Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Đột nhiên đằng trước trào ra một mảnh ánh sáng màu tím, giống như một biển hoa oải hương. Trên mặt đất, trong không trung, khắp nơi đều là ánh sáng màu tím.

Dùng thần thức quét qua, Ngưng Sương phát hiện chúng nó rõ ràng đều có tu vi thú tôn hậu kỳ, thú tôn hậu kỳ, đây chính là tương đương với tu vi huyền thánh sơ kỳ, hơn nữa số lượng rất lớn, ngưng tụ ra lực chiến đấu chỉ sợ là kinh khủng trước nay chưa từng có.

“Tử Dực mỹ nhân phong tới, mọi người cẩn thận!” đội hậu vệ đi phía trước dò đường lớn tiếng phát ra cảnh cáo.

“Mọi người không nên hoảng hốt, nhanh chóng phóng ra phòng hộ trảo của chính mình, liên thủ chém giết, tranh thủ thời gian thông qua vòng vây của bọn chúng.” Giọng nói ung dung trấn định từ lão sư dẫn đầu đội ngũ truyền ra, giống như một viên dược an thần, khiến học viên đang hoảng hốt chấn định lại không ít.

“Nha đầu, vật đáng ghét này sợ nhất là hỏa.” Minh Huyễn biết ban ngày ban mặt Ngưng Sương không dám để cho Bạch Hổ biến thành áo giáp, nên hắn tốt bụng nhắc nhở.

Đem thần thức khếch tán ra, Ngưng Sương mới hiểu, hợp thành một biển ánh sáng màu tím này thật ra là đàn ong vàng lớn chừng quả đấm, có hai cánh màu tím mỏng như cánh ve, trong lúc dao động tản mát ra ánh sáng màu tím. Đầu của tử dực mỹ nhân phong này lại có thể giống như ngũ quan của con người, ngọc nhan tử nhãn (*), mũi đẹp môi anh đào, quả thật là danh bất hư truyền, bất luận là diện mạo hay là thực lực, cũng không thể tưởng tượng nổi.

(*) ngọc nhan tử nhãn: mắt tím, dung nhan như ngọc.

Rất nhanh, đội hộ vệ dò đường liền cùng Tử Dực mỹ nhân phong đụng mặt, từng trận thanh âm sột soạt quỷ dị từ bên trong phiến ánh sáng màu tím truyền ra, khiến cho người ta sởn cả gai ốc.

Hậu vệ xuất sử ra hết tất cả vốn liếng của bản thân, các loại huyễn kỹ, huyền khí lợi hại đều đưa vào không trung, ánh sáng rực rỡ đan vào thành một cái lưới lớn trùm lên đầu Tử Dực mỹ nhân phong.

Tuy rằng tử dực mỹ nhân phong thuộc loại mãnh thú có linh trí thấp, nhưng bị trắng trợn khiêu khích chọc giận như vậy, trong lúc nhất thời, mỹ nhân phong tính bằng đơn vị hàng nghìn mang theo tử quang (ánh sáng màu tím) mộng ảo đáp xuống, giống như thiên la địa võng đem bọn họ bao phủ lại.

“Dùng huyễn kỹ hỏa hệ công kích chúng nó!” Ngưng Sương tỉnh táo nhắc nhở. Tử Liên thần hỏa ở dưới sự thao túng của nàng, mang theo khí thế thiêu tẫn vạn vật xông về tấm lưới màu tím, trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên ở bên tai không dứt, khiến cho lòng người phát sợ.

Ngưng Sương dùng hành động để xác thực đề nghị của nàng, mọi người rối rít làm theo, sử xuất ra hỏa diễm bổn mạng của mình hoặc để cho huyền thú hỏa hệ của mình đi ra, trong lúc nhất thời ánh lửa bắn ra bốn phía, nướng đến nhiệt độ trong rừng rậm cao lên không ít.

Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn. Bởi vì trên căn bản các học viên đều có tu vi tinh huyền sư đỉnh cấp và tu vi thiên huyền sư, vốn là có ưu thế tiến công tuyệt đối Tử Dực mỹ nhân, nhưng bọn họ lại rất nhanh bị thua trận. Tử Dực mỹ nhân phong không chỉ có thế công bén nhọn, mà độc tố càng khiến cho các học viên không ngừng kêu khổ, chỉ cần bọn họ bị chúng nó đâm bị thương, trong nháy mắt độc tố sẽ theo máu lan ra khắp toàn thân, tuy không làm cho người ta mất mạng tại chỗ, nhưng lại làm tay chân tê cứng, không thể động đậy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mỹ nhân phong gặm nuốt hấp thu huyền lực của chính mình.

Tình thế nhanh chóng đổi, đại trưởng lão vốn đang một mực đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến rốt cuộc cũng không nhịn được nữa phải ra tay, có cường giả huyền vương phóng thích ra uy áp khiến khí thế của mỹ nhân phong đột nhiên giảm đi không ít.

Từng đoàn hỏa cầu từ trong cơ thể đại trưởng lão xông ra, bay tới phiến ánh sáng màu tím. Có đại trưởng lão trợ giúp, các học viên liền ra sức chiến đấu, cũng liền càng chiến đấu càng mạnh.

Ở dưới sự liên thủ của Huyền Vương cường giả và mấy vị lão sư Huyền Thánh, Huyền tôn chém giết, Tử Dực mỹ nhân phong nhanh chóng chạy tán loạn. Cũng may trước khi xuất môn có chuẩn bị, nên người bị thương đều được cứu trị kịp thời.

Trải qua chuyện này, vì để người bị thương có thời gian tu dưỡng, bọn họ đành phải dừng lại ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục nửa ngày.

“Có người tới! Là một đội ngũ không dưới trăm người.” mặc dù Ngưng Sương vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nàng vẫn tập trung tinh thần chú ý động tĩnh chung quanh.

Trải qua chiến đấu mấy ngày nay, mọi người đều đã thay đổi cái nhìn rất lớn với Ngưng Sương, lúc này, nghe lời cảnh báo nàng đưa ra, đã không còn chê cười như lúc trước, mà ngược lại âm thầm đề cao cảnh giác.

Chỉ một lát sau, quả nhiên một đội ngũ đã xuất hiện ở trong tầm nhìn của bọn họ, nhìn cách ăn mặc của bọn hắn, chắc là một Dong Binh quân đoàn.

Đến gần mới phát hiện trước ngực của bọn hắn đều treo một con dấu, trên đó có viết hai chữ ‘ Phi Ưng ’. Dùng thần thức quét qua, đám người kia đều có tu vi từ cao giai tinh huyền sư tới trung giai thiên huyền sư, chỉ là, từ huyền lực dao động trên người hai người dẫn đầu mà đoán, ít nhất bọn họ đã đến tu vi huyền tôn. Hằng năm dong binh đoàn đều trải qua cuộc sống đao thương, kinh nghiệm chiến đấu của đoàn thể vô cùng phong phú, vì vậy lần này phát động quy mô lớn như vậy, sợ rằng có mưu tính khác thường.

Trong lúc hai đội nhân mã quan sát lẫn nhau thì đồng thời cũng đã hiểu thân phận của nhau, trên huy hiệu của các học viên có viết hai chữ Đế Quốc, huống chi tên tuổi của bọn họ vẫn còn ở tại đây.

Phi Ưng Dong Binh Đoàn lập tức hiểu đây là đệ tử của Đế Quốc học viện ra ngoài lịch luyện, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì giữa dong binh đoàn và đội thám hiểm, sẽ rất dễ phát sinh chuyện đánh cướp lẫn nhau.

Đế Quốc học viện có địa vị rất cao trên đại lục, hai người đội trưởng của Dong Binh Đoàn nhìn thấy Đại Trưởng Lão, đều dùng thái độ cung kính thi lễ một cái: “Lăng Văn Thanh, Lý Trí bái kiến đại nhân!” Đối với người có thực lực vượt qua người của mình thì tôn làm đại nhân, đây là thói quen của mảnh đại lục này.

Đại Trưởng Lão nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, thì ra một người là bát tinh thánh huyền sư đỉnh cấp, một người còn lại là tứ tinh huyền tôn, thực lực như thế, đặt ở trên đại lục cũng không thấy nhiều. Hôm nay cùng xuất hiện ở trong Ngạc Mộng sâm lâm, xem ra nhiệm vụ của chuyến đi này là rất khó khăn.

“Không cần đa lễ!” Đại Trưởng Lão yên tâm thoải mái nhận thi lễ, ý bảo các học viên nhường ra một con đường cho Dong Binh Đoàn.

Mắt thấy đã gần đến buổi trưa, trong rừng rậm lại tối sớm, Đại Trưởng Lão thấy những người bị thương cũng đã khôi phục không ít, lúc này liền hạ lệnh lên đường. Có lẽ bởi vì người của dong binh đoàn đang phía trước dò đường, nên dọc đường, ngoại trừ thỉnh thoảng có huyền thú thực lực thấp kém thường lui tới ra, hầu như không có gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.

Trước lúc màn đêm buông xuống,bọn họ đã chân chính bước chân vào chỗ sâu trong rừng rậm. Ở chỗ sâu trong rừng rậm,hoa cỏ phức tạp, cây cổ thụ mọc lên san sát, thực nhân hoa khổng lồ với những bông hoa xinh đẹp đang lẳng lặng chờ đợi con mồi mắc câu.

Tóm lại, ban đêm ở trong rừng rậm chỗ nào cũng có nguy hiểm, tất cả mọi người cấp bách tìm một địa phương trống trải để qua đêm. Mắt thấy hoàng hôn càng lúc càng rõ, nhưng bọn họ vẫn chưa tìm được nơi thích hợp, ngay cả đại trưởng lão luôn luôn ung dung,trên mặt cũng không nhịn được dần dần hiện ra một chút màu đen.

Bỗng nhiên, một trận gió đêm thổi tới, cổ thụ cao vút và hoa cỏ trước mắt cũng trở nên hoảng hốt, Ngưng Sương bất an ngưng mắt nhìn bốn phía, mới phát hiện, bốn phía đã sớm không còn một bóng người.

Nàng hiểu, chính mình đã ngộ nhập trận pháp trong rừng rậm, mặc dù nàng có học qua cấm chế pháp trận, nhưng dù sao thời gian ngắn ngủi, lại thiếu hụt kinh nghiệm thực tế nên trong khoảng thời gian ngắn, nàng thật đúng là không nhìn ra đây là pháp trận gì? Đáng tiếc Xích Viêm đang ngủ say, bản thân lại không thể cùng hưởng năng lực của Xích Viêm, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ truyền âm cho Minh Huyễn: “Huyễn, ngươi biết đây là pháp trận nào không?”

Suy nghĩ trong chốc lát, Minh Huyễn mới cân nhắc mở miệng, “Đây chính là di hình hoán ảnh trận, loại pháp trận này từng vòng hộ trợ lẫn nhau, hơn nữa còn là dựa vào ảo trận cao cấp, là trận pháp rất khó giải trừ.”

“Vậy những người khác có phải cũng rơi vào trận pháp này hay không?” Ngưng Sương nghi ngờ hỏi, nàng rõ ràng đang đi cùng với đám người Băng Ngọc Hà, nhưng vì sao chỉ có một mình nàng xuất hiện ở nơi này?

“Rất khó nói, có lẽ chỉ có mình ngươi trong lúc vô tình chạm đến cơ quan, khởi động pháp trận.” Minh Huyễn suy nghĩ một chút, mới tiếp giải thích.”Di hình hoán ảnh, mặc dù vô cùng khó giải, nhưng lại không quá mức nguy hiểm và đáng sợ. Nó chỉ đem ngươi giam ở trong đó, vừa đúng lúc ngươi có thể mượn trận pháp này để học tập một chút.”

Ngưng Sương dùng thần thức điều tra, quả thật bên trong trận pháp này không có sát khí, nếu Minh Huyễn đã nói như vậy, vậy thì nàng nên quý trọng cơ hội lần này để học tập đi!

Trong trận pháp, cảnh tượng không ngừng biến đổi, thật giả khó phân biệt, lúc này xuất hiện ở trước mắt Ngưng Sương đã sớm không phải là cây cối xanh tươi um tùm trong rừng rậm mà là một sa mạc mênh mông rộng lớn, cát vàng bay khắp nơi, giống như trong trời đất chỉ còn lại một màu vàng chói mắt. Nhiệt độ chung quanh đột nhiên tăng cao, Ngưng Sương không nhịn được liếm liếm đôi môi khô khốc, âm thầm suy nghĩ cách đối phó.

Phiến sa mạc này có thể chạm tới cát vàng mịn một cách chân thực, hơn nữa trên bầu trời có mặt trời đang chiếu rọi, giống như nói cho nàng biết, tất cả trước mắt đều là chân thật tồn tại.

Bạch Hổ đứng trên đầu vai của nàng, mê mang nhìn vạn dặm cát vàng trước mắt, Minh Huyễn nhẹ nhàng bay ở bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ cửa ra.

“Đây tuyệt đối không phải là ảo cảnh!” Ngưng Sương nắm lấy một vốc cát vàng bình tĩnh nói.

“Ừ, chỉ là tại sao chúng ta lại xuất hiện ở chỗ này? Ngạc Mộng sâm lâm ở phía đông của đại lục, trên đại lục chỉ có duy nhất một phiến sa mạc ở phía tây đại lục, một đông một tây, cách nhau những mấy vạn dặm.” Kiến thức của Minh Huyễn rộng rãi phong phú nhưng cũng trăm mối không có cách giải.

Ngưng Sương đồng ý gật đầu một cái, bỗng nhiên ý nghĩ lóe lên, nhớ tới truyền tống trận của học viện, xa vạn dặm với truyền tống trận mà nói chỉ là trong một cái nháy mắt mà thôi.”Có phải là truyền tống trận đã đem chúng ta tới nơi này hay không?!”

“Có thể, có lẽ ngươi đụng phải cơ quan khởi động pháp trận, sau đó pháp trận lại tự động mở ra truyền tống trận. Hiện tại, vấn đề là, chúng ta đã tới đây rồi, nhưng làm thế nào mới có thể trở về được?” Đi theo bên cạnh Ngưng Sương, gặp phải đều là chuyện tình không thể tưởng tượng nổi, Minh Huyễn đột nhiên cảm thấy bản thân kiến thức nông cạn, xem ra hắn đã sống uổng mấy vạn năm rồi.

Nếu quả thật là truyền tống trận đưa các nàng tới đây, như vậy nhất định chỗ này cũng có lối ra vào của truyền tống trận, Ngưng Sương quyết tâm cẩn thận tìm kiếm một phen, Minh Huyễn không thể rời đi quá xa nàng, cho nên Bạch Hổ và nàng chia ra tìm kiếm.

Buông ra thần thức, tìm được chỉ là một mảnh vàng óng, không có bất kỳ hơi thở của sự sống nào, nhưng lại mơ hồ có một tia huyền lực dao động. Gia tăng tinh thần lực, Ngưng Sương cẩn thận tìm kiếm vị trí huyền lực dao động, lại cảm giác chợt xa chợt gần.

Chẳng lẽ vật kia đang di chuyển? Ngưng Sương vừa gia tăng lực độ tìm kiếm, vừa suy đoán.

Rốt cuộc, thần thức dò ra ở phía dưới một cồn cát trong sa mạc có một con sông ngầm, Huyền Lực dao động bắt đầu từ trong con sông kia phát tán ra ngoài. Gọi Bạch Hổ trở về, Ngưng Sương dựa vào thần thức một đường tìm kiếm quỹ tích của nó.

Sa mạc rộng lớn, Ngưng Sương chậm rãi di chuyển, bởi vì vị trí không xác định, nên nàng cũng không có cách nào sử dụng thuật phi hành, chỉ một lát sau, một tầng mồ hôi mịn đã phủ lên cái trán trơn bóng của nàng.

Mặt trời không biết mệt mỏi chiếu sáng cả phiến sa mạc, ban đêm chậm chạp không tới, Ngưng Sương chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Từng bước từng bước hướng tới cồn cát gần ngay trước mắt rồi lại giống như xa cuối chân trời mà bước đi.

Chẳng lẽ đây mới chính là ảo trận? Có nghi ngờ như vậy, hai tay Ngưng Sương liên tục kết ấn, chậm rãi ngưng ra một băng cầu, ném vào cồn cát.

Ầm! một tiếng vang thật lớn vang lên, cát vàng bay đầy trời, trong nháy mắt che kín cả tầm mắt, dùng thần thức quét tới, Ngưng Sương vui mừng phát hiện, con sông ngầm dưới lòng đất kia chính là ở chỗ này. Sau khi đem Minh Huyễn và Bạch Hổ thu vào không gian, hai tay Ngưng Sương kết ấn, mở ra công năng phòng hộ của quang chi dực. Trong phút chốc, một quả cầu ánh sáng màu vàng chậm rãi bao phủ lấy nàng, mà phía sau lưng nàng cũng xuất hiện bốn cánh chim trong suốt, giúp đỡ nàng bay lơ lửng trên không trung. Theo ý niệm của nàng, quang cầu bay thẳng về phía trước, trong nháy mắt ẩn xuống dưới lòng đất.

Kể từ lần nàng sử dụng quang chi dực để khế ước với Bạch Hổ, Ngưng Sương liền phát hiện chiêu này rất thần kỳ không chỉ có năng lực phòng thủ và tấn công vô cùng mạnh mẽ, mà còn có thể ẩn thân, phòng nước, phòng lửa... Quả thật là nhà du lịch di động, là thuật kỹ tất yếu dùng để giết người phóng hỏa.

Đứng ở bên trong quang cầu phòng hộ, Ngưng Sương thả ra thần thức, cẩn thận dò xét vị trí huyền lực dao động như có như không này, đáng tiếc, có lẽ là do khoảng cách quá xa, nên thủy chung không thể tìm được vị trí chính xác.

Trong lúc hết đường xoay sở, Ngưng Sương lại kinh ngạc phát hiện nước của con sông này giống như bị cái gì đó kích thích mạnh mẽ gào thét, may là nàng núp ở trong quang cầu phòng hộ, Ngưng Sương cũng có chút tim gan run sợ, ở bên trong dòng nước đang không ngừng gầm thét, cư nhiên lại mở ra một cái khe hở. Ngưng Sương điều khiển quang chi dực, chạy thẳng tới khe hở đó.

Ý định ban đầu của nàng là yên lặng theo dõi biến hóa của khe hở này, nhưng không nghĩ đến lại phát sinh dị biến, hình như phía dưới khe hở có cái gì đó rất cường đại, đem nàng hút xuống. Ở bên trong quang chi dực Ngưng Sương chỉ có thể cảm giác được quang chi dực không chịu sự khống chế của nàng rơi xuống, “vu vu” tiếng gió bên tai gào thét mà qua, ngay cả thần thức cũng dò không ra, chỉ có thể dò ra một mảnh sương mù rộng lớn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui