Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Dạ Võng Nhiên cầm trong tay vị ‘Tiêu Tam gia’ này rồi bay dựng lên.

Vị Tiêu Tam gia này tên là Tiêu Lạc Vũ, tu vi chân thật, cũng tới thánh cấp rồi! Đúng kẻ chủ sự bên ngoài trong đội ngũ củaTiêu gia. Giờ phút
này, bịDạ Võng Nhiên nắm trong tay một cách khuất nhục, khuôn mặt tím
tái, hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng lạo không thể nhúc nhích được
một chút nào.

Tiêu Ngũ cùng mọi người không có chờ đợi, bay dựng lên, gắt gao đuổi kịp.

Trong lòng Tiêu Ngũ gia vô cùng buồn bực. Hắn chính là cao thủ tiền bối của Tiêu gia, cùng thế hệ với Dạ Võng Nhiên. Ở trong cùng thế hệ, tự
nhiên là xưng hô thứ hạng, nhưng trong gia tộc, cũng thuộc loại nhân vật cấp tổ tông.

Bằng không, Tiêu gia nhiều Tiêu Ngũ gia như vậy, chẳng phải là rối loạn?

Vị Tiêu Ngũ gia này tên là Tiêu Chấn, tu vi của bản thân, không kém Dạ Võng Nhiên chút nào!

Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, không hiểu
ra sao. Lúc này đây, Dạ gia đột nhiên tấn công, Tiêu gia ứng chiến bị
động, vốn là bị đánh cho đần độn, u mê; mãi đến khi vị hậu bối là Tiêu
Thất tỉnh lại, mới hiểu rõ một ít, bớt đi một ít nghi hoặc.

Nếu Dạ gia phái Dạ Võng Nhiên đến, Tiêu gia tự nhiên sẽ xuất động Tiêu
Chấn. Cứ như vậy, thế lực của hai nhà lại là ngang nhau, lực lượng ngang nhau.

Hơn nữa Tiêu Chấn cũng biết, gia tộc đối với việc Tiêu
Thất bị thương, tuy rằng tức giận, nhưng cũng tuyệt đối không có đến mức không thể cùng sống sót. Cho nên lúc này trong lòng Tiêu Chấn biết rất
rõ. Đại gia tộc, cần phải luyện binh một chút.

Mong rằng Dạ gia ở phía đối diện cũng nghĩ như thế.

Từ sau khi đến đây, quả nhiên tất cả đều được tiến hành giống như tính
toán trong lòng. Hai bên đều dùng đánh thật, nhưng cũng không phải là
tửchiến. Nhưng thật ra có vẻ giống như là đang bồi dưỡng sát thủ cùng tử sĩ, sát thủ của hai nhà không ngừng phóng ra, tìm cơ hội, tuy rằng có
tửvong, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Người trong giang
hồ, sao có thể không có chết, không có bị thương? Cho dù là ngủ ở trên
giường không có việc gì, nói không chừng ngã xuống giường cũng có thể
chết một người đâu…

Nhưng hiện tại Dạ Võng Nhiên lại hét to, trực tiếp vọt vào đại doanh của Tiêu gia, lại làm cho Tiêu Chấn cực kỳ tức giận!

Cuối cùng có chuyện gì xảy ra thì trong lòng mọi người đều biết rõ, Dạ
Võng Nhiên ngươi kích động như thế làm gì? Hơn nữa... Ngươi nói vừa rồi
giao chiến ở trên trời là người của Tiêu gia chúng ta, lão phu còn muốn
nói là người của Dạ gia các ngươi đâu.

Người sáng suốt vừa thấy người từng giao chiến cùng ngươi ở trên không trung, tuyệt đối không
phải là chí tôn! Mà ngươi có năng lực của chí tôn, lại có thể đánh lâu
như vậy mà không kết thúc, cuối cùng lại truy đuổi người tới trong đại
doanh của Tiêu gia ta đến... Có phải Dạ Võng Nhiên ngươi cho là mọi
người trong Tiêu gia chúng ta đều là người ngu hay không?

Tiêu
Chấn theo sát ở phía sau Dạ Võng Nhiên, âm thầm hạ quyết tâm: Việc này,
nếu Dạ Võng Nhiên không cho mình một câu giải thích, tuyệt đối không thể tha cho bọn họ!

Trên đường Dạ Võng Nhiên bay nhanh, chỉ trong
thời gian chén trà nhỏ, đã đến doanh địa của Dạ gia, ngay tại trên không trung nhìn quanh, lập tức quát to một tiếng, nội tạng như lửa đốt, tí
nữa thì té xuống từ không trung, hét lên đau đớn từ tận tim gan: "Tiêu
Ngũ, chuyện tốt mà Tiêu gia các ngươi làm đấy!"

Tiêu Ngũ liếc mắt nhìn qua, cũng lập tức giật mình! Trong nháy mắt cảm thấy da gà nổi lên một mảng.

Chỉ thấy trong doanh địa của Dạ gia đã biến thành một mảnh hỗn loạn,
thế nhưng giống như vừa trải qua một trận đại chiến! Trong gần hai trăm
người lại có hơn một trăm người nằm là liệt, lộn xộn, lăn lộn, thống khổ gào thét, người đứt chân, kẻ đứt tay, các loại vết thương ngạc nhiên cổ quái, không phải trường hợp cá biệt.

Ở một bên, lẳng lặng nằm tám người.

Trên người của tám người, đều loang lổ vết máu, người sáng suốt vừa
thấy, chỉ biết tám người này tuyệt đối không thể nào là người sống.

Dạ Võng Nhiên gào thét một tiếng, bay vút đi xuống giống như tia chớp: "Sao lại thế này?"

Người tới đón, chính là Dạ gia Dạ Tứ gia Dạ Vô Thiên, chỉ thấy hắn khập khiễng, khuôn mặt đầy máu, cánh tay mềm oặt treo lủng lẳng tại một bên
thân thể, vẻ mặt oán độc: "Lão tổ tông, là người của Tiêu gia làm!".

Những lời này, làm cho đám người Tiêu Chấn theo sau xuống chấn động, sửng sờ ngay tại chỗ.

Chúng ta làm? Chúng ta làm sao?

Trên mặt Dạ Võng Nhiên giống như phủ một lớp băng, cố hết sức đè nén sự phẫn nộ trong lòng, thấp giọng hỏi: "Vô Thiên, tình huống thương vong
như thế nào?"

Dạ Vô Thiên kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng khóc lớn, khóc thét lên giống như một đứa nhỏ, nước mắt chảy xuống ào ào.

Trong lòng Dạ Võng Nhiên trầm xuống: "Nói!"

"Vô Trần chết rồi... Vô Trần chết rồi..." Dạ Vô Thiên khóc như một đứa
bé: "Lão tổ tông, Vô Trần hắn... Hắn liền ở trước mặt ta, bị hai người
hợp lựcđánh chết! Ta ta..."

Hắn đấm ngực dậm chân: "Ta liều
mạng cứu viện... Nhưng mà người tới, đều là cao thủ thánh cấp cửu
phẩm... Thậm chí còn cao hơn, nếu không phải mọi người liều chết chống
lại... Chỉ sợ Tôn nhi ta cũng chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi..."

Trong lòng Dạ Võng Nhiên nhảy dựng lên, nắm lấy hắn: "Ngươi xác định, là người của Tiêu gia?"

"Tuyệt đối không có sai!" Dạ Vô Thiên bi phẫn nói lớn tiếng,: " Nếu Tôn nhi có nói láo một câu nào, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết! Ba người
kia, tuy rằng bọn họ cố gắng che dấu, nhưng mà Phong Thu Vũ kiếm, cũng
là chiêu bài của Tiêu gia! Tuy rằng bọn họ cố hết sức thay đổi, nhưng
không dấu diếmđược ánh mắt ta!"

Nói xong, hắn bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: "Lão tổ tông, báo thù cho chúng ta! Vô
Trần... Thi thể của Vô Trần còn chưa có lạnh..."

Dạ Võng Nhiên bỗng nhiên xoay người, nhìn Tiêu Chấn: "Tiêu Ngũ, ngươi nói như thế nào?"

Đối mặt với ánh mắt như đao phong của Dạ Võng Nhiên, Tiêu Chấn thậm chí không chịu được phải lui về phía sau từng bước, vội vàng nói: "Dạhuynh! Ta có thể đảm bảo, chuyện này, tuyệt đối không phải do Tiêu gia chúng
ta làm!"

Tiêu Chấn biết, nếu là chuyện này được xác thực, phiền toái có thể rất lớn!

Nhưng hắn còn chưa nói hết một câu, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc.

Nhịn không được thân hình chấn động, trừng mắt nhìn.

Chỉ thấy Tiêu gia trẻ tuổi Tiêu Tam Tiêu Lạc Vũ vẫn vẫn bị Dạ Võng
Nhiên nắm ở trong tay, giờ phút này cổ đã lệch qua một bên, khóe miệng
lộ ra một tia máu tươi, mặt sắc xám xịt, đã không có hô hấp.

Cứ như vậy, giống như một cái vải rách được Dạ Võng Nhiên xách trên tay.

Tiêu Chấn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Dạ Võng Nhiên, điên cuồng và phẫn
nộ quát: "Dạ Võng Nhiên! Ngươi!..." Hắn tuyệt đối không thể tưởngđược,
thủ đoạn của Dạ Võng Nhiên, lại dứt khoát như thế!

Dạ Võng
Nhiên nhìn hắn một cách lạnh lùng, nửa bước không lùi, trong tay trái,
vẫn nắm lấy thi thể của Tiêu Lạc Vũ như cũ, thế nhưng quơ quơ, cười cười một cách âm trầm, dùng một loại thanh âm rất thú vị, cắn răng nói:
"Tiêu Chấn, có phải ngươi rất đau lòng hay không? Có phải thật phẫn nộ
hay không? Có phải hay không? Có phải hay không?"

Tiêu Chấn cắn răng: "Dạ Võng Nhiên, ngươi muốn hai nhà chúng ta, liều mạng đánh một trận phải không?"

Dạ Võng Nhiên run run bả vai, làm ra vẻ sợ hãi: "Ta rất sợ hãi..." Sắc
mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cắn răng nói: "Tiêu
Chấn! Ta rất sợ hãi ngươi! Ta rất sợ hãi ngươi!"

Khuôn mặt Tiêu Chấn bị kéo tới mức vặn vẹo.

Dạ Võng Nhiên nói là ‘ta rất sợ hãi ngươi" nhưng là sự tàn nhẫn cùng
khinh thường bên trong lời nói, thì ai cũng có thể nghe được.

Bảy người của Tiêu gia, đứng ở phía sau Tiêu Chấn, sắc mặt mỗi người giống như sương lạnh.

Đối diện, Dạ Võng Nhiên đứng ngang nhiên, phía sau tuy rằng chính là
một đám tàn binh bại tướng đã mất đi năng lực chống cự, nhưng Dạ Võng
Nhiên vươn người ngạo nghễ mà đứng, vẻ mặt hung hãn, một bước cũng không nhường!

Không khí, giống như là trước khi núi lửa phun trào, đè nén, trầm mặc.

Tất cả mọi người không dám nói lời nào, mọi lời nói có trọng lượng, đều từ trong miệng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn mà ra.

Hai người cũng đều không nói gì.

Giờ này phút này, nói cái gì đều là dư thừa.

Tiêu Chấn vốn định giải thích chuyện này một chút, nhưng Dạ Võng Nhiên
răng rắc một tiếng vô cùng gọn gàng, vặn gảy cổ Tiêu Lạc Vũ, lại làm cho hắn lập tức biết, chuyện này, mặc kệ giải thích như thế nào, cho dù
không phải là Tiêu gia làm, ở giờ phút này mà nói, đã là không quan
trọng!

Hoàn toàn không cần phải giải thích!

"Dạ Võng
Nhiên, được lắm! Thủ đoạn thật sạnh sẽ!" Tiêu Chấn gật gật đầu, ánh mắt
lạnh băng nhìn Dạ Võng Nhiên, lại gật gật đầu, tiếp tục gật gậtđầu, liền xoay người muốn rời khỏi.

Chuyện này đã đến tình trạng này, nhất định phải báo cáo cho gia tộc!

Dù thế nào thì mình cùng Dạ Võng Nhiên, cũng đều không thể rat ay tại đây.

Một khi ra tay, chính mình không đánh giết được Dạ Võng Nhiên, mà Dạ
Võng Nhiên cũng không giết được chính mình! Nhưng người của Tiêu cùng
người của Dạ gia ở chỗ này hôm nay, cũng tuyệt đối không có bất cứ người nào có thể sống sót!

Trong khi mình cùng Dạ Võng Nhiên giao
chiến, Dạ Võng Nhiên có thể có vô số cơ hội, đem người bên cạnh mình
chém giết sạch sẽ. Mình sẽ không bảo vệ được.

Cũng như vậy, nếu mình muốn ra tay, Dạ Võng Nhiên cũng không thể bảo vệ được giống như mình!

Tuy rằng trong những người này có không ít người đã là thánh cấp cao
thủ, nhưng cho dù là một trăm tên thánh cấp cửu phẩm đỉnh, chống lại một vịnhất phẩm chí tôn có cảnh giới chưa ổn định, thì cũng chỉ có con
đường bị giây sát!

Thánh cấp cảm ngộ chỉ là cảm ngộ, chí tôn thần niệm, cũng đã tiếp cận đại đạo!

Đây là sự khác nhau về chất!

Cho nên Tiêu Chấn cũng không muốn ở lại chỗ này nữa.

Nhưng hắn vừa muốn rời đi, lại bị Dạ Võng Nhiên quát bảo đứng lại.

"Chậm đã!" Dạ Võng Nhiên vẫn thản nhiên cắn răng, ngẩng mặt, nghiêng
nhìn Tiêu Chấn, nặng nề nói: "Tiêu Chấn, ngươi phải đi sao?"

Tiêu Chấn cũng không quay người trở lại, trầm giọng nói: "Ngươi muốn như thế nào?"

Dạ Võng Nhiên phát ra một tiếng cười quái dị: "Bên ta đã chết tám
người! Bên ngươi, ta chỉ giết có một cái! Ngươi không biết như vậy là
thật không công bằng sao?"

"Ngay cả người lãnh quân lần này của Tiêu gia chúng ta, cũng đã chết ở trong tay ngươi! Cho dù ngươi không
nói, thì thù oán giữa hai nhà, cũng đã không có khả năng hòa giải! Ngươi đã được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sao?" Tiêu Chấn nổi cơn
thịnh nộ.

Dạ Võng Nhiên cắn răng: "Người chết bên ta, cũng
không phải là người bình thường! Tiêu gia các người nên biết người mà
các ngươi giết là ai! Hắn gọi là Dạ Vô Trần! Là lão Bát của đời gần cuối trong Dạ gia chúng ta! Hắn chỉ mới năm mươi tuổi, cũng đã là thánh cấp! Ngươi có biết, điều này đại biểu cho cái gì không?”

Tiêu Chấn
cười lạnh: "Dạ Võng Nhiên, hiện tại lão phu liền muốn dẫn người đi! Nếu
như ngươi muốn ra tay, thì cứ ra tay. Nếu như ngươi không muốnđem người
của Dạ gia các ngươi đều mai táng ở trong Hắc Tùng Lâm, lão phu cũng
không tiếc rẻ mấy cái sinh mệnh của Tiêu gia!"

Nói xong, hắn cũng không trở lại, bước đi về phía trước.

Trong lời nói của hắn mang theo sát khí dày đặc: Chỉ cần Dạ Võng Nhiên
dám động thủ, chính mình sẽ làm cho người của Dạ gia ở đây không thểquay về dù chỉ một cái!

Hắn nghĩ rằng Dạ Võng Nhiên không dám động
thủ. Đoán rằng Dạ Võng Nhiên đã tổn thất Dạ Vô Trần, tuyệt đối sẽ không
muốn tổn thất Dạ Vô Thiên!

Nhưng lúc này đây Tiêu Chấn lại đoán sai rồi!

Đêm nay Dạ Võng Nhiên đã bị làm nhục một lần ê chề, bị một tên ‘Tiêu
gia hậu bối’ hung hăng lừa gạt, đã rất mất mặt, đã rất giận dữ cũng như
liều lĩnh. Lại nhìn thấy hậu bối do chính mình mang đến bị giết, làm sao có thể nhịn được nữa!

Tiêu Chấn mới đi ra hai bước, chỉ nghe
thấy Dạ Võng Nhiên ở sau lưng cắn răng nói: "Nếu ngươi không cần, chẳng
lẽ ta còn để ý hay sao!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui