Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Những lời này vừa nói ra, Sở Đằng Hổ vẫn cúi đầu không nói gì, lập tức len lén ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Sở Dương một cái, tiếp đó lại cụp mắt xuống.

Ánh mắt này, ghen ghét như cuồng, lạnh lẽo như đao!

Sở Dương hiện giờ tuy chưa khôi phục được tu vi, nhưng thần thức của hắn hiện tại đã gần như dung hợp với thần hồn Cửu Kiếp kiếm chủ đời thứ nhất rồi, hoàn toàn có thể xưng là đệ nhất thiên hạ!

Đương nhiên phát hiện ra lai lịch ánh mắt này, cũng phát hiện đây là một trong những ánh mắt bất thiện.

Nhưng Sở Dương hiện tại há lại để hắn vào trong lòng? Vân đạm phong khinh quay người lại, xếp ba người huynh đệ Sở Đằng Hổ sau đít.

Lão tử ngươi, ta còn không coi vào đâu, huống chi tiểu tử ngươi?

Chào Sở Phi Lăng một tiếng, trước ánh mắt vui vẻ và kiêu ngạo của Sở Phi Lăng, Sở Dương cùng Sở Hùng Thành đi vào nội sảnh, sau đó liền rẽ vào một con đường nhỏ u tĩnh.

"Dương Dương, vừa rồi trị liệu thương thế, thủ pháp rất thành thạo nha." Hai hàng lông mày Sở Hùng Thành khẽ rung động, như cười như không nhìn Sở Dương.

"Lúc đầu đương nhiên không thuần thục. Bất quá sau khi luyện tập cả đêm, hiện tại cuối cùng cũng quen tay rồi." Sở Dương cẩn thận nói. Hắn xảo diệu biến chuyện trị thương cho nhà khác thành 'luyện tập’.

Sớm đã chuẩn bị đường lui hết rồi.

Sở Hùng Thành vốn không nghĩ tới tên tôn tử này của mình lại chơi mưu kế, thấp giọng hỏi: "Ta không quan tâm ngươi luyện tập hay không luyện tập, gia gia chỉ hỏi ngươi, chuyện đêm hôm trước, có phần của ngươi hay không?"

"Chuyện đêm hôm trước? Chuyện gì?" Sở Dương kinh ngạc, đột nhiên bừng tỉnh: "Ý gia gia là... chuyện các đại gia tộc bị tập kích?"

Ánh mắt Sở Hùng Thành giống như chim ưng, nhìn hắn chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Có hay không?"

Sở Dương kêu lên cực kỳ oan uổng: "Gia gia... Ta mà làm, còn có thể gạt ngài hay sao? Đây chính là đại sự liên quan tới sinh tử tồn vong của gia tộc! Ta thật sự không có làm! Chuyện không liên quan tới ta."

Thầm nghĩ, ta thật sự không làm mà, là kiếm linh làm.

Sở Hùng Thành hừ một tiếng, nói: "Vậy ngươi thế nào lại biết được cách trị liệu?"

"Khi ta ở Hạ Tam Thiên, thần y Đỗ Thế Tình đã từng tặng ta một quyển y thánh dược điển. Ở Trung Tam Thiên, trong cực bắc hoang nguyên, trong lúc vô tình lại tiến vào một sơn động, trên thạch bích trong sơn động, có khắc tất cả công pháp âm độc trong chín vạn năm từ xưa tới nay, còn có cách hóa giải nữa."

Ánh mắt Sở Dương không hề chớp lấy một cái, dùng một loại khẩu khí thành thật, vẻ mặt oan khuất, chân thành nói. Giống như hậm hực khi làm chuyện tốt còn bị hoài nhi! Thậm chí, trong mắt còn loáng thoáng ánh lệ rồi.

Sở lão gia tử lập tức không đành lòng. Haiz, lão phu bức tôn tử thành dạng gì thế này... Xem ra thật không phải là hắn. Trấn an nói: "Nếu không phải là ngươi thì trong khoảng thời gian này, ngươi nên tránh đi. Cho dù có người hoài nghi, cũng có lão phu làm chủ cho ngươi!"

Sở Dương ngây thơ nói: "Chẳng lẽ, ta cứu bọn hắn, bọn hắn lại không cảm kích chút nào? Ngược lại còn muốn đối phó ta hay sao?"

Sở lão gia tử vuốt râu thở dài: "Thật là một hài tử tâm địa thiện lương. Thế gian này, sự tình đâu có đơn giản như vậy. Chuyện uống một giọt nước lấy cả suối nguồn đền đáp, ân cứu mạng trả lại cả đời, đã không còn tồn tại nữa rồi... Thế đạo hiện giờ, chính là thực lực a."

Sở Dương phẫn nộ nói: "Cái này quá bất công!"

Vỗ vỗ vai hắn, Sở lão gia tử chân thành nói: "Chờ đến khi ngươi trưởng thành, ngươi sẽ hiểu thôi."

Sở đại thiếu gia miệng than thở, vẻ mặt mờ mịt: "Tại sao lại như vậy... tại sao lại như vậy... bọn họ tại sao lại như vậy....."

Sở lão gia tử thờ dài một hơi, cảm thấy mình thật là thất bại, nói ra sự thật, làm ô uế tâm linh tôn tử thuần khiết vô tà...

Đối với đứa nhở tâm tính thiện lương này, đây quả thực là một đả kích quá lớn, chỉ mong nó có thể nhanh chóng nhận ra thế đạo vạn ác...

...

Con đường nhỏ dần dần trở nên hoang vắng. Hai bên cỏ dại tươi tốt, hoa dại lay động, các loại cây cối thẳng tắp sừng sững, xếp thành từng dãy, gốc nào gốc nấy đều cao lớn chọc trời, đường kính phải mấy người ôm mới hết, cành linh sĩ sum xuê, bên trên không ngờ còn có rất nhiều tổ chim. Trên mặt đất vương đầy lá rụng, rải thành một tầng thật dày, đi bên trên còn phát ra tiếng xoạt xoạt, cũng không biết đã bao nhiêu năm không quét dọn rồi.

Đi trên con dường nhỏ hoang vắng này, khiến cho người ta tự nhiên sinh ra một loại cảm giác siêu nhiên, tựa như mọi thanh âm đều biến mất, rời xa hồng trần thế tục.

Trong loại cảm giác kỳ diệu này, hai người đều không muốn lên tiếng, một đường trầm mặc tiến tới, chỉ nghe thấy tiếng tiếng lá khô xoàn xoạt vang lên...

Hai người đều có một loại cảm giác, nếu cứ đi như vậy, nhất định mình có thể đi tới tận cùng thiên địa.

Kiếm linh thở dài có chút buồn bã, nói: "Thấy không, đây mới là nơi cường giả nên ở. Rời xa phù hoa, rời xa ồn ào náo nhiệt, lẻ loi một mình, làm bạn với thiên địa, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, một lòng tìm hiểu nhân sinh, võ đạo thiên đạo, cho tới khi huyết nhục của mình cùng hoa cỏ cây cối tàn lụi, hóa thành bùn đất gió mát, trở về với đại địa...."

"Thế nhân đều biết cường giả tung hoành thiên địa, phiên vân phúc vũ,, bễ nghễ tung hoành, không thể địch nổi, uy phong khí phách bậc nào. Có ai nghĩ tới, phía sau vẻ uy vũ khí phách đó, lại ẩn giấu ngàn năm cô độc, tịch mịch..."

Trong lòng Sở Dương chợt dâng lên một cảm giác chua xót, buồn bã, khẽ hỏi: "Chẳng lẽ... bọn họ không có thê tử? Không có hồng nhan làm bạn cả đời? Không có cảm tình... khắc cốt ghi tâm?"

"Có...." Kiếm linh thở dài thật sâu, nói: "Nhưng rồi cũng giống như lá rụng trên mặt đất này, tan biến.. Duy có thể làm bạn với bọn họ, chính là một chút ký ức vĩnh viễn không thể phai mờ trong đáy lòng...."

Sở Dương im lặng.

"Cho nên, trước nay, tất cả cường giả, chỉ có một số rất ít, có cùng cùng phu cùng thê đạt tới đỉnh phong. Người như vậy, mấy vạn năm chưa chắc đã xuất hiện được một."

Kiếm linh tựa hồ đang cảnh tỉnh, lại tựa như đang thở dài: "Cho nên... cường giả bình thường, đều bước lên vô tình đạo... Bởi vì, nếu cứ chấp nhất chuyện này, trải qua bao nhiêu năm tháng đằng đẵng, người yêu rời đi, chỉ còn lại thâm tình thề non hẹn biển, hoa tiền nguyệt hạ... Cũng đủ bức người ta phát điên rồi, làm sao có thể vượt qua năm tháng vĩnh cửu chứ?"

"Cho nên, Cửu Trọng Thiên đại lục, vô tình đạo làm chủ tất cả!"

Kiếm linh có chút lo lắng: "Mà ngươi, lại tu hữu tình đạo, nghịch chuyển truyền thống chín vạn năm... Chỉ mong ngươi...."

“Trọng tình trọng nghĩa, mặc thế gian ngàn nan vạn khổ, ta muốn ở cùng người yêu ta, huynh đệ ta. Cho dù cuối cùng ta sẽ như Cửu Trọng Thiên cao không thể với tới, nhưng chỉ cần người yêu mất đi... ta sẽ luân hồi cùng nàng!”

Đây là câu trả lời của Sở Dương.

"Người ta ai mà không biết tình nghĩa vô giá? Nhưng... thiên đạo vô tình a. Ngươi trọng tình như thế, tương lai rốt cuộc sẽ ra sao..." Kiếm linh thầm nghĩ.

...

Hai người đi tới cuối.

Chỉ có một căn tiểu viện nho nhỏ, rất đơn sơ. Trên tường vây bốn phía, mọc đầy cỏ khô, từng tầng từng tầng, có vàng có xanh, dày đặc đến nỗi không thể nhìn thấy mặt tường bùn đất đâu nữa. Vô số khe nứt bị rễ cỏ tạo ra, thoạt nhìn tựa như bức tướng sắp sập vậy.

Trên đầu tường cỏ lại càng tươi tốt, không ngờ cao tới gần một trượng, đón gió lay động.

Hai cánh cửa gỗ, rõ ràng là làm từ tử đàn mộc. Nhìn thấy hai cánh cửa gỗ, Sở Dương mới xác định trong lòng: Vị lão tổ tông này, chỉ sợ không phải ba bốn trăm tuổi như mình dự đoán, thấp nhất cũng phải tới sau bảy trăm tuổi rồi…

Bởi vì tử đàn mộc cứng rắn như vậy mà cũng không chịu được phong sương, xuất hiện dấu vết mục nát.

Mà Sở Dương biết, loại tử đàn mộc này, nếu như sử dụng cẩn thận, đặt ở trong phòng, một ngàn năm cũng chưa chắc đã thay đổi. Cánh cửa kia tuy bị mưa gió ma luyện, nhưng có thể đạt tới mức độ như vậy... cũng đủ thấy năm tháng dài thế nào.

Duy chỉ có một điểm kỳ quái: vị lão tổ tông này sống lâu như vậy, vì sao dưới hắn, không ngờ không có một ai?

Sở Hùng Thành rốt cuộc cũng mở miệng: "Ta chỉ đưa ngươi tới nơi này, ngươi tự vào đi thôi. Lão tổ tông chỉ muốn gặp một mình ngươi."

Sở Dương nói: "Vâng."

Vươn tay, gõ lên cánh cửa gỗ, bên trong im ắng không một tiếng động. Sở Dương liền dùng sức, cánh cửa gỗ két một tiếng liền mở ra, lộ ra một khoảnh sân mọc đầy cỏ dại.

Sau đó, Sở Dương liền bước vào một bước.

Xoay người, lại két một tiếng, đóng cửa gỗ lại, để Sở Hùng Thành ở bên ngoài, cũng hoàn toàn cắt đứt phong sương tịch mịch ngàn năm ngoài cửa.

Sở Hùng Thành ngây ngẩn đứng một hồi lâu, mới xoay người rời đi.

...

Sở Dương xoay người.

Trong sân, cỏ khô rất nhiều, mà cỏ dại mới mọc cũng rất cao, trung bình cũng phải cao tới ngang hông. Sở Dương cẩn thận bước đi, tận lực dẫm lên cỏ khô, tiến lên phía trước.

Bên trong, một thanh âm thở dài nhẹ nhàng vang lên: "Đạp cỏ xanh, đừng đạp cỏ khô của ta."

Sở Dương ngẩn ra, theo lời mà đi.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút cảm động.

Đạp cỏ xanh, đừng đạp cỏ khô của ta.. Từ những nời này có thể nhìn ra, vị lão tổ tông này cũng là một người có tình. Có lẽ, ở trong lòng hắn, những cây cỏ khô đã chết... không còn lực lượng sinh mệnh này, cũng giống như năm tháng tuổi trẻ, người yêu, huynh đệ mà hắn đã từng đánh mất vậy.

Sở Dương đột nhiên hiểu ra nguyên thực sự khiến lão tổ tông không cho người quét tước.

Cũng là vì, hắn không bỏ được!

Cỏ xanh dưới chân Sở Dương ngã xuống. Sau khi Sở Dương đi qua, lại vụt đứng dậy, mặc dù có chút nghiêng ngả, nhưng vẫn còn lực lượng sinh mệnh.

Trong tiểu viện, có ba gian nhà tranh. Cửa gỗ mở rộng, trên thềm đá trước cửa, rêu xanh mọc đầy khắp khe hở. Bên trái có một tảng đá lớn, mọc đầu rêu. Bên phải có một cái vạc lớn, bên trong chứa đầy nước mưa, cũng không biết đã bao nhiêu năm không tẩy rửa rồi. Nước trong vạc đã biến thành màu xanh lục, một đám bọ gậy màu đỏ hẹp dài không ngừng ngọ nguậy bên trong..

"Vào đi." Thanh âm kia thản nhiên nói.

Sở Dương rốt cuộc cũng bước một bước đi vào. Tiến vào một nơi - đối với thiếu niên giang hồ mà nói, chính là nơi thánh cấp cao thủ cư ngụ tràn đầy thần bí và truyển thuyết.

Bên trong tràn ngập cỏ cây thơm ngát, không ngờ thập phần sạch sẽ. Trong phòng có một giường, một bàn, một ghế tựa.

Hiển nhiên, lão tổ tông cũng không có ý định đãi khách ở nơi này. Cho nên một chỗ để ngồi cũng không có.

Nơi này chính là thiên địa của một mình hắn.

Trên vách tường bên cạnh, có một bức cổ họa, hắn quay lưng về phía Sở Dương, lẳng lặng đứng đối diện với bức họa, không hề nhúc nhích, cứ như một bức tượng vậy. Bóng lưng lộ ra sự cô độc tịch mịch, thê lương đìu hiu vô hạn.

Chẳng lẽ trong mấy trăm năm dài đẳng đẵng, hắn chỉ làm bạn với bức họa này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui