vân vừa nhìn thấy liền an tâm. Nếu Hoàng Tọa có thể địch, vậy ta phái ra hai vị, chẳng phải chắc chắn bắt sống hắn sao?
Cho nên sau khi hai vị Hoàng Tọa hiểu sai, lòng tin tràn đầy đi ra chặn đánh.
Vừa thấy Cố Độc Hành, lại lần thứ hai hiểu sai: Trẻ thế! Sau đó Cố Độc Hành khẽ động, lần thứ ba hiểu sai: quá chậm!
Cho nên hai người trong lòng khinh thường, tự nhiên không chịu toàn lực ứng phó.
Nào biết đúng lúc này, Cố Độc Hành lần thứ hai tăng tốc, sau đó lại tăng tốc lần nữa, không ngờ trong nháy mắt, đề thăng tốc độ tới mức độ họ căn bản không kịp phản ứng!
Hắc Long kiếm sau khi trải qua Sở Dương cải tạo, đã là thần binh thiên hạ đều biết! Tiếp xúc đi ngay, đầu lâu đứt lìa! Hai vị Hoàng Tọa thậm chí ngay cả lĩnh vực vẫn chưa triển khai, chết một cách tức tưởi...
Cái này có thể nói ngay là bị chết oan uổng cực kỳ, nản lòng đến cực điểm!
Cố Độc Hành đã đi mất dạng!
Ngạo Thanh Vân vừa mới dẫn người tới mai phục, trong lòng còn đang mơ hồ tức giận, còn muốn chất vấn: Hai vị Hoàng Tọa ở chỗ này, sao để hắn chạy rồi? Ngay cả ngăn cũng chưa từng ngăn chút nào?
Sau đó thấy được cảnh hai cái đầu lâu rơi xuống!
Vị Ngạo công tử sống an nhàn sung sướng đã quen, tức thì như con gà gỗ, cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn!
Sao có thể như vậy?
Hai vị Hoàng Tọa đối phó một người, không ngờ dễ dàng bị cắt đi cái đầu! Thậm chí, bản thân còn chưa có cảm giác gì mà đầu đã đứt, còn có thể nói? còn có thể cử động?
- Kiếm quá nhanh!
Một vị lão giả bên người hắn khóe mắt không ngừng co quắp, có một loại cảm giác hết hồn. Đồng thời trong lòng nghĩ mà sợ!
Vị lão giả này thân là thất phẩm Hoàng Tọa, có thể nói tại Trung Tam Thiên đã là cao thủ không nhiều!
Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, nếu là mình trước loại hiểu sai 'Hoàng Tọa có thể địch' này, sau đó khi bất ngờ không kịp phòng bị gặp phải một kiếm này, chỉ sợ cũng xem như không chết thì cũng phải trọng thương!
Hơn nữa địch nhân vẫn có thể thong dong rời đi!
Một kiếm này không ngờ có thể sau khi chặt đứt thân thể, còn có thể khiến kinh mạch thân thể vẫn nằm trong trạng thái lành lặn, tiếp tục cung cấp sinh khí cho thân thể...
Phải nhanh đến mức độ gì? Mà thanh kiếm này, nó sắc bén đến mức độ nào?
- Tam thiếu gia, vị Cố Độc Hành này chúng ta không đối phó được!
Vị lão giả sa sút tinh thần gục đầu xuống:
- Lão hủ kiến nghị, nên đừng đối địch với hắn thì tốt hôn, người này chưa đến 20 tuổ mà đã đạt được cảnh giới như vậy, nếu kết thành cừu nhân... Hơn nữa nếu hắn có thể đủ trưởng thành...
Ngạo Thanh Vân lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, trầm tư nói:
- Ý của ngươi, hắn hoàn toàn có thể có thành tựu Quân cấp? Thánh cấp?
- Thánh cấp... Không dễ nói. Nhưng, Quân cấp với hắn thì tuyệt đối không khó!
Lão giả do dự một chút, mới không xác định nói.
- Nói như vậy, nếu có thể thu phục được hắn, chẳng phải có thêm một thủ hạ ít nhất là Quân cấp?
Ngạo Thanh Vân mắt sáng lên.
- Thủ hạ Quân cấp? Thu phục?
Vị lão giả kinh ngạc, lẽ nào đến bây giờ tam thiếu gia vẫn còn có chủ ý này? Lẽ nào nghe không hiểu ý của mình? Đắc tội với một cường địch như thế, rất có khả năng sẽ làm cho Ngạo thị gia tộc bị diệt!
- Ta tự nhiên biết lợi hại trong đó, có điều, biện pháp luôn luôn là người nghĩ! Ngay cả chí tôn cũng có nhược điểm, huống chi chỉ là một Kiếm Đế?
Ngạo Thanh Vân không đồng ý khoát khoát tay:
- Là người, luôn có điều kiện hắn không chống cự được!
Lão giả cười khổ, vuốt mũi không nói gì nữa. Thầm nghĩ, điều đó cũng phải xem ngươi đưa ra được điều kiện thế nào mới được...