Ngạo Thế Đan Thần

Nam tử anh tuấn kia nổi giận gầm lên một tiếng, liền lao đến.
Sau khi Ngô Thiên Thiên nuốt hạt châu màu xanh da trời kia, toàn thân đau đớn không thôi, nhưng nàng lại cắn răng, chịu đựng đau nhức kịch liệt, chỉ có điều hiện tại nàng đã toàn thân vô lực, mắt thấy nam tử anh tuấn kia muốn một kiếm đâm tới, một hồi nóng rực đánh úp lại, chỉ thấy một đoàn hỏa diễm từ không trung nện xuống, mãnh liệt đâm vào trên người nam tử anh tuấn kia, làm hắn phát ra một tiếng hét thảm.
Ngô Thiên Thiên chỉ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở phía trước nàng, hơn nữa sau lưng còn có một đôi cánh lớn do hỏa diễm ngưng tụ!
Trầm Tường! Ngô Thiên Thiên nhớ rõ, Trầm Tường có một đôi Hỏa Dực cực lớn như vậy, không biết vì cái gì, trông thấy Trầm Tường xuất hiện, Ngô Thiên Thiên cảm giác mình an toàn, nàng co quắp ngồi trên mặt đất, một bên chịu đựng đau đớn, một bên gian nan nói:
- Đa tạ cứu giúp.
Hỏa Dực cực lớn của Trầm Tường rất là nổi danh, những người công kích Ngô Thiên Thiên kia vậy mà đều nhìn ra.
- Ha ha... Dĩ nhiên là Trầm Tường, ba mươi vạn tinh thạch!
Một đại hán cười nói, nhưng tiếng cười của hắn cũng rất nhanh biến mất, bởi vì hắn trông thấy nam tử anh tuấn dưới chân Trầm Tường kia đã bị giẫm đến lún sâu vào mặt đất, lại bị Trầm Tường tươi sống giẫm chết.
- Bọn họ là người Chân Vũ Môn, ta ngoài ý muốn lấy được một hạt bảo châu, lại bị bọn hắn trông thấy, bọn hắn muốn cướp đoạt của ta, truy sát ta mười ngày!
Ngô Thiên Thiên cắn răng nói, lúc này thân thể nàng vô cùng đau đớn.

Trầm Tường hừ lạnh một tiếng:
- Người Chân Vũ Môn, thật sự là quá tốt, cũng dám như đây khi dễ đệ tử Thái Vũ Môn ta!
- Trầm Tường, chẳng lẽ ngươi muốn Chân Vũ Môn chúng ta truy nã ngươi sao?
Đại hán kia thanh âm âm trầm nói.
- Có gan cứ tới!
Trầm Tường hét lớn một tiếng, chân khí vô hình bỗng nhiên từ trong miệng hắn phun ra, đụng vào trên thân thể đại hán kia, chỉ thấy đại hán kia phun một búng máu, trong cơ thể vang lên một hồi thanh âm cốt cách vỡ vụn! Lập tức mất mạng!
Đám đệ tử Chân Vũ Môn kia lập tức sững sờ, trên mặt tràn đầy sợ hãi, đang khi nói chuyện có thể giết người vô hình, đây rốt cuộc là dạng thực lực gì?
- Trở về nói cho Liêu Thiếu Vân, bảo hắn đừng chết nhanh như vậy, ta nhất định sẽ tự tay làm thịt hắn!
Trầm Tường trầm giọng nói, một cổ áp lực vô hình lập tức bao phủ trên người những người kia, chỉ thấy bọn họ nhao nhao quỳ xuống đất, miệng phun máu tươi, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, thậm chí đã có hôn mê.
- Hừ!
Trầm Tường hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy những người kia đồng loạt phun ra một ngụm huyết, sau đó áp lực biến mất, Trầm Tường cũng không muốn giết bọn hắn, nếu không vừa rồi bọn hắn đã sớm chết.
Hôm nay Trầm Tường đã là Chân Vũ Cảnh nhất đoạn, Phàm Vũ Cảnh trong mắt hắn đều là con sâu cái kiến, chỉ cần hắn nguyện ý, thì lập tức có thể làm cho những người trước mắt này tan thành mây khói.
Ngô Thiên Thiên ở sau lưng Trầm Tường nhìn thấy nhất thanh nhị sở, đối với loại thực lực này của Trầm Tường nàng cũng rất kinh ngạc, tuy không phải là lần đầu tiên nàng trông thấy Trầm Tường ra tay! Chứng kiến Trầm Tường có thể an toàn trở về, trong nội tâm nàng thở dài một hơi, trong nội tâm nàng một mực lo lắng Trầm Tường.
Trầm Tường quay người ôm lấy Ngô Thiên Thiên, thả ra Chu Tước Hỏa Dực, lập tức bay khỏi nơi này, những đệ tử Chân Vũ Môn kia đều thở dài một hơi, vừa rồi bọn hắn phảng phất cảm giác sẽ chết mất, tuy trong nội tâm bọn hắn hận Trầm Tường, nhưng vẫn không khỏi bị thực lực của Trầm Tường thuyết phục, bọn hắn ở trước mặt Trầm Tường, tựu như con sâu cái kiến!
Trầm Tường ôm thân thể mềm mại của Ngô Thiên Thiên, hắn chỉ cảm thấy thân thể mềm mại này đang run rẩy, hơn nữa rất nóng, hắn đương nhiên có thể trông thấy vẻ mặt thống khổ của Ngô Thiên Thiên.
- Nàng ăn vật gì?
Trầm Tường đáp xuống trên đỉnh một ngọn núi, cầm chặt cổ tay Ngô Thiên Thiên, dò xét lấy tình huống trong cơ thể nàng, vậy mà kinh ngạc phát hiện trong cơ thể nàng xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu xanh da trời, đoàn hỏa diễm này đang phún ra một cổ nhiệt khí cường hãn, hình như là đang luyện hóa chân khí cùng kinh mạch trong cơ thể Ngô Thiên Thiên.
- Ta cũng không biết, tóm lại bên trong bảo châu kia ẩn chứa rất nhiều linh khí hỏa thuộc tính!

Ngô Thiên Thiên cắn răng nói ra, mặc dù nàng rất đau đớn, nhưng nàng lại không có kêu ra, nàng không muốn biểu hiện mềm yếu ở trước mắt người nam nhân này.
Nhìn bộ dáng thống khổ của Ngô Thiên Thiên, Trầm Tường cũng không biết làm sao.
- Là Lam Tinh Hỏa Hồn, bảy mươi hai Lam Tinh từ trên trời giáng xuống, rơi vào Phàm Giới, đều biến thành Hỏa Hồn, đây là Tinh Tinh Chi Hỏa, là Khởi Nguyên chi hỏa thai nghén ra.
Long Tuyết Di nói ra, trong thanh âm cũng mang theo kinh ngạc.
Hỏa Hồn! Dĩ nhiên là Hỏa Hồn, đây là đồ vật ngay cả Tiên nhân cũng rất ghen ghét, lại bị Ngô Thiên Thiên nhận được! Tô Mị Dao cùng Bạch U U cũng đều hết sức kinh ngạc, các nàng không nghĩ tới sau Đan trưởng lão, vậy mà lại tận mắt nhìn thấy một người có được Hỏa Hồn.
Có được Hỏa Hồn, thời điểm luyện đan sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió, là Thánh vật trong mắt Luyện đan sư!
- Nhịn xuống, nàng phải dung hợp thứ này!
Trầm Tường ôm Ngô Thiên Thiên vào trong ngực, nhẹ giọng cổ vũ lấy nàng.
Ngô Thiên Thiên nhẹ gật đầu, cũng không biết lực lượng từ nơi nào đến, vận chuyển võ công nàng tu luyện, nén lấy chân khí không ngừng bạo dũng trong đan điền.
Tra tấn vô cùng đau đớn làm Ngô Thiên Thiên sống không bằng chết, nàng một đầu tựa ở trong ngực Trầm Tường, hai tay ôm eo hắn, đau đến làm cho nàng bất tri bất giác dùng móng tay cào lên lưng Trầm Tường, cào ra từng vết máu, mặc dù Trầm Tường có chút đau, nhưng vẫn giữ im lặng, một tay nhẹ vỗ về phần lưng của Ngô Thiên Thiên.
- Không được, nội công tâm pháp của nàng quá thấp, không không cách nào áp chế đại lượng linh khí mà Lam Tinh Hỏa Hồn mang đến cho nàng, truyền thụ Chu Tước thần công cho nàng, ngộ tính của nàng không tệ, nếu không cũng sẽ không tu luyện loại nội công tâm pháp thấp kém này tới tình trạng kia.
Tô Mị Dao nói ra, nàng cũng muốn nhìn một chút, quá trình một người dung hợp Hỏa Hồn là thế nào.

Trong miệng Trầm Tường nhẹ nhàng đọc khẩu quyết, vốn là niệm xong một đoạn, sau đó lại giảng giải, Ngô Thiên Thiên chịu được đau nhức kịch liệt nghe được, trong nội tâm vạn phần cảm kích, hơn nữa nàng cũng biết Trầm Tường truyền thụ cho nàng võ công phi thường khó lường, nàng dựa theo khẩu quyết của Trầm Tường vận chuyển chân khí, thống khổ chậm rãi yếu bớt...
Ba ngày qua đi, Ngô Thiên Thiên mở mắt, nàng trông thấy mình nằm ở trong lồng ngực ôn hòa, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, mà Trầm Tường lại cười mỉm nhìn nàng:
- Chúc mừng, nàng trở thành võ giả Chân Vũ Cảnh!
Ngô Thiên Thiên cả kinh, đi ra khỏi vòng tay Trầm Tường ôm ấp, lúc này nàng xác thực cảm nhận được chân khí trong cơ thể vô cùng hùng hậu, hơn nữa chân khí đều hóa thành màu xanh da trời tinh khiết, trong cơ thể nàng còn có hai thú tượng giống như Chu Tước.
- Cảm ơn ngươi!
Ngô Thiên Thiên cúi thấp đầu nói ra, lúc này nàng cũng chỉ có thể nói cám ơn, nàng không biết nên dùng cái gì để đáp tạ Trầm Tường, lúc này nàng trông thấy móng tay của mình tràn đầy vết máu, bỗng nhiên nghĩ đến trước kia thời điểm chịu thống khổ, luôn cào lấy lưng Trầm Tường.
- Ngươi không sao chớ! Nhanh cho ta xem xem!
Ngô Thiên Thiên nói gấp, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy áy náy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận