Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Bố Lưu Tình trợn trắng mắt, nói: "Tư chất hai người chúng ta mặc dù
có thể nói là ngàn dặm mới tìm được một người, nhưng ở trong sư môn cũng không tính là quá xuất chúng, bị đánh chửi cũng có gì là lạ? Nhưng bao
nhiêu sư huynh đệ lúc trước mạnh hơn chúng ta bao nhiêu mà cũng chết hết rồi, chỉ còn hai ta sống sót, đã là không tệ rồi. Ngươi còn có tâm tư
oán giận. Nếu muốn, thì cứ tìm đống xương khô của bọn hắn là lải nhải
đi?"

Ninh Thiên Nhai thở dài: "Lại nói cũng thật kỳ quái, nhiều người tư chất tốt hơn chúng ta như vậy, mà chẳng còn ai sống sót cả".

Bố Lưu Tình hừ một tiếng nói: "Người trong giang hồ, phải dựa vào thực lực và vận khí chứ không phải dựa vào tư chất. Tư chất chỉ là một phương
diện, mấu chốt là ngươi phải trả giá, thiên tài trời sinh là mỗi ngày
đều ăn ngon ngủ kỹ thì có khác gì một con heo chứ? Chết có gì kỳ quái?"

Ninh Thiên Nhai cảm thấy may mắn nói: "Cái này cũng đúng. May mà Tiểu Vũ còn biết cố gắng. Tuổi còn nhỏ nhưng đã biết chịu khó chịu khổ, rất hiếm
có. Thu được đồ đệ như vậy đúng là tức giận một chút cũng không có vấn
đề gì".

Bố Lưu Tình khinh bỉ nói: "Ngươi cũng nhu nhược, nói làm gì".

Ninh Thiên Nhai trừng mắt: "Không phải ngươi cũng nhu nhược hả? Mỗi lần bị
đồ đệ nũng nịu oán trách tới phát điên, còn không phải ngươi kiên nhẫn
hơn cả ta? Chửi hai câu ngươi còn híp mắt cười ha ha. Đồ đệ nói cằm
ngươi không có râu để nhéo chơi, con mẹ ngươi đã hơn một vạn tuổi rồi
không ngờ vẫn còn nuôi râu... Nuôi dài ra cho đồ đệ nhéo chơi... Ngươi
không nhu nhược?"

"Nhưng ta chưa bao giờ oán hận?" Khuôn mặt Bố
Lưu Tình cũng có chút đỏ, già mồm cãi láo: "Hơn nữa râu dài cũng là vũ
khí, đồ đệ nhéo vài cái lại càng gia tăng tính dẻo dai, rèn luyện lực
công kích và sức chịu đựng... Dù sao ta thích, ngươi quản được à?"

Ninh Thiên Nhai cười một tiếng quái dị.

Bố Lưu Tình không thèm để ý tới hắn. Nói: "Nói chính sự. Hiện giờ có Vô
Cốt Huyết ngư, lại có Huyền Dương ngọc tâm, âm dương hai cực là đủ rồi.
Những thứ khác, lão Ninh, ngươi đi tới Dược cốc xem xem, lấy một chút Tử Khí chu quả. Sau đó tới Gia Cát gia, lấy một chút Thiên Dương Tử chi,
lại đi Bắc Tuyết sơn, lấy một chút Kim Quang liên, sau đó đi Nam Hải thu thập một chút tinh huyết linh thủ Tử kình thập cấp... Nhớ kỹ... những
thứ này càng nhiều càng tốt".

Theo lời hắn kể, sắc mặt Ninh Thiên
Nhai cũng dần dần biến đổi ngoạn mục. Bốn nơi này vừa vặn là Đông Tây
Nam Bắc. Dược cốc cùng Gia cát thế gia coi như tốt một chút. Nhưng Bắc
Tuyết sơn cùng Nam Hải... chính là hai cực.

Lại nói... mấy thứ đó đều là thiên tài địa bảo, đi tới nơi là tìm được ngay sao?

Ninh Thiên Nhai nghẹn họng nhìn trân trối: "Ngươi nói thật dễ dàng nhỉ....
Dược cốc, Gia Cát thế gia, Bắc Tuyết sơn, Tử kình huyết... Vừa vặn ở
Đông Tây Nam Bắc, chiều ngang cũng phải tới hai mươi vạn dặm đường có
dư.... Ngươi vừa mở miệng cái đã muốn ta chạy gãy chân? Sao ngươi không
tự mình đi thử đi?"

Bố Lưu Tình thản nhiên nói: "Thứ nhất, nửa năm tới thánh cấp. không phải là ta hứa, mà là ngươi. Thứ hai, hai ta đều
đi rồi, nơi này xảy ra chuyện thì sao? Thứ ba... Ngươi muốn đi thì đi,
không muốn đi thì đến lúc đó, đồ đệ cũng không tìm ta tính sổ.".

Ninh Thiên Nhai nổi giận lôi đình: "Mỗi người một nửa".

"Không được". Bố Lưu Tình không hề suy chuyển.

Ninh Thiên Nhai đáng thương đứng đó, thất hồn lạc phách: "Đáng thương ta vừa mới trở về...".

"Đúng rồi". Bố Lưu Tình đột nhiên vỗ tay một cái, nói: "Ta thiếu chút nữa thì quên mất".

"Chuyện gì?" Ninh Thiên Nhai nghĩ rằng Bố Lưu Tình muốn hỗ trợ mình rồi, hưng phấn hỏi.

"Ngươi còn phải lấy một chút Linh Ngộ thảo và Thiên Đạo trà về". Nguyệt Linh
Tuyết nói: "Dù sao Tiểu Vũ cũng còn nhỏ tuổi, dù thông minh cũng không
có khả năng lĩnh ngộ thiên đạo. Trước khi trưởng thành, chính là một
tuổi lớn một tuổi tâm. Tuổi nàng chưa đủ thì cảm ngộ cái gì? Cho nên,
cái này phải dùng Linh Ngộ thảo và Thiên đạo trà để đề thăng là tốt
nhất. Hơn nữa, Tiểu Vũ hiện tại lại đang quyết tâm, dùng cái này lại
càng có hiệu quả. Ngươi tiện tay mỗi loại vơ mấy cân về là được".

Ninh Thiên Nhai hoàn toàn ngây dại: "Lão Bố, ngươi không phải không biết...
Hai thứ này, đến hai chúng ta, cả đời cũng chỉ uống qua một lần... Không ngờ còn bảo ta vơ mấy... cân? Lại còn tiện tay? Ngươi thích thì "tiện
tay' con mẹ nó đi, lão tử đéo tiện được".

Ninh Thiên Nhai lập tức xả lửa giận ra ngoài.

Bố Lưu Tình đứng lên, vặn vặn lưng một cái: "Nếu trong vòng hai tháng
ngươi tìm được bốn trong sáu loại này về, hai loại còn lại ta sẽ nghĩ
biện pháp".

"Còn không muốn làm nữa thì ta cũng chịu thôi". Nói xong, Bố Lưu Tình liền thản nhiên đi vào trong phòng của mình.

Sắc mặt Ninh Thiên Nhai méo xệch, suy sụp: "Bố Lưu Tình trời đánh".

Thanh âm Mạc Khinh Vũ từ phía xa truyền tới: "Sư phụ... Sư phụ, ngươi mau tới đây'".

Lập tức nhảy dụng lên, thanh âm Ninh Thiên Nhai lập tức trở nên ôn nhu hiển lành, bộ dáng hiền hòa chạy tới, nhưng đã chậm một bước, chỉ nghe thấy
thanh âm thực buồn nôn của Bố Lưu Tình truyền ra: "Tiểu Vũ ngoan, sao
thế... À. thì ra là cái này, đây là...".

Ninh Chí tôn bi phẫn trợn trừng mắt, hung hăn dậm chân, gần như muốn khóc, nói: "Lão từ đi kiếm thuốc".

Sở Dương vừa nghe Hoàng công tử lải nhải bên tai vừa tiến vào Hoàng gia bảo.

Đi vào liền cảm nhận được đề phòng sâm nghiêm.

Nơi nơi đều tràn ngập sát khí.

Hiện tại đúng là thời kỳ giao chiến với Tiêu gia. Hoàng gia đương nhiên phải toàn lực ứng phó.

Sở Dương tới, được toàn bộ Hoàng thị gia tộc hết sức hoan nghênh. Gia chủ
Hoàng Thượng tự mình nghênh đón, phía sau, mấy vị cao thủ Hoàng gia cấp
bậc lão tổ tông cũng đều lộ diện.

Tối hôm đó, Hoàng gia tổ chức buổi tiếp khoản đãi Sở thần y.

Đối với Ngụy Vô Nhan, Hoàng Thượng gia chủ cũng không cảm thấy có điều gì
bất thường, chỉ cho rằng là tùy tùng Sở thần y. Ngụy Vô Nhan vui mừng
thấy không ai tới quấy rầy, không ngờ cũng tận chức tận trách sắm vai
tùy tùng, đứng phía sau Sở Dương.

Trong đó, cũng có mấy vị thánh
cấp cao thủ quan sát Ngụy Vô Nhan, nhưng bọn hắn bây giờ so với Ngụy Vô
Nhan thì kém xa, làm sao nhìn ra được điều gì.

Hoàng Hà Liễu cùng
Sở Dương ngồi chung một bàn, vui vẻ vô cùng, không ngờ còn cho hai thê
tử mình ra kính thần y một chén, thiếu chút nữa thì khiến Sờở thần y xấu hổ tới chui vào gầm bàn...

Tiểu la lị Sở Nhạc Nhi thoải mái nhét thức ăn đầy bụng.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị.

Tại bàn thứ hai trong đại sảnh, một thanh niên hoàng y đứng lên, bưng chén
rượu đi tới, vẻ mặt tươi cười, bộ dáng cảm kích vô cùng: "Nghĩa phụ, Sở
thần y trị bệnh cho đệ đệ, hài nhi vạn phần cảm kích, muốn kính thần y
một chén, xin nghĩa phụ cho phép".

Hoàng Thượng cười ha hả: "Được được được, hiếm thấy ngươi có hiếu tâm như vậy".

Sắc mặt Hoàng Hà Liễu trầm xuống.

Ánh mắt Sở Dương ngưng lại, chỉ thấy hoàng y thanh niên này tay dài eo nhỏ, cao lớn khôi ngô, diện mạo anh tuấn, hai mắt hữu thần, không ngờ cũng
có tu vi hoàng cấp. Khóe miệng hắn nở một nụ cười thân thiết, giơ một
chén rượu: "Sở thần y diệu thủ hồi xuân, cứu Hoàng gia đại tộc ta, tránh được lo lắng trong gia tộc, thật sự là đại ân nhân Hoàng gia chúng ta.
Tại hạ Hoàng Khánh Thư kính Sở thần y một chén, để tỏ lòng biết ơn. Nếu
sau này Sở thần y có cần gì. Hoàng Khánh Thư nguyện đầu rơi máu chảy,
quyết không chối từ".

Nói xong liền một hơi cạn sạch chén rượu, cười ha ha.

Sở Dương giơ chén rượu lên: "Hoàng công từ khách khí rồi".

Cũng uống một ly.

Hoàng Khánh Thư khẽ cười cười, nói thêm mấy câu khách khí nữa, lúc này mới
quay về bàn ngồi xuống. Hắn ngồi xuống, một bàn bảy tám thiếu niên kia
lập tức đều giơ chén rượu kính Sở Dương.

Một lúc lâu sau mới kết thúc một vòng mời rượu. Sở Dương nhìn Hoàng Hà Liễu.

"Mấy người này đều là nghĩa tử của phụ thân ta". Hoàng Hà Liễu suy sụp nói:
"Đều là phụ thân thu trong vòng ba năm trở lại đây...".

Sở Dương trong lòng bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế".

Chắc chắn lúc đó Hoàng Thượng đã mất niềm tin vào nhi tử, cho nên mới đành
phải áp dụng loại phương pháp này. Nhưng hiện tại Hoàng Hà Liễu khỏi
bệnh rồi. Tác dụng của nhũng người này đương nhiên không còn lớn nữa.

Nhìn qua thì tựa hồ không phải đại sự gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại sẽ lập tức phát giác, giữa Hoàng Hà Liễu và bảy tám thiếu niên này đã là thù sinh
tử.

Hoàng Hà Liễu khôi phục như ban đầu, lưu những người này vô dụng, ngược lại còn là nội họa.

Hoàng Hà Liễu suy sụp thở dài một hơi: "Mấy người này trước kia còn tốt, hiện tại ta khỏi bệnh rồi, cả đám nhìn ta đều lạnh lùng. Khiến ta lúc nào
cũng phải có hai cao thủ thánh cấp kè kè bên người, khiến vợ ta sắp mắc
cỡ chết rồi...

Sở Dương nghẹn họng trân trối nhìn.

Sau khi
ăn xong. Hoàng Thượng mời Sở Dương tới thư phòng nói chuyện: "Sờ thần y, tiệc rượu vừa rồi ngươi cũng thấy rồi. Lão hũ chỉ muốn hỏi Sở thần y
một câu... Bệnh của tiểu nhi, hoàn toàn trừ tận gốc rồi?"

Sở Dương trầm ngâm một chút, nói: "Chỉ cần không lao lực quá độ, thì không sao
cả... Bất quá, phải phòng bị Tiêu gia lại xuống tay một lần nữa. Hơn
nữa... người có thể hạ thủ, hẳn là ở ngay trong Hoàng gia".

Ánh
mắt Hoàng Thượng chợt lóe sáng, chậm rãi gật đầu: "Nội gia trong Hoàng
gia đúng là không ít". Ánh mắt hắn thâm trầm, hiển nhiên là đã yên lòng.

Sở Dương mỉm cười

Ngày thứ hai, Sở Dương vừa mới rời giường, đã cảm thấy có cái gì đó không
đúng, tựa hồ bên ngoài cửa vẫn tĩnh mịch như trước, nhưng lại có thể
nghe thấy mơ hồ tiếng hô hấp, hẳn là có người bên ngoài.

Vừa ra khỏi cửa thì thấy đám người hầu Hoàng gia đang câm như hến đứng một bên, tựa hồ đang lặng lẽ thầm nghĩ gì đó.

Vừa hỏi mới biết, thì ra đêm qua. Hoàng gia đột nhiên bị Tiêu gia tập kích.

Tám vị nghĩa tử của Hoàng gia không một ai may mắn sống sót, đều chết trong chiến đấu. Mặt khác, Hoàng gia cũng tổn thất hơn bốn mươi vị cao thủ,
trong đó có ba vị cao thủ quân cấp.

Sở Dương trong lòng chấn động. Hoàng Thượng này thật sự là ngoan tâm thủ lạt. Hơn nữa rất mạnh mẽ
quyết đoán. Chi cần một câu khẳng định của mình đã giết nhiều người như
vậy không một chút do dự... Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Từ khi tiểu nhi khỏi bệnh, sắc mặt bọn hắn đã có điều gì đó không đúng.
Lão phu vẫn luôn quan sát. Hôm qua, Sở thần y tới, Sở thần y chính là
đại công thần cứu toàn bộ hậu thế Hoàng gia, tất cả mọi người đều thập
phần nhiệt tình, nhưng lại có một số kẻ sắc mặt không bình thường, hoặc
là nghĩ một đằng nói một nẻo..".

Hoàng Thượng nói: "Cho nên, ta
giết sạch những kẻ đó, tuy nhất định sẽ có cá lọt lưới, bất quá... chỉ
cần cẩn thận phòng bị, thì không có chuyện gì nữa rồi".

Sở Dương đồng tình: "Hoàng gia chủ nói không sai".

Nhưng trong lòng cũng có chút phòng bị: Hoàng Thượng làm như vậy là hoàn toàn chính xác. Từ lợi hại mà nói, những người này giết là đúng. Nhưng từ
cảm tình mà nói... cũng có chút tàn nhẫn.

Cũng chính là lời Hoàng
Thượng nói: Bên trong nhất định có cá lọt lưới, điểm này chỉ là tuyệt
đối khẳng định, nhưng đồng dạng cũng không thể phủ nhận, bên trong cũng
tuyệt đối tồn tại người vô tội.

Sở Dương tự hỏi trong lòng: Nếu
đổi lại là mình, mình sẽ làm như vậy sao? Nghĩ nghĩ một hồi lâu, đáp án
là: Cho dù mình giết người, cũng tuyệt đối không thương hại tới người vô tội.

Hoàng Thượng tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối là tâm tính kiêu hùng.

Người như vậy, thế lực như vậy... không khống chế...

Hoàng Thượng nhìn Sở Dương, khẽ cười nói: "Sở thần y, theo ý ngươi, nếu ta để Hà Liễu tham gia Thiên Đỉnh thịnh hội... thì thế nào? Có thể khiến
Hoàng gia ta thắng được một chút địa vị?"

"Hoàng Hà Liễu đi tham gia Thiên Đỉnh thịnh hội?" Sở Dương ngạc nhiên vô cùng".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui