Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Lăng Hàn Vũ nhìn Sở Dương đi ra ngoài, trong ánh mắt mang theo sự tán thưởng và ngưng trọng.

Thiếu niên này, tuyệt không đơn giản. Lúc đầu dẫn hắn lại đây, chẳng qua là
vì hắn là đệ tử lão hữu của mình, cũng chính tình địch của truyền nhân.

Cho nên, Lăng Hàn Vũ muốn nhìn xem, bộ dáng của thiếu niên này là cái gì.
Thứ hai là, những gì thiếu niên này làm, khiến hắn rất thích, đặc biệt
là cách ra tay với mỹ sắc, càng làm cho người ta thích thú

Ngươi không phải thích mỹ nhân sao? Ta cho ngươi vì mỹ nhân mà chết!

Đối với sắc lang mà nói, cái này không thể nghi ngờ là một phương pháp cực kỳ thích hợp.

Nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện, trình độ thiếu niên này cực kỳ khủng
bố, vượt xa khỏi phỏng đoán của mình. Nhưng cho đến hôm nay, mới phát
hiện ra, mình vẫn đang xem nhẹ hắn!

Một người đáng sợ!

Hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Sương Nhi, ngươi thích nữ nhân kia?”

Thiếu niên nọ cúi đầu, cũng không nói chuyện.

Lăng Hàn Vũ nói: “Cho nên ngươi muốn giết Sở Dương?”

Thiếu niên vẫn không nói lời nào.

Lăng Hàn Vũ cũng không để ý đến hắn, tự hỏi tự nói: “Hơn nữa, ngươi đã có an bài? Sắp động thủ rồi?”

Thiếu niên hơi ngẩng đầu, những vẫn không nói một lời.

Lăng Hàn Vũ thản nhiên nói: “Ta không can thiệp, cũng không ngăn cản ngươi.
Người trẻ tuổi vẫn nên nếm chút đau khổ. Chỉ sợ đau khổ đó là cái mạng
của ngươi! Ngươi có thể làm theo suy nghĩ của ngươi, nhưng mà, thành
công là mạng hắn đã hết, thất bại là mạng ngươi đã hết.”

“Lăng gia, và việc này không có quan hệ.”

Lăng Hàn Vũ đứng lên, trở về phòng.

Một vị Chí Tôn cao thủ lo lắng, đi theo hắn: “Nhị gia, như vậy chẳng phải
là làm cho Sương thiếu đi chịu chết sao? Đối phương sâu không lường
được, hơn nữa còn có phòng bị, mà việc hôm nay, cũng tương đương với lời cảnh cáo chúng ta. Một khi Sương thiếu xuống tay, bọn họ cũng sẽ tuyệt
đối không lưu tình.”

Lăng Hàn Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi nói không
sai, đối phương đã cảnh cáo, lần cảnh cáo này, chính là cho chúng ta mặt mũi. Bằng không, người ta có thể trực tiếp động thủ! Tình cảm giữa ta
và sư phụ hắn, đối với hắn mà nói, có thể giết mà không giết, đáng chết
mà không giết, thì chỉ một lần cũng trả hết nợ! Cho nên, sau lần cảnh
cáo này, nếu Sương Nhi động thủ, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”

“Nhưng chính như lời Sở Dương nói, những kẻ mơ ước sắc đẹp, hơn nữa còn muốn
giết người để đoạt lấy thì có chết cũng đáng! Lăng gia chúng ta nếu có
người như vậy, thì Lăng Hàn Vũ ta cũng cảm thấy sỉ nhục! Chỉ hận không
thể tự mình động thủ, nếu bản thân hắn muốn chết, thì lại không thể tốt
hơn!”

Lăng Hàn Vũ lãnh khốc nói xong, quay đầu vào phòng.

Chỉ để lại một câu: “Bất luận kẻ nào nếu muốn hỗ trợ hắn, có chết cũng
không có quan hệ với Lăng gia! Cho dù cung phụng đại nhân trách tội, thì cũng chỉ trách tội ta. Nếu có người vì chuyện này mà trả thù, thì phải
bước qua thi thể Lăng Hàn Vũ ta trước!”

Vị Chí Tôn này sững sờ không biết nói gì.

Thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Thiếu niên huyết khí phương cương, Sương
thiếu há có thể không động tâm? Tuy rằng muốn giết Sở Dương, không khỏi
quá phận, nhưng mà, tính tình nhị gia, cũng thật sự nên sửa lại... Đối
với người nhà của mình, chẳng lẽ cũng đối đãi như sắc lang bên ngoài
sao?”

...

Trong phòng, Sở Dương vừa đi vào, trên người
liền toát ra sương mù, trong chốc lát quần áo đã sạch sẽ, Thoải mái lạnh nhạt ở ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: “Ngươi muốn tự mình động thủ?”

Tử Tà Tình lạnh lùng nói: “Cái tên kia, là cái gì tôn tử của đại cung
phụng, kế thừa hương khói của hắn... Hắc hắc, không ngờ lại muốn dùng
độc bắt lấy Nhạc Nhi, rồi dùng nàng để uy hiếp ngươi, sau đó phái người
đánh lén, xử lý ngươi và ta! Cái kế sách này, chân chính ngoan độc.
Không thể tưởng được người này một câu còn chưa nói, nhưng lại hiểm độc
như vậy.”

Tên kia gọi là Đỗ Hàn Sương, chính là tôn tử của đại
cung phụng Đỗ Mạc Sầu của Lăng gia. Lần này đi tới đây là để gia tăng
kiến thức.

Đỗ Mạc Sầu vì võ đạo, cả đời chưa lập gia đình, đến
lúc già muốn tìm truyền nhân, cho nên thu người này làm tôn tử, cho hắn
đổi họ thành họ Đỗ.

Trên thực tế, trong các đại gia tộc, người làm như vậy thật sự không ít.

Đỗ Hàn Sương coi trọng sắc đẹp của Tử Tà Tình, mấy ngày nay lại càng nhớ
thương, do dự mấy ngày ròi cũng quyết định xuống tay. Hắn triệu tập tâm
phúc, ở trong phòng mình mưu đồ bí mật.

Nhưng Tử Tà Tình là loại
tu vi nào? Hắn mưu đồ bí mật, cho dù Tử Tà Tình ở ngoài mười dặm, cũng
có thể nghe được rành mạch, huống chi là ở dưới mí mắt? Mặc dù có Thánh
cấp che chắn, nhưng che chắn như vậy, đối với Tử Tà Tình thì cũng tương
đương không có!

Sở Dương thú vị cười: “Thì ra là thế. Nói vậy
hiện tại trong lòng Lăng Hàn Vũ cực kỳ buồn phiền! Hắn hận nhất, chính
là hoàn khố, nhưng người của hắn lại có một kẻ như vậy.”

Lập tức trong mắt lộ ra sát khí: “Lại còn muốn động đến Nhạc Nhi?”

“Ngươi không cần quản chuyện này.” Tử Tà Tình thản nhiên cười cười: “Cho nên,
đêm nay ngươi ngủ đi. Nếu bọn họ động thủ, ngươi ra tay cũng không thích hợp.”

...

Đêm đó Đỗ Hàn Sương lo lắng đã lâu, rốt cuộc quyết định hành động.

Đã có mấy người nhắc nhở hắn, cái nữ nhân kia chỉ sợ không đơn giản, nhưng mà, một cái nữ tử trẻ tuổi như vậy, cho dù lợi hại, thì sẽ lợi hại tới
mức nào?

Trong mưa không ướt... Cho dù là Vương cấp, cũng có thể
làm được. Lấy lý do này để nói nàng rất cường đại, quả thực là rất buồn
cười!

Hơn nữa, xinh đẹp tuyệt thế như vậy, nếu cuộc đời này không thể có được, thì chẳng phải là uổng phí sao?

Đỗ Hàn Sương càng nghĩ, lửa nóng trong lòng càng mạnh. Rốt cuộc kiềm chế không được.

...

Đêm đó, Sở Dương ngủ một giấc say sưa, cái gì cũng chẳng thèm quản. Cho dù
trời có sập thì cũng có người đỡ cho mình, còn phải quan tâm cái gì.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Mọi người chuẩn bị lên đường, cũng không phát hiện có cái gì dị thường.

Nhưng đội ngũ tập hợp ngoài cửa chuẩn bị xuất phát, thì lại phát hiện thiếu mất năm người.

Sở Dương, Tử Tà Tình, Sở Nhạc Nhi tự nhiên đi đằng trước. Sở Nhạc Nhi là tự nhiên nhất, vì nàng cái gì cũng không biết.

Nhưng trong lòng Sở Dương và Tử Tà Tình cũng hiểu rõ.

Lăng Hàn Vũ cau mày, quát: “Đi tìm!”

Thiếu Đỗ Hàn Sương, ba Thánh cấp và một Quân cấp.

Vô thanh vô tức biến mất.

Đêm qua, bọn họ luôn luôn nghiêng lỗ tai nghe ngóng, nghe được Đỗ Hàn Sương thấp giọng hạ lệnh, thậm chí, nghe được cả thanh âm thủ thế. Tiếp theo
thanh âm năm người xuất động... Sau đó...

Sau đó, vốn không có sau đó.

Bởi vì tất cả, lại đột nhiên biến mất!

Loại tình huống này, làm cho mọi người trong lòng hoảng hốt!

Lại có người đi vào phòng tìm một lần nhưng cũng không phát hiện ra cái gì, tìm kĩ khắp nơi cũng vẫn như thế.

Lăng Hàn Vũ nghe báo lại, đồng tử co rụt. Yên lặng liếc mắt Sở Dương và Tử
Tà Tình một cái, cái gì cũng không nói. Trong mắt có buồn bã, có khoái
ý, có chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhưng một vị Chí Tôn cao thủ, của Lăng gia trong lòng có chút không thoải mái, dọc theo đường
đi, đi đến trước mặt Tử Tà Tình, thản nhiên nói: “Tử cô nương, thủ đoạn
tốt. Lão hủ xin hỏi, Tử cô nương đã làm như thế nào?”

Tử Tà Tình lạnh lùng nâng mắt lên, nhìn hắn: “Thì ra trong lòng các ngươi đều rõ ràng.”

Vị Chí Tôn này bị kiềm hãm, có chút nghẹn lời.

Rõ ràng biết, lại để mặc đệ tử gia tộc đi áp bức dân nữ... Đây chính là sự tình không thể nào nói nổi. Tuy rằng đối phương cũng không phải ‘dân
nữ’...

Hắn nuốt nước miếng, nói: “Còn xin Tử cô nương trả lời.”

Tử Tà Tình lãnh đạm nói: “Thật ra ta biết các ngươi biết, nhưng ta nghĩ
các ngươi sẽ giả vờ câm điếc. Vốn cho tới bây giờ, Lăng gia các ngươi
cũng thực sự làm cho ta hài lòng, chẳng qua, ngươi cũng nên tiếp tục im
lặng.”

Vị Chí Tôn này thản nhiên nói: “Đáng tiếc, đệ tử Lăng gia
chúng ta, cho dù phạm vào sai lầm, cũng phải do Lăng gia giáo huấn. Về
phần người khác... Ha ha, thay chúng ta giáo huấn đệ tử, thì phải cấp
cho chúng ta một câu trả lời!”

Tử Tà Tình lông mi cau lại, thản nhiên nói: “Thật không?”

“Đúng là như thế! Tử cô nương, giết người, ngay cả mấy lời giải thích cũng không nói sao?” Vị Chí Tôn này đối chọi gay gắt hỏi.

“Ta còn muốn... Lăng gia các ngươi cấp cho ta một câu trả lời.” Tử Tà Tình
có chút ngoài ý muốn nói: “Ta thật không ngờ, các ngươi lại hướng tới ta mà đòi trả lời... Giả sử, ta chỉ là một thiếu nữ tử, như vậy thì giờ
phút này ta nên tìm ai để đòi câu trả lời đây?”

Vị này Chí Tôn thản nhiên nói: “Đáng tiếc Tử cô nương cũng không phải thiếu nữ tử.”

Tử Tà Tình chậm rãi gật đầu: “Tốt, ta liền cho các ngươi một câu trả lời. Câu trả lời là... bọn chúng đáng chết!”

Vẻ giận dữ trên mặt vị Chí Tôn này càng ngày càng dày đặc, nói: “Ngay cả đáng chết, cũng không tới lượt ngươi giết!”

Tử Tà Tình cười ha ha, nói: “Không tới lượt người ngoài giết, mà các ngươi sẽ tự đi giết. Là ý này phải không? Nay, ta đã giết rồi, ngươi sẽ làm
như thế nào?”

Vị Chí Tôn này cả giận nói: “Ngươi giết người, cũng phải lưu lại thi thể! Chớ quên, ở trước mặt ngươi, là Lăng gia!”

“Thi thể!” Tử Tà Tình trào phúng nói: “Ngươi còn muốn đem thi thể hiếu tử
hiền tôn của ngươi đi mai táng sao? Dừng một chút, nói: “Lăng gia, thì
sao?”

Gương mặt vị Chí Tôn này đỏ lên: “Tử cô nương, không khỏi khinh người quá đáng.”

Tử Tà Tình không kiên nhẫn nói: “Đến tột cùng là ta khinh người quá đáng,
hay là Lăng gia các ngươi khinh người quá đáng? Trước cưỡng ép nữ tử,
sau lại khởi binh vấn tội. Lại có thể nói ta khinh người quá đáng?”

“Đây là giang hồ.” Vị Chí Tôn này âm trầm nói: “Tử cô nương, lấy tu vi của
ngươi, hẳn là nên biết, cho dù muốn hành hiệp trượng nghĩa, cũng cần
phải có thực lực!”

“Khinh người quá đáng... Một khi đã như vậy,
ta đây không ngại chân chính khinh người quá đáng một lần!” Tử Tà Tình
thản nhiên nói: “Vừa rồi ngươi nói, người của Lăng gia các ngươi, chỉ
cho phép các ngươi tự mình giáo huấn. Nhưng không biết là, ta có thể
giáo huấn ngươi không?”

Vị Chí Tôn này trừng mắt nhìn nàng một
hồi, đột nhiên nở nụ cười: “Tử cô nương muốn kiểm chứng với lão hủ? Lão
hủ hoan nghênh! Lão hủ cũng đang có ý này!”

Tử Tà Tình thản nhiên lắc đầu: “Không, là muốn giáo huấn!”

Đột nhiên nâng tay lên tát qua.

Vị Chí Tôn này rõ ràng nhìn thấy bàn tay nho nhỏ trắng nõn tát đến, muốn
ra tay ngăn cản. Nhưng hoàn toàn không hề nghĩ tới, hắn không thể ngăn
cản, cũng không thể né tránh được!

Tốc độ chậm như vậy, mình lại không thể tránh đi?

“Bốp!”

Một thanh âm vang lên.

Thân thể vị này Chí Tôn, bay đi như hỏa tiễn, hoa chân múa tay ở giữa không
trung, té xuống đất lăn liên tục hơn một trăm trượng.

Tử Tà Tình ngồi trên ngựa không chút sứt mẻ, hai mắt lạnh lùng.

Hai vị Chí Tôn và Lăng Hàn Vũ chấn động, quay đầu nhìn.

Vừa rồi hai người nói chuyện, mấy người đều nghe rõ ràng, Lăng Hàn Vũ vốn
định ngăn lại; Nhưng chỉ trong nháy mắt, một vị Chí Tôn lại có thể bị
đánh bay!

Không có lực hoàn thủ.

Hai vị Chí Tôn hừ một tiếng, trong mắt lộ ra lửa giận. Thân mình chợt lóe, chuẩn bị động thủ.

“Các ngươi biết rõ thị phi đúng sai, cũng muốn động thủ sao?” Tử Tà Tình thản nhiên hỏi.

Lúc này, vị Chí Tôn bị đánh bay kia cũng xoát một tiếng bay trở về, thở vù
vù, trong mắt, lửa giận tận trời, nửa bên mặt, không ngờ lại sưng lên.

Sở Dương ở một bên lạnh lùng nhìn, cũng không khuyên can.

Sáng sớm, Tử Tà Tình từng qua một câu với mình: Lăng Hàn Vũ và sư phụ ngươi
là bạn tốt, nhưng trong thế gia, người như vậy quá ít. Ngươi chớ vì sự
giao hảo với Lăng Hàn Vũ, mà cho rằng Lăng gia đều là người tốt. Hôm
nay, ta cho ngươi nhìn rõ bản chất thế gia.

Sở Dương lúc ấy còn có chút không cho là đúng.

Bởi vì Lăng Hàn Vũ đêm qua nếu để bọn họ đi tìm cái chết, thì đã cho rằng
bọn họ gieo gió gặt bão, hôm nay tuyệt đối sẽ không có hành vi quá
khích.

Không nghĩ tới lời nói còn ở bên tai, xung đột cũng đã bắt đầu.

Sở Dương yên lặng nhìn. Nhìn ba vị Chí Tôn, mấy vị thánh cấp vây quanh Tử Tà Tình, chua xót trong lòng chậm rãi lan tràn.

Thế gia quả nhiên là thế gia.

Ngay cả khi những người này biết, cái gì là đúng, cái gì là sai. Một đám ai
cũng đều lòng mang đại nghĩa, nhưng, đến thời điểm động vào bọn họ, thì
vẫn bao che khuyết điểm như cũ.

Cho dù là ngươi giúp bọn hắn diệt trừ u ác tính của gia tộc, nhưng cũng đã tổn hại quyền uy gia tộc bọn
họ. Cho nên, tất nhiên phải có câu trả lời. Mà câu trả lời lúc này, đó
là vì thanh danh gia tộc, không có đạo lý gì được nhắc tới cả

Đúng cũng là sai lầm, sai cũng là sai lầm!

“Ngươi nói như thế nào?” Sở Dương hỏi Lăng Hàn đi bên người mình.

Lăng Hàn Vũ khuôn mặt chua xót, nói: “Đây là thế gia! Cũng là điểm ta không
hài lòng nhất.” Hắn thở dài một tiếng, nói: “Thế gia hiện tại, đã biến
chất, đã biến thành thế lực.”

Sở Dương nhíu mày: “Thế gia, thế lực...”

Lăng Hàn Vũ chua xót lắc đầu: “Cái gọi là đại nghĩa, giang hồ quy củ, chính
là công đạo đến từ cường quyền! Sở Dương, để cho bọn họ đánh một hồi đi. Không chết người là được.”

Sở Dương ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Thế thúc, nếu Lăng gia làm chuyện không đúng, gặp phải kẻ địch cường
đại. Ngươi biết rõ việc này là lăng gia không đúng, thì ngươi có tham dự chiến tranh hay không?”

Lăng Hàn Vũ cười khổ nói: “Ta không biết.”

Sở Dương gật gật đầu: “Ta hiểu!” Hắn trầm ngâm một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Thì ra, đây là thế gia!”

Hắn thở dài một tiếng, nói: “Thế gia, chung quy là không bằng quốc gia!”

Hắn nhớ tới lúc còn ở Hạ Tam Thiên, tuy rằng chinh chiến liên miên, cao thủ cũng không nhiều. Nhưng có quan viên, có pháp chế. Cho nên thoạt nhìn,
so với trung tam thiên và Thượng Tam Thiên, phải có trật tự nhiều.

Mà ở Thượng Tam Thiên, có điều gì đó phi thường làm người ta không thoải mái, thì ra là như thế.

Thế gia, vĩnh viễn là bao che khuyết điểm. Ngay cả người của gia tộc mình
phạm phải tội ác tày trời, nhưng người khác giết, vẫn phải đòi câu trả
lời! Tuyệt không ngậm bồ hòn!

Ngay cả trong đó có nhân vật như
Lăng Hàn Vũ, cũng không thể thay đổi bản chất thế gia. Hoặc là nói: Cho
dù Lăng Hàn Vũ làm gia chủ Lăng gia, cũng vô pháp thay đổi!

Cửu
Kiếp Kiếm Chủ chỉnh đốn Cửu Trùng Thiên, nếu đem Cửu Đại Thế Gia như
vậy, đổi thành Cửu Đại Thế Gia khác, chẳng phải là đổi thang mà không
đổi thuốc sao?

Trong lòng Sở Dương trầm tư, tương lai, ta nên làm như thế nào?

Bên kia, Tử Tà Tình kêu to một tiếng.

Chiến đấu đã triển khai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui