Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Sở Dương cầm bút lông, viết đại danh xuống thẻ tre như rồng bay phượng múa. Sau đó lại ấn thêm một cái dấu tay, cảm kích nói: "Đa tạ đại nhân rồi."

Sa Tâm Lượng cười ha ha, nói: "Không cần khách khí, trừ bạo an dân chính là trách nhiệm của chấp pháp giả chúng ta. Số ba số sáu số chín, các ngươi đi nghiệm chứng vết thương cho Sở lão bản, Sở tứ gia, còn có Sở tiểu thư."

Ba người lập tức bước ra khỏi hàng.

Sở Phi Yên trong lòng không yên, ta căn bản không hề bị thương. Kiểm tra cái gì? Kiểm tra rồi chẳng phải là lộ hết sao?

Chỉ thấy số ba người thần tình nghiêm túc đi tới, cúi đầu, chỉ nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói: "Sở tứ gia đầu bị thương nặng, xem bộ dáng hẳn là Thu Phong chưởng pháp gây thương tích. Có thể ảnh hưởng tới thính lực và thị lực...."

Sở Phi Yên nghẹn họng trân trối mà nhìn. Ta đang hoàn hảo không mất một sợi tóc, vậy mà ngươi vẫn có thể nhìn ra trên đầu ta dính Thu Phong chưởng pháp của Tiêu gia, thật sự là nhân tài a. Sở Dương cũng chỉ nói tới thị lực, không ngờ ngươi đã bổ sung thêm thính lực rồi...

Chỉ nghe số ba báo cáo tiếp: "Trước ngực Sở tứ gia trúng một kiếm... Đâm sâu hai tấc... đã thương tới phủ tạng. Còn có chín chưởng ấn, trong đó sáu chưởng chồng chất lên nhau, nội phủ bị đánh nát, không thể nghi ngờ."

Sở Phi Yên trợn trừng mắt hôn mê. Hắn cảm thấy mình đang nằm mơ...

"Trên đùi Sở tứ gia có vết thương do đao kiếm... Phi thường nghiêm trọng, đã thương tới gân mạch. Đôi chân này, chỉ sợ không dùng được nữa... Hội báo xong." Số ba nghiêm một cái.

Sa Tâm Lượng vui vẻ nói: "Nghiệp vụ số ba càng ngày càng thuần thục rồi."

Số ba được khen ngợi, lập tức hưng phấn lớn tiếng nói: "Đều nhờ thống lĩnh đại nhân tài bồi."

Lúc này, số sáu cũng báo cáo: "Sở tiểu thư bị dọa tới chấn kinh. Rất nghiêm trọng, hơn nữa khiến cho nói chuyện có chút khó khăn, không nhớ rõ được điều gì hết. Có thể đã mất trí nhớ. Nếu như chuyển biến xấu đi, có thể tứ chi cũng bị ảnh hưởng, teo tóp....."

Số chín: "Số chín báo cáo: Sở lão bản bị đánh ba chưởng, nội tạng hao tổn, thổ quá nhiều máu, xuất huyết nghiêm trọng."

...

Sa Tâm Lượng cảm thán nói: "Đám người kia thật sự quá đáng."

Sau đó lại nói: "Sở lão bản nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta xin cáo từ trước."

Sở Dương ân cần nói: "Đại nhân không ở lại dùng cơm sao?"

"Không cần." Sa Tâm Lượng trong lòng thầm trợn mắt. Thầm nghĩ đã canh bốn mẹ nó rồi, ăn cơm cái quái gì? Ngoài miệng vẫn nghiêm túc, nói: "Chúng ta thân là chấp pháp giả, không thể ăn cơm khách được." Sau đó liền vung tay lên, quát: "Thu đội." Sau đó lai nói với sd: "Sở lão bản, nếu như có tin tức kẻ chủ mưu, còn cần Sở lão bản phối hợp điều tra một chút."

Sở Dương cười ha hả, nói: "Đó là quang vinh của ta."

Sa Tâm Lượng mỉm cười gật đầu, xoay người huýt sáo một tiếng.

Vù vù vù, đám chấp pháp giả trên mái nhà lập tức nhảy xuống, nhìn mười tên chấp pháp giả ban đầu, trong mắt đều lộ ra vẻ ghen tị. Con bà nó, chuyện tốt như vậy sao lại không tới phiên ta nhỉ.

Tiền hô hậu ủng, dưới sự suất lĩnh của Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện, đám chấp pháp giả áp giải sáu gã 'tộiphạm quan trọng' chiến thắng trở về.

Sở Dương đứng ở cửa, vẫy tay đưa tiễn, không ngừng cảm thán: "Chấp pháp giả quả nhiên không hổ là chấp pháp giả. Thật sự là người tốt...."

Quay đầu lại đã thấy tứ thúc Sở Phi Yên cùng muội muội Sở Nhạc Nhi đứng sau người.

Hai người đều có cùng một vẻ mặt: Suy sụp, vặn vẹo. co giật, không thể tin, giống như nằm mơ...

Sở Dương cười khan hai tiếng, nói: "Hôm nay thời tiết thật đẹp a..."

Sở Phi Yên rốt cuộc cũng bạo phát, túm lấy cổ áo hắn, thấp giọng quát: "Tiểu tử đáng chết, ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện gạt ta."

Sở Dương vô tội, nói: "Tứ thúc, sao ngài lại nói như vậy? Có chuyện gì không phải ngài đã nhìn thấy hết rồi sao?"

Sở Phi Yên ôm dầu thở dài: "Ta tự cho rằng ta đã quá hiểu ngươi... Nhưng bây giờ ta mới phát hiện, ngay cả một cọng lông của ngươi ta cũng không hiểu."

Sở Dương cười gượng: "Tứ thúc quá lời rồi. À.... chúng ta thu dọn một chút. Trời sắp sáng rồi, chúng ta phải chuẩn bị mở cửa hàng... cái này... kiếm ăn phải ưu tiên hàng đầu mà..."

Lập tức quay đầu, giận dữ nói: "Nhạc Nhi, tiểu nha đầu ngươi còn không ngủ đi. tuổi còn nhỏ mà thức đêm thức hôm, muốn làm gì?"

Quay đầu định chuồn đi.

Lại bị Sở Phi Yên một phát túm được gáy, lôi lại: "Đừng chạy."

Tiếp đó trợn trừng mắt lên, hung tợn hỏi: "TRên dầu ta bị thương nghiêm trọng? Ở chỗ nào?"

Sở Dương: "Ặc...."

Sở Phi Yên hùng hổ: "Ngũ tạng lục phủ ta bị chấn nát, mạng không còn bao lâu?"

Sở Dương: "Cái này...."

Sở Phi Yên đá đá chân, nói: "Hai đùi ta bị chúng bảy đao ba kiếm? Phế rồi? Vậy bây giờ hoạt động chính là chân chó sao?"

Sở Nhạc Nhi phì cười một tiếng.

Sở Dương vẻ mặt đau khổ, nói: "Cái này không phải mà muốn bồi thường nhiều một chút sao... Đám chấp pháp giả đó thông tình đạt lý như vậy, chúng ta không đòi thì đúng là ngu ngốc a...."

Sở Phi Yên hừ một tiếng, rốt cuộc không nhịn được bật cười, mắng: "Bồi thường bao nhiêu tử tinh, còn không phải chui vào túi vị đại lão bản ngươi sao? Ta đây chỉ là tiểu nhị, một chút cũng không được hưởng, không ngờ còn bị 'thương' thảm hại như vậy...."

Sở Nhạc Nhi nhảy nhót chạy tới, dựng ngón tay cái lên: "Đại ca, cái khác ta mặc kệ, nhưng bồi thường của ta, ta nhất định phải lấy...." Nàng nháy nháy mắt mấy cái: "Ta sợ tới mức đầu óc không được rõ ràng lắm....."

Sở Dương không nói gì...

Tốc độ làm việc của chấp pháp giả đúng là nhanh. Mới bắt đầu từ nửa đêm, không ngờ tới sáng đã công bố kết quả. Thế là.. Bình Sa Lĩnh trong chút chốc đã náo loạn...

...

Tiêu Ngọc Long nhận được tin tức, hai chân liền lảo đảo, ngồi phệt mông xuống đất.

Tiêu Ngọc Long trước giờ vẫn cảm thấy mình thực may mắn, hơn nữa mình lại có năng lực. Hắn thân là đệ tử ngoại thích Tiêu gia, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, khôn khéo giỏi giang. Hơn nữa còn văn thao võ lược, đều có học sơ qua.

Mà ưu điểm lớn nhất lại chính là thiên phú của mình. Ở trong đám ngoại thích trẻ tuổi của Tiêu gia, cũng coi như người nổi bật. Không tới hai mươi tuổi đã là vương tọa thất phẩm, được cho ra ngoài làm tiểu quản sự.

Sau khi rèn luyện ba năm, từng bước từng bước đi lên. Cho tới hiện tại, bất quá mới bốn mươi lăm tuổi, nhưng đã là hoàng tọa tứ phẩm, hơn nữa gia tộc cũng cực kỳ coi trọng, cho tới Bình Sa Lĩnh này. Có thể nói là một mình đảm đương một phương rồi...

Không chỉ quyền lực trong tay càng ngày càng lớn, mà thu nhập cũng như nước lên thuyền lên. Lại nói Bình Sa Lĩnh này tính ra cũng có thể nói rất là yên bình, không có đại sự gì. Mà hay nhất chính là tam đại gia tộc nơi này đều kiềm chế lẫn nhau, không có một gợn sóng. Đây chính là một chức vị béo bở a...

Cho tới hai năm gần đây, thu nhập mua bán của Tiêu gia đã được hắn nâng cao tới ba thành. Gia tộc cũng phải khen ngợi. Tiêu Ngọc Long lại càng cảm thấy có chút lâng lâng...

Kỳ thật người này có năng lực, chỉ là lòng dạ hẹp hòi, không chịu được thua thiệt. Hơn nữa ở Bình Sa Lĩnh này, lại ỷ vào thế lực Tiêu gia sau lưng, tự phong mình làm thổ hoàng đế.

Nói cho cùng cũng chỉ có một câu, chính là được thì sướng còn thiệt thì nổi điên.

Cho nên ngày đó, hắn thấy một y quán Sở gia nho nhỏ không ngờ cũng dám thu tử tinh của mình, không khỏi trong lòng tức giận. Vì thế mới đem một trăm khối tử tinh chém làm đôi trước mặt bao người, sỉ nhục Sở Phi Yên một phen.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu... Chém vỡ rồi.. nhưng cũng mất tới hơn trăm khối tử tinh a....."

Tiêu Ngọc Long chờ tới ban đêm, điều tra tin tức của y quán Sở gia xong, rốt cuộc cũng yên lòng.

Sau dó im lặng chờ đợi ba ngày, mới phái người đi, chuẩn bị cướp tử tinh về, thuận tiện dạy cho Sở Phi Yên một bài học. Để bọn hắn biết rõ mình là ai, hơn nữa lại không có chứng cớ.

Chuyện như vậy là uất nghẹn nhất.

Nào biết cho người đi rồi, nhưng không có tử tinh, cũng không bắt được cháu Sở Phi Yên.

Tiêu Ngọc Long càng lúc càng mất hứng. Ngày hôm sau lại phái người đi. Sáu người đi đều có tu vi hoàng tọa cửu phẩm. Chính là tử sĩ do Tiêu gia bồi dưỡng. Thầm nghĩ, cho dù Sở gia có chuẩn bị, đánh không lại cũng có thể trốn. Hơn nữa, cho dù đứng bất động, chẳng lẽ Sở gia các ngươi dám giết người của Tiêu gia chúng ta?

Cho nên Tiêu Ngọc Long không kiêng nể gì hết.

Kỳ thật hắn cũng không phải vì một trăm khối tử tinh kia, chỉ là muốn xả giận mà thôi. Đồng thời cũng muốn lập uy: Có Tiêu Ngọc Long ta ở đây, không kẻ nào được kiêu ngạo.

Hắn tràn ngập niềm tin, uống rượu, bên người còn có hai thị nữ ân cần hầu hạ. Chờ người phái đi chiến trhắng trở về, xả cục tức này ra ngoài.

Nào biết đợi mãi đợi mãi, đợi tới hừng đông rồi mà sáu người kia vẫn không trở về.

Tiêu Ngọc Long liền cảm thấy bất thường.

Bất an chợp mắt một hồi, mắt thấy mặt trời đã lên cao, nhưng thủ hạ vẫn chưa trở về. Cũng có chút nôn nóng, đang muốn phái người đi hỏi thăm thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rầm vang lên.

Tám con khoái mã nghênh ngang kiêu ngạo phóng tới. Một đám kỵ sĩ thân mặc hắc y, ở trên ngực còn có một chữ 'pháp' đỏ như máu, chói hết cả mắt.

Tám tên kỵ sĩ, sắc mặt kẻ nào cũng âm trầm, ánh mắt tàn khốc.

Tiêu Ngọc Long rùng mình, chấp pháp giả thế nào lại lao thẳng về phía ta. Xuất động tám vị chấp pháp giả cao cấp? Đây là chuyện gì?

"Ai là Tiêu Ngọc Long?" Trong tám vị chấp pháp giả, một người cầm đầu mũi ưng, ánh mắt lạnh lùng hỏi.

Tiêu Ngọc Long vội vàng bước tới hai bước, cười nói: "Chính là tại hạ. Không biết chấp pháp giả đại nhân đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội. Xin mấy vị đại nhân hãy vào trong uống trà...."

Tên mũi ưng vung tay lên, thanh âm lạnh lẽo như băng: "Không cần. Tiêu Ngọc Long, ngươi đã phạm tội. Theo chúng ta đi một chuyến."

"Ta phạm tội?" Tiêu Ngọc Long mơ hồ nói: "Chuyện gì?"

Tên mũi ưng sắc mặt càng lúc càng âm trầm, hung hăng nhìn hắn, tàn khốc nói: "Ngươi không biết?"

Tiêu Ngọc Long nói: "Ta... ta có thể phạm tội gì?" Hắn nhìn xung quanh một chút, đột nhiên cười lạnh, nói: "Ta thân là quản sự Tiêu gia, tay nắm Bình Sa Lĩnh, luôn luôn an phận thủ thường, không ngờ lại phạm tội? Ha ha ha ha...."

Tên mũi ưng thản nhiên nói: "Ta khuyên ngươi nên tiết kiệm khí lực đi. Tới chấp pháp đường rồi, ngươi cười tiếp cũng không muộn."

Ánh mắt hắn lóe sáng, vung tay lên, quát: "Bắt trói lại, mang đi."

Tiêu Ngọc Long cùng mười mấy tên cao thủ Tiêu gia xung quanh nghe được liền chấn động, gần như không thể tin vào lỗi tai của mình.

"Bắt trói lại, mang đi?" Cái này cần bao nhiêu tội danh với được đối đãi như thế.

Tiêu Ngọc Long lập tức kinh hoảng, hét lớn: "Ta vô tội, các ngươi không thể làm vậy với ta."

Hai vị chấp pháp giả cười lạnh lẽo áp tới, Tiêu Ngọc Long cả giận nói: "Các ngươi dám đụng tới ta? Ta chính là quản sự Tiêu gia- một trong cửu đại gia tộc chúa tể. Muốn bắt ta, phải lấy ra chứng cớ."

"Chứng cớ? Chứng cớ con bà ngươi." Hai vị chấp pháp giả ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên xuất thủ, bốp bốp hai tiếng, khuôn mặt Tiêu Ngọc Long đã bầm dập, khóe miệng trào máu.

Không thể tưởng được chấp pháp giả lại xuống tay thật, người của Tiêu gia lập tức xôn xao.

"Ai dám lộn xộn?" Chấp pháp giả hét lớn một tiếng, ánh mắt hung ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui