Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Edit:..Lam Thiên..

Lúc này bọn họ mới chú ý tới Thanh Long ở sau lưng người áo xanh, bọn họ đều xông tới,  muốn  nhìn xem người cứu thế của bọn họ rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Sau khi Quỳ Ngưu thú hoàng thấy rõ người đang nằm trong lòng Thanh Long, liền cả kinh liên tục lui về phía sau, lại là nàng, dĩ nhiên lại là loài người nho nhỏ này. Mấy đại thú hoàng cùng nó gặp qua Ngưng Sương lúc trước cũng đều cả kinh trừng lớn mắt.

Người áo xanh thấy thế, thản nhiên hỏi "Các ngươi nhận thức nàng sao?"

Quỳ Ngưu thú hoàng không dám lừa dối, lúc này đúng sự thật nói  ra: "Theo như đại nhân phân phó, những ngày qua mỗi ngày chúng ta đều tới trước thành trì khiêu khích loài người, sau đó rốt cuộc vị thành chủ kia  cũng tìm tới cường giả huyền vương xin giúp đỡ, hình như tiểu cô nương này chính là  đệ tử của một cửu tinh huyền vương, hôm nay chính là nàng theo đuôi chúng ta tiến vào trung tâm rừng rậm."

"Thời gian thật là đáng sợ! Không chỉ có thể làm cho người ta trở nên hẹp hòi, mà còn có thể khiến người ta trở nên chậm chạp."  Giọng Thanh Long lành lạnh vang lên,  cùng bầu không khí  vui mừng ở đây có vẻ có chút không hợp.

Người áo xanh buồn bực trợn mắt nhìn Thanh Long một cái, ngược lại áy náy vỗ vỗ cái trán, tự mình mang theo bọn họ  đi vào mật động.

Đến nơi, cảm thụ linh khí nồng đậm, Thanh Long hài lòng gật đầu một cái, "Tửu Trung Tiên, cảm tạ a! Khi nào chủ nhân của ta tỉnh dậy  nhất định sẽ tặng ngươi mười vò ‘ Lê Hoa tửu ’."

Người áo xanh vừa nghe đến rượu, hơn nữa còn là tiên nhưỡng ‘ Lê Hoa tửu ’, hai mắt nhất thời tỏa sáng, hung hăng nuốt vài  ngụm nước miếng, vội vàng hỏi: "Nàng có ‘ Lê Hoa tửu ’?"

Khóe môi Thanh Long gợi lên một nụ cười bí ẩn, một tay đem người áo xanh đẩy ra khỏi bí động, cười nói: "Muốn ‘ Lê Hoa tửu ’, vậy huynh đệ sợ rằng phải tìm một chút kỳ tiên dược thảo,  khiến chủ nhân nhà ta sớm ngày tỉnh dậy, như vậy huynh đệ tự nhiên liền  được thỏa mãn mong muốn."

Kể từ sau khi Ngưng Sương đem phong ấn của ác ma chi nhãn gia cố, nguy cơ ở Huyền Đô Thành liền được giải trừ.

Mọi người đều trăm mối không có cách giải, huyền thú cuồng triều tới không hiểu, đi cũng quỷ dị.

Bởi vì nguy cơ đã được giải trừ, mọi người rối rít cáo từ Huyền Đô Thành,  nhưng bởi vì mấy người Nam Cung Thanh Ca còn chưa thức tỉnh, Ngưng Sương lại không thấy tung tích. Huyền Lão cùng tên hộ vệ huyền vương của Nam Cung gia liền ở lại Huyền Đô Thành.

Ngưng Sương ngủ mê man suốt mấy ngày, sau khi tỉnh lại, cảm nhận thấy đan điền trống rỗng, nhất thời dở khóc dở cười.

Lần này nàng thật sự trở thành con kiến hôi, hơn nữa còn là con kiến yếu nhất, đây thật đúng là quay trở lại điểm khởi đầu!

Dưới đề nghị của Thanh Long, nàng quyết định ở lại bí động này tu luyện nửa năm, nửa năm sau ít nhất nàng có thể khôi phục được tám phần huyền lực, đến lúc đó lại tiến về Hiên Viên đế quốc cũng không muộn.

Để Quỳ Ngưu thú hoàng đưa cho Huyền Lão một phong thư, nàng liền quyết định tiến vào Linh Phượng không gian tu luyện.

Đầu tiên nàng phải luyện một ít đan dược khôi phục huyền lực, nhìn đống dược liệu trân quý chất thành đống trong bí động, hai mắt Ngưng Sương nhìn Thanh Long không khỏi lóe lên lục quang.

Hắn lại có thể dùng vài vò rượu hỏng đổi lấy được thiên đại chỗ tốt, lại còn tên gì mà‘ Lê Hoa tửu ’, thật là bẫy chết người không đền mạng!

Nếu như nàng tiện tay  nhặt được vài phương pháp ủ rượu ở trong Linh Phượng không gian, có thể ủ ra tiên nhưỡng, đó mới thật  sự là đánh người chết.

"Thanh Long, dược liệu ta có thể dùng a! Đến lúc đó Tửu Trung Tiên tới tìm ngươi trả lại hàng ta cũng không chịu trách nhiệm." Ngưng Sương nói xong, cả người và dược liệu liền biến mất vào trong không gian.

Khóe môi Thanh Long vẫn lộ ra nụ cười bí hiểm như trước, cười nói: "Chủ nhân, đây chính là ‘ Lê Hoa tửu ’ thứ thiệt, người cứ yên tâm đi."

Nói xong hắn liền tiện tay bày ra một đạo cấm chế, sau đó đi ra khỏi bí động.

Đi gặp cố nhân một chút! Vừa đúng lúc trong tay cố nhân có tiên nhưỡng.

Tửu Trung Tiên vừa mới mở một vò ‘ Lê Hoa tửu ’ ra, hung hăng hít một hơi,mùi rượu thanh thuần bay lên mũi, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thỏa mãn. Lại thấy một đạo ánh sáng màu xanh  thoáng qua, bóng dáng cao ngất của Thanh Long xuất hiện ở ngay trước mắt.

"Mỹ tửu (rượu ngon) tiên nhưỡng, huynh đệ ta tới thật đúng lúc a!" Thanh Long nhìn vẻ mặt Tửu Trung Tiên giống như nuốt phải con ruồi, tâm tình liền thật tốt, đồ nghiện rượu, cho ngươi dám thả ra uy áp chèn ép chủ nhân của ta, cho ngươi dám ỷ lớn  hiếp nhỏ.

Ngay sau đó, ngoài cửa lại vang lên mấy đạo âm thanh: "Đại ca, Long huynh vừa mới cho ta biết tới đây có tiên nhưỡng để uống, có chuyện này sao?"

Tửu Trung Tiên hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Long vài lần, sau đó hắn đột nhiên ôm lấy vò rượu hít vài hơi, lúc này mới đáp: "Vào đi!"

Bạn cũ gặp nhau, khó tránh khỏi nói đến cuộc chiến năm đó, khi nói tới chủ nhân kinh tài tuyệt diễm của mỗi người bọn họ, tự nhiên không tránh  khỏi một trận xúc động cảm khái, mượn rượu giải sầu.

Tiễn mọi người ra về, Tửu Trung Tiên lắc lắc vò rượu trống rỗng, bên tai giống như vẫn còn phảng phất lời cảm tạ của Thanh Long: huynh đệ! Hôm nay thật là tận hứng! Ngày đó, nếu như ngươi hào phóng thêm một chút thì hôm nay càng tận hứng rồi, hôm khác đi! Ngươi lại tới tìm chủ nhân của ta đổi vài vò tiên nhưỡng hảo hảo chiêu đãi huynh đệ là được.

Cuối cùng, hắn (Thanh Long) vẫn còn nhỏ giọng nói một câu bên tai hắn (Tửu trung Tiên), "Thật ra thì, chủ nhân của ta không chọn, cái gì mà linh chi vạn năm, linh quả ngàn năm, thiên tôn thần dược, chí tôn thần khí, thượng cổ thần đan, vân vân.....  nhưng ta biết những thứ đó, nàng đều để mắt."

Thanh Long đáng chết, nếu ngươi dám đem truyền nhân của chủ nhân ta  dạy thành người lòng dạ thâm hiểm, vậy ngươi xem ta có rút gân rồng của ngươi, nhổ sạch long lân của của ngươi, đánh cho ngươi trọn đời không thể thoát thân hay không!.

Ở trong tiềm thức của Tửu Trung Tiên, Ngưng Sương chính là đóa hoa bạch liên ( hoa sen trắng) thuần khiết, bị Thanh Long đống nước bùn này ngày ngày sối lên,nếu như một ngày nào đó,  trên đóa hoa bạch liên này có tỳ vết, đó nhất định là bị nước bùn làm nhiễm bẩn.

Có dược liệu trân quý do Tửu Trung Tiên  không ngừng cung cấp liên tục, nên sau khi luyện chế đầy đủ đan dược, Ngưng Sương chỉ tốn mất năm tháng liền đã khôi phục được bảy tám phần huyền lực.

Nàng vốn định vào trong trung tâm rừng rậm đi dạo một chút, nhưng từ trong miệng Thanh Long biết được tất cả đồ tốt ở nơi này đều đã bị Tửu Trung Tiên quét sạch, nàng liền mất hứng, dù sao những thứ đồ này cuối cùng vẫn là rơi vào trong tay nàng.

Nàng cũng biết, sở dĩ Tửu Trung Tiên rộng lượng đối với mình như vậy, trên căn bản là bởi vì chính mình là truyền nhân duy nhất của U Minh Thần Đế.

Thời gian nửa năm ước định cùng Huyền Lão đã gần tới, một ngày  này, Ngưng Sương quyết định hướng Tửu Trung Tiên chào từ biệt.

"Tiền bối, cảm tạ người đã chiếu cố vẫn bối nửa năm qua, vãn bối còn có chuyện trong người, sợ rằng hiện tại phải cáo từ." Ngưng Sương nói xong, vung tay áo lên, mười mấy vò ‘ Lê Hoa tửu ’ liền xuất hiện ở trước mặt Tửu Trung Tiên.

Mặt mày Tửu Trung Tiên liền lập tức hớn hở, "Ha ha, lão phu cũng biết ngươi, nha đầu này không bị tên tiểu tử Thanh Long kia dạy hư, tốt, tốt!"

Hắn nói xong liền móc ra một cái bình màu đen, thận trọng đặt vào trong lòng bàn tay của Ngưng Sương, "Nha đầu, lão phu cũng không có đồ gì tốt, bình này là u minh thánh thủy năm đó chủ nhân ban tặng cho  ta, hôm nay ta liền tặng cho ngươi."

Bốn chữ ‘ U Minh Thánh Thủy ’ lọt vào tai, nhất thời khiến tim Ngưng Sương đập dồn dập.

Không thể tin được hạnh phúc lại tới đột ngột như vậy, u minh thánh thủy, là u minh thánh thủy nàng vẫn tha thiết ước mơ!

Nhìn thấy tiểu nha đầu xưa nay đều trấn định lộ ra  vẻ mặt vui mừng như vậy, Tửu Trung Tiên lộ ra ý cười thản nhiên, quả nhiên vẫn còn là một đứa nhỏ! Nhìn thấy bảo vật cư nhiên mừng rỡ như thế.

"Nha đầu, tuy nói u minh thánh thủy hiếm thấy, nhưng ngoại trừ có thể khôi phục hồn thể ra thì cũng không có tác dụng gì."

Ngưng Sương nghe vậy, đột nhiên bình tĩnh lại, khôi phục hồn thể, chẳng lẽ năm đó U Minh Thần Đế là cho Tửu Trung Tiên bọn họ dùng để cường hóa hồn thể? Nếu là như vậy, nàng cũng không thể nhận. Mặc dù chính mình cấp bách muốn cứu Minh Huyễn, nhưng cũng không thể xây dựng ở trên tổn thương  của người vô tội.

"Tiền bối, vật quý trọng như vậy, xin thứ cho vãn bối không thể nhận."

Tửu Trung Tiên sững sờ, không phải lúc trước nha đầu này còn thích đến choáng váng sao?, hiện tại thế nào lại không muốn nữa? hắn  không khỏi nghi ngờ hỏi lại

"Nha đầu không thích sao?"

Ngưng Sương lắc đầu, "Không phải, chỉ là tiền bối càng cần phải dùng đến nó."

Tửu Trung Tiên nhìn ánh mắt thành khẩn của Ngưng Sương, nhất thời sáng tỏ cười nói: "Nha đầu không hiểu đi! Vật này vô dụng đối với lão phu, lão phu là vì thủ hộ trận pháp mà lưu lại  tàn hồn, trận còn hồn còn, trận phá hồn tán. Nha đầu cần thì cầm lấy đi!"

Ngưng Sương vẫn còn đang chần chờ, thì Thanh Long truyền âm nói: "Chủ nhân, hắn nói không sai, hôm nay bốn người huynh đệ bọn họ  đã là một phần của trận pháp."

Lúc này Ngưng Sương mới thu nhận, sau khi liên tục nói cảm tạ Tửu Trung Tiên nàng liền rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui