Ngạo Thế Đan Thần

Liễu Mộng Nhi đã quyết định để Trầm Tường xem Chu Tước thần binh của nàng, nhưng lúc này vẫn còn có chút thẹn thùng, muốn bảo nàng ở trước mặt Trầm Tường cỡi y phục xuống, thật sự là có chút khó khăn, nàng đưa lưng về phía Trầm Tường, nâng dũng khí lên, chậm rãi mở quần áo bó màu trắng trên thân thể nàng ra.
Trầm Tường ngưng thở, trợn mắt lên nhìn tư thái ưu mỹ kia của Liễu Mộng Nhi, vô cùng mê người, ở trong lòng hắn kích thích một làn sóng rồi lại một làn sóng.
Liễu Mộng Nhi chỉ cởi quần áo nửa người trên, dù vậy, cũng làm cho Trầm Tường nhìn đến thất thần, bờ vai trắng mịn, eo thon dịu dàng, tất cả đều mê hoặc Trầm Tường, Trầm Tường có thể rõ ràng trong thấy một tầng vải rất mỏng trong suốt vòng quanh trên người Liễu Mộng Nhi, nhìn ra có vẻ càng thêm mê người.
Hai tay Liễu Mộng Nhi giao nhau che ở trước ngực, khuôn mặt hồng hào càng xinh đẹp hơn, nàng cắn răng, thấp giọng nói:
- Đến thử xem có thể để Chu Tước thần binh này thức tỉnh hay không!
Lúc này Trầm Tường mới phục hồi tinh thần lại, đem lực chú ý đặt ở trên tia bố trong suốt kia, vừa nãy hắn chỉ nhìn tấm lưng của người ta mà mơ tưởng viển vông, hắn chà xát tay, bước qua.
Nhận thấy được Trầm Tường chậm rãi tới gần, Liễu Mộng Nhi không khỏi khẩn trương lên, nếu như không phải nàng cùng Trầm Tường chung sống nhiều ngày như vậy, đối với Trầm Tường có hiểu rõ, nàng cũng không dám làm sự tình mạo hiểm như vậy.
Từ mặt bên, Trầm Tường có thể thấy tay ngọc của Liễu Mộng Nhi căn bản không che giấu được đôi tuyết lê êm dịu trắng như tuyết kia, này làm Trầm Tường đầu lâu sung huyết một trận.
Lúc này Trầm Tường cũng hận không thể từ mặt sau ôm tuyệt đại mỹ nhân này vào lòng, bất quá hắn chỉ là nghĩ mà thôi, hắn đưa tay sờ tia bố trên người Liễu Mộng Nhi, chỉ thấy bờ vai giống như tuyết ngọc kia của Liễu Mộng Nhi run lên, phát ra một tiếng than nhẹ.
Cách tia bố vuốt ve tấm lưng ấm áp trắng mịn, Trầm Tường âm thầm than thở, không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái, hưởng thụ cảm giác tuyệt mỹ kia, Liễu Mộng Nhi cắn chặt đôi môi thơm, trái tim nhảy rất nhanh chóng, ngượng ngùng không ngớt.
Tay vuốt ve, Trầm Tường không khỏi đưa đầu tới gần, khoảng cách gần hít mùi thơm cơ thể từ trên người mỹ nhân tản ra.
Cảm giác được một trận ấm áp tiếp cận, Liễu Mộng Nhi nghiêng đầu lại, kiều hô:
- Ngươi đang làm gì?
Nàng thấy Trầm Tường đưa đầu lại đây, nhất thời nổi giận không ngớt, nhưng cũng không thể như thế nào, chỉ có thể cắn răng thầm mắng.
Trầm Tường biết không có thể quá phận, hắn tiếp tục nhẹ vỗ về tia bố kia, nhưng cũng chưa có xảy ra tình huống khác, dĩ vãng chỉ cần hắn đụng vào những Tứ Tượng thần binh này, sẽ phát sinh dị biến, nhưng hiện tại lại không có.
- Chẳng lẽ phải rót Chu Tước chân khí vào?
Tô Mị Dao hừ một tiếng, thấy Trầm Tường chiếm tiện nghi của người ta, nàng hết sức xem thường, âm thầm khó chịu.
Trầm Tường bắt đầu vận chuyển Chu Tước chân khí, bất quá lúc này Long Tuyết Di kia lại mô phỏng theo âm thanh nói chuyện của hắn:
- Mộng Nhi tỷ, vóc người của tỷ thật đẹp, có thể cho ta ôm tỷ một cái không?
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lại lắm mồm!
Trầm Tường vội vàng dùng thần thức mắng.
Thân thể mềm mại của Liễu Mộng Nhi run lên, lúc này hai tay của nàng che lồng ngực, cũng không dám tùy tiện lộn xộn, nàng lo lắng nàng lấy tay ra, Trầm Tường sẽ chạy đến trước mặt nàng.
- Trầm Tường, ngươi đừng được voi đòi tiên!
Liễu Mộng Nhi cắn răng nói, có chút tức giận, nàng không nghĩ tới Trầm Tường đột nhiên chơi lưu manh.
- Nói giỡn thôi!
Trầm Tường cười khan nói, vội vàng hướng về tia bố kia rót vào Chu Tước chân khí.
- Đây là chân khí?
Âm thanh Liễu Mộng Nhi run rẩy lên, mang theo sợ hãi, Trầm Tường có thể dùng chân khí, nàng căn bản không phải đối thủ, nếu như hiện tại Trầm Tường muốn làm cái gì đối với nàng, nàng căn bản không cách nào chống lại.
Trầm Tường bĩu môi nói:
- Tỷ vẫn chưa tin ta sao? Tuy rằng ta có chút phôi đản, nhưng sự tình đại nghịch bất đạo này ta là làm không được!
Đột nhiên, Trầm Tường chau mày lên, bởi vì Chu Tước chân khí của hắn đang nhanh chóng trôi đi, hắn biết Chu Tước thần binh này bị “ Kích hoạt “ , thời điểm hắn đạt được Thanh Long đồ ma đao cùng Huyền Vũ kim cương giáp, cũng xảy ra chuyện tình như vậy.
Liễu Mộng Nhi cũng vô cùng giật mình, bởi vì nàng có thể cảm giác được tia bố bao vây ở trên lồng ngực nàng đang tản ra hào quang màu đỏ rực, một dòng nước ấm tràn vào bên trong thân thể của nàng, làm cho nàng cảm nhận được Chu Tước thần binh này cường đại, điều này làm cho nàng phảng phất cảm thấy cùng Chu Tước thần binh hợp thành một thể.
Trầm Tường lùi lại mấy bước, trên mặt mang theo kinh sắc nhìn Liễu Mộng Nhi bị hào quang màu đỏ rực bao quanh, hắn kinh hô một tiếng:
- Mộng Nhi tỷ, tỷ thế nào rồi?
- Ta không sao. . . Ta cảm giác Chu Tước thần binh này muốn dung hợp cùng ta.
Âm thanh của Liễu Mộng Nhi mang theo kích động cùng hưng phấn, Chu Tước thần binh này ở với nàng nhiều năm, cùng nàng đã có cảm tình thâm hậu, chỉ là khiếm khuyết Chu Tước chân khí để Chu Tước thần binh thức tỉnh, vừa nãy Trầm Tường rót vào Chu Tước chân khí, mới tạo thành một màn này phát sinh.
Trầm Tường ngồi trên mặt đất, nhìn Liễu Mộng Nhi chìm đắm trong vui sướng bị ánh lửa lượn lờ, trong lòng thở dài một tiếng, nguyên bản hắn là muốn tập hợp Tứ Tượng thần binh, hiện tại liền xác định Chu Tước thần binh không thể về hắn.
- Tuyệt không có thể thiếu như thế, ta phải tự mình luyện chế một cái!
Trầm Tường nắm chặt nắm đấm quyết định, hắn biết điều này cần thời gian rất dài.
- Trầm Tường, nữ nhân này đạt được chỗ tốt to lớn như vậy, ngươi nên bảo nàng cho ngươi một chút hồi báo, tỷ như cởi sạch quần áo cho ngươi xem, hoặc là hôn nhẹ ngươi. . . Hì hì!
Long Tuyết Di nghịch ngợm cười nói, trong tiếng cười tràn ngập châm chọc.
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi xem ta thành người gì vậy hả? Ta đối với nàng hoàn toàn là thưởng thức, cũng không có lòng xấu xa gì!
Trầm Tường thấp giọng mắng:
- Ngươi chờ đó cho ta, tốt nhất không để cho ta tìm được cơ hội, bằng không ta sẽ đánh mông nhỏ của ngươi.
- Nhân gia rất sợ đó, Mị Dao tỷ tỷ, U U tỷ tỷ, các ngươi phải giúp ta!
Long Tuyết Di cố ý dùng âm thanh sợ sệt nói, điều này làm cho Trầm Tường âm thầm cắn răng, hắn biết Tiểu Long Nữ nghịch ngợm này đã thành một đội cùng với Tô Mị Dao và Bạch U U, bình thường bọn họ dùng thần thức trò chuyện, Trầm Tường căn bản không cách nào thám thính được các nàng nói cái gì.
Quang hà màu đỏ lượn lờ ở trên người Liễu Mộng Nhi biến mất rồi, nguyên bản tia bố bao vây ở trên người nàng cũng biến mất không còn tăm hơi, Liễu Mộng Nhi mở mắt ra, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy vui mừng, này tăng thêm cho nàng mấy phần kiều diễm.
Liễu Mộng Nhi xoay người lại, quay về phía Trầm Tường ôn hòa cười nói:
- Cảm tạ ngươi, làm cho ta đạt được một Thần binh như thế!
Trong chốc lát này, cả người Trầm Tường nóng lên, cảm giác được một dòng nước ấm xông lên đầu, suýt chút nữa làm hắn chảy máu mũi! Bởi vì hắn nhìn thấy chính diện của Liễu Mộng Nhi, nhìn thấy hai toà tuyết phong đẫy đà êm dịu, phía trên có hai điểm đỏ hồng càng đẹp mắt, không hề bảo lưu hiện ra ở trước mặt hắn.
Loại mỹ cảnh này làm cho Trầm Tường cảm thấy tim đập cùng hô hấp đều ngưng lại, toàn bộ thế giới đều phảng phất như dừng lại, loại xung kích này làm não hải của hắn nhất thời trống rỗng, bất quá hắn cũng là người gặp gỡ sóng gió, trước đó gặp gỡ ngọc thể của Bạch U U cùng Tô Mị Dao, hắn đã có được sức chống cự nhất định.
- Mộng Nhi tỷ, tỷ trước tiên mặc quần áo tử tế rồi nói sau, tỷ như vậy sẽ khiến ta rất ngượng ngùng!
Trầm Tường qua trong giây lát liền phục hồi tinh thần lại, nét mặt đỏ bừng, một bên lúng túng cười nói, một bên nghiêng đầu đi.
Liễu Mộng Nhi phản ứng lại đây, trên mặt nhất thời cực kỳ nóng bỏng, hồng đến mang tai, lúc này nàng mới nhớ tới nàng ở trần, mới vừa rồi nàng bị vui sướng làm đầu óc choáng váng, dung hợp một Thần khí lợi hại, nhất thời vui vẻ quên mất chuyện này. Nàng ngây ngốc một lúc, vội vàng xoay người sang chỗ khác mặc quần áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui