"Nàng chỉ là một nữ nhi của một chủ trang viên vườn trà. Cuộc sống tuy coi như cực kỳ giàu có, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với Sở gia chúng ta. Hơn nữa, cũng không phải thế gia võ học, chỉ là một nữ nhân rất bình thường, rất bình thường. Cho nên, lúc ấy, phụ thân ta giận tím mặt, ra lệnh bắt ta đoạn tuyệt qua lại với nàng, cũng lập tức an bài cho ta một cuộc hôn nhân."
Lão nhân cười ngạo nghễ: "Lúc đó, lão phu chính là người thừa kế trực hệ của gia tộc, nhưng khi đó ta chỉ nói một câu: Ngươi dám, ta chết!"
"Phụ thân bị là khiến tức đến nỗi phất tay áo bỏ đi. Sau đó ta tự hạ thấp thân phận mình, thoái vị nhường cho nhị đệ. Phụ thân thấy ta đoạn tuyệt như thế, cũng chỉ có thể chấp nhận."
Lão nhân bình tĩnh cười.
Sở Dương tặc lưỡi, bây giờ tuy hắn nói lạnh nhạt như vậy, nhưng Sở Dương lại hoàn toàn có thể tưởng tượng được khi đó ầm ĩ đến mức nào.
"Sau đó ta liền đắm chìm trong hạnh phúc... Trừ việc luyện công, thì là ở cùng với nàng. Thỉnh thoảng cũng mang nàng du lịch giang hồ giải sầu... Sau đó, ta đã kết giao được ba huynh đệ."
"Chúng ta cùng nhau tầm bảo, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau tiếu ngạo giang hồ, thúc ngựa hoành đao, từ thiếu niên cho tới lúc già...."
Lão nhân bình tĩnh mỉm cười: "Vì thế, tu vi của ta từ từ tinh tiến, vô luận khi ta làm việc gì, trong lòng cũng rất bình thản."
"Ta không có thời gian vô tình, cũng không có cơ hội tu luyện vô tình đạo." Lão nhân cười ảm đạm: "Nhưng mãi cho tới sau này, ta mới biết được, phương pháp tu luyện của ta, đã rời khỏi võ học truyền thống, hoặc có thể nói là đã đi ngược lại tất cả võ học."
"Vì thế, có mười lăm năm thời gian, tu vi của ta không hề tiến thêm! Ta luôn luôn buồn bực, liệu có nên thay đổi?"
Lão nhân cười, trong mắt chỉ còn lại vẻ hồi ức: "Ngay tại thời điểm đó, ta lần đầu tiên gặp Ninh Thiên Nhai. Lúc đó, ta cũng không biết thân phận của hắn, chỉ cho là một lão nhân hái thuốc."
"Hắn thấy ta ngồi trên đỉnh núi, chỉ hỏi ta có chuyện gì? Lúc ấy ta đang là buồn bực trong lòng mà không biết kể với ai, lại nghĩ rằng hắn chỉ là một lão đầu nhi bình thường, thế là nói thống khoái tất cả."
Lão nhân cười ha hả, nói: "Ninh Thiên Nhai nghe xong, liền nói: Ngươi đáng chết thì có nên giết không?"
"Lúc đó ta nói: Đáng chết, vì sao không giết?"
"Hắn nói: Nếu ngươi có thể giết người, vậy là người vô tình hay hữu tình? Ta nói: Không giết người xấu, chẳng lẽ để hắn đi hại người tốt hay sao? Hắn cười, nói: "Đây cũng là hữu tình đạo!"
Sở Dương chìm đắm bên trong, sau khi nghe được câu này, đột nhiên chỉ cảm thấy trái tim nhảy thót lên một cái.
"Sau khi hắn đi một hồi lâu rồi, mà ta vẫn không kịp phản ứng. Cho tới tận ba năm sau ta mới hiểu được, kỳ thật, thế gian vốn không có cái gì hữu tình đạo hay là vô tình đạo. Chỉ nhìn ngươi vì sao mà tu luyện, vì sao mà giết người, sau khi giết người, trong lòng là bình yên, là vui mừng, hay là tàn nhẫn....".
"Cái gọi là vô tình đạo, chính là vì sát nhân mà sát nhân, một lời không hợp liền rút đao khiêu chiến. Cứ như vậy, trải qua bao nhiêu năm tháng, tự nhiên tôi luyện thành lòng dạ lãnh khốc lạnh như băng, phàm là việc gì đều cân nhắc trên cơ sở an toàn sinh tử của bản thân. Hết thảy đều lấy lực lượng làm tối thượng, kẻ mạnh làm vua! Lâu ngày, hình thành tính cách tự đại tự cuồng, hết thảy đều lấy mình làm trung tâm, cũng mất hắn bản tính và bản tâm."
"Mà hữu tình đạo, tuy cũng giết người, cũng cướp bóc, nhưng điểm xuất phá lại không giống. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta giết cũng không thẹn! Như vậy, cũng là lấy mình làm trung tâm, nhưng cái tôi này lại bao quát rất nhiều thứ."
"Vì thế, từ đây mới bắt đầu phân chia thành hữu tình đạo vô tình đạo. Càng phát triển, lại càng trở nên khác biệt."
"Vô tình đạo tự đại cuồng vọng khát máu, đó là tâm ma, nhưng cũng có điểm tốt, đó chính là cắt đứt hết thảy vướng bận, chỉ cầu bản thân đạt tới đỉnh phong. Cho nên, vô tình đạo tu luyện nhanh hơn! Nhưng cái này cũng có giới hạn. Tuy với tu vi ta bây giờ, còn không biết cực hạn ở điểm nào, nhưng cảm giác được, tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, tuyệt đối tương lại sẽ ko thể phát triển vô hạn! Bởi vì vậy không phù hợp thiên đọa....."
Mà hữu tình đạo từ xưa đã không ai đạt tới đỉnh phong, là bởi vì... Hữu tình đạo yêu cầu tình cảm tới sâu đậm, có một người ký thác tâm linh vĩnh viễn. Có một số người nửa đường lạc bước, hoặc là mất mạng, hoặc là bị năm tháng xóa hết chân tình, quên lãng tất cả, cuối cùng phải dừng chân mãi mãi."
Lão nhân cười ngạo nghễ: "Bọn họ tu luyện hữu tình đạo không thành, là bởi vì bọn họ yêu không đủ sâu đậm. Dụng tình cũng không đủ sâu! Cho nên, một khi bạn lữ mất đi, một thời gian ngắn còn có thể hồi ức, nhưng trải qua thời gian dài, lại dần dần quên lãng..."
"Năm tháng cũng lãng quên, mới là thứ đáng sợ nhất trên đời...."
"Nếu ngươi tu luyện hữu tình đạo, lại quên lãng tình của bản thân... làm sao có thể đạt tới đỉnh phong?"
Sở Dương sợ hãi tỉnh ngộ: Hữu tình đạo, lại quên đi tình của bản thân....
"Sau khi thê tử ta mất đi, ta thủy chung vẫn nghĩ rằng, nàng vẫn còn ở bên cạnh ta. Chén trà của nàng, lá trà của nàng, khí tức của nàng, ánh mắt của nàng... vẫn tồn tại như trước....."
"Cho nên, ta ở nơi này, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy chua xót, cảm thấy ta sống thực thống khổ. Nhưng chính ta... lại cảm thấy vui mừng. Bởi vì không có bất cứ ai tới quấy rầy chúng ta...."
"Lòng ta bình thản, không chú trọng luyện công, nhưng tu vi cứ tự nhiên mà tăng mạnh."
Lão nhân có chút mệt mỏi thở dài nói: "Đây cũng là hữu tình đạo của ta. Hữu tình đạo của ta chính là yêu sâu đậm!"
"Nhưng hữu tình đạo ngươi tu luyện, lại là hữu tình đạo của chính ngươi."
.....
Sở Dương rời căn nhà tranh đã rất lâu, nhưng hắn vẫn ở bên ngoài tiểu viện, ngây ngẩn thật lâu trong khu rừng cây hoang vắng này.
Lời lão nhân nói, là hữu tình đạo của hắn. Hơn nữa nói cũng rất hàm hồ, khiến cho Sở Dương ở trong ảo cảnh đó, cũng chỉ như ngắm hoa trong sương, căn bản không thấy rõ lắm. Nghĩ mãi mà không hiểu.
Tựa hồ cảm ngộ được cái gì đó, lại tựa hồ không có. Mông lung, rõ ràng cảm nhận được, nhưng lại không thể chạm tới.
"Hữu tình đạo... vô tình đạo...." Sở Dương khẽ đạp lên lá khô dưới chân, nhíu mày trầm tư.
Bầu trời tối dần, bóng đêm phủ xuống đại địa.
Minh nguyệt mọc lên ở phương đông, lặn ở phương tây... Ánh mắt trời xuất hiện, thiên địa sáng ngời... cứ như thế lặp lại...
Đợi đến khi Sở Dương cảm thấy mệt mỏi, hắn không ngờ đã ngây ngốc trong khu rừng này ba ngày rồi. Nhất thời ngã quỵ xuống, chỉ cảm thấy hai chân đau đớn đến chết lặng, giống như đã đứt rời khỏi thân thể mình vậy.
Thì ra trong ba ngày ba đêm vừa qua, hắn vẫn luôn trầm tư, vô ý thức đi lòng vòng trong khu rừng này, cước bộ một khắc cũng không hề dừng lại. Trong ba ngày ba đêm, thật không biết đã đi mấy trăm mấy ngàn dặm đường rồi....
Mà hiện tại hắn không thể dùng tu vi, chẳng khác nào một người thường, không đau đớn mới là lạ đó.
Tuy hắn đã ngồi xuống, nhưng vẫn còn suy tư, bất ngờ hỏi: "Kiếm linh, ngươi hiểu không?"
Kiếm linh mỉm cười: "Loại cảnh giới này, phải chính ngươi tự lĩnh ngộ! Nếu như ta nói, hữu tình đạo của ngươi sẽ bị hủy."
"Ta tạm thời lĩnh ngộ không được." Sở Dương lắc đầu: "Ta đã nghĩ rất nhiều, nhưng đều cảm thấy, rất phiền toái. Không phải là hữu tình đạo của ta."
Hắn thở dài một hơi thật sâu: "Ta rốt cuộc cũng hiểu được câu nói đó của lão tổ tông. Không đến cảnh giới nhất định, không thể phân chia vô tình đạo hữu tình đạo. Hiện tại ta, có lẽ còn chưa đạt tới cảnh giới này..."
Kiếm linh không nói.
Sở Dương cười cười, nói: "Thứ này không thể cưỡng cầu, có lẽ tới thời điểm thích hợp, nó lại như nước chảy thành sông thôi. Ta hiện tại, vẫn phải dựa vào bản tâm mình mà tiếp tục. Bản tâm bản tình, mới là bản thân ta. Ta không thể vì bất luận lý do nào mà thay đổi tính cách thực sự của bản thân!"
"Bất quá, cũng phải nhớ kỹ lời lão tổ tông nói, sau này không thể kìm nén bản thân. Ha ha, cũng cười cũng khóc chân hào kiệt, hữu tình có lệ đại trượng phu! Sở Dương ta há lại bị chính mình làm khó được?"
Nói xong hắn liền hoàn toàn thả lỏng, thân hình lập tức ngả ra sau, ngã xuống đám lá khô, khẽ rên rỉ một tiếng, nói: "Đau quá, mệt chết ta...."
Kiếm linh cười khổ, ngươi vẫn còn chưa hay biết gì... không ngờ lại nói mình cái gì cũng không lĩnh ngộ được. Ngươi đã trải qua cuộc đời Sở Tiếu Tâm, chứng kiến hữu tình đạo của hắn, nhưng không ngờ vẫn có thể bảo trì bản tâm chân thật của mình. Đây chính là khởi đầu hữu tình đạo của ngươi! Ngươi đã bước một chân vào rồi, lại nói mình cái gì cũng không biết...
Lại còn nói 'sau này không thể kìm nén bản thân, ha ha, cũng cười cũng khóc chân hào kiệt, hữu tình có lệ đại trượng phu! Sở Dương ta làm sao có thể bị chính bản thân làm khó?" Nói những lời này, hơn nữa nếu ngươi có thể chân chính thực hiện nó, cũng giải phóng trói buộc đối với bản tâm chân thật...thì coi như chiếm được thần tủy của hữu tình đạo rồi. không ngờ còn sau này lĩnh ngộ?
Thật không biết sau này ngươi còn muốn lĩnh ngộ cái gì nữa.
Nhưng kiếm linh lại không nói ra. Cứ tu luyện mơ mơ hồ hồ như vậy, đối với Sở Dương, kỳ thật mới là một chuyện tốt! Chờ đến khi hắn rốt cuộc hiểu được tầng đạo lý này, tuyệt đối sẽ có đột phát mới, giống như thoát thai hoán cốt.
Kiếm linh thực mong chờ, Sở diêm vương thông minh một đời hồ đồ nhất thời, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu cảm ngộ...
Có lẽ, sẽ nằm ngoài dự liệu của người ta đó?
...
Trong căn nhà tranh, lão tổ tông đứng trước bức họa chợt mỉm cười, sau đó liền ngồi xuống ghế tựa như đã yên lòng, pha một bình trà mới, vẫn rót đầy năm chén, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Các huynh đệ, mời. Nếm thử chút tay nghề của ta, xem có tiến bộ không nào?"
Bức họa trên tường, có một đôi đôi mắt đẹp mà thâm thúy, tràn đầy tình cảm, gió nhẹ thổi qua, bức họa thoáng lay động, người trong bức họa tay áo tung bay, tựa hồ vô hạn thương yêu người nam nhân ngồi bên dưới, muốn thoát khỏi bức tranh mà bước xuống...
,,,,
Sở Hùng Thành cùng Sở Phi Lăng lẳng lặng đứng ngoài bìa rừng, nhìn Sở Dương nằm trong rừng cây.
Hai người bọn họ đã đứng ở chỗ này ba ngày ba đêm rồi.... Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Trên mắt đất đều chỉ có một màu phong sương.
Từ khi Sở Dương bắt đầu cảm ngộ, hai người đã đứng ở chỗ này, động cũng không động. Rất lo lắng, nhưng lại sợ quấy rầy hắn.
Ở nơi xa hơn, dưới một gốc cây, Dương Nhược Lan đang ẩn mình phía sau, lặng lẽ mà nhìn, xa xa, vụng trộm nhìn nhi tử mình, trong mắt tràn đầy đau lòng. Nàng không dám tới gần hơn, bởi vì từ mẫu tâm rất dễ mài mòn anh hùng chí.
Nếu như nhi tử cứ có mẫu thân ở bên cạnh, lòng hắn sẽ không còn kiên định nữa, thậm chí còn sinh ra cảm giác ỷ lại.
Cho nên Dương Nhược Lan chỉ có lén nhìn ở nơi này.
Thấy Sở Dương rốt cuộc cũng đứng lên, đi về phía phụ thân và gia gia hắn, Dương Nhược Lan cắn cắn môi, vội vàng rời đi... Không thể để nhi tử biết mình đã tới...
Nếu không sẽ ảnh hưởng tới võ đạo chi tâm của hắn...
…
"Trở về thôi." Sở Phi Lăng nhìn nhi tử, Sở Hùng Thành nhìn tôn tử, đều đồng thanh nói một câu, không khác nhau một chút nào.
"Vâng." Sở Dương trong lòng nóng lên.
Khi chỉ còn lại hai người, Sở Hùng Thành tiếp nhận tiểu mộc kiếm và Sở Dương giao cho hắn, Sở Hùng Thành lập tức há hốc miệng như một con hà mã lớn, sau một hồi lâu vẫn không thể nào khép lại. Khiếp sợ nhìn Sở Dương, không thể nói nên lời.
"Sở gia sát sinh lệnh, nếu có một ngày, ai đó cầm nó, giao vào tay ngươi, người đó sẽ có được đại quyền định đoạt sinh tử tất cả thành viên trong Sở gia! Đây là tổ lệnh, nhớ kỹ, là bất luận kẻ nào!"
Trong trí nhớ, lão tổ tông vẻ mặt lạnh lùng nói.
Sở Hùng Thành chỉ cảm thấy đầu óc mình trở nên hỗn loạn.
"Khởi bẩm gia chủ, chấp pháp đường có hai vị thiết bài chấp pháp giả cầu kiến. Nói muốn mời đại công tử tới chấp pháp đường hỏi một chuyện." Lúc này, có võ sĩ tiến vào bẩm báo.
Sở Hùng Thành nhíu mày.
Sở Dương trong lòng cũng rùng mình: Chẳng lẽ có chuyện gì phát sinh rồi?