Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Trải qua thời gian dài tiếp xúc như vậy, Ngưng Sương biết rõ, bọn họ đều là người tốt, đều là người quang minh chính trực, nhưng cuối cùng lại rơi vào  kết cục tan thành mây khói, kết cục như vậy khiến làm nàng đau lòng không biết phải làm sao.

"Chủ nhân, không cần thở dài, chờ sau khi  người bước lên tầng thứ sáu của Thần Vực, ta liền nói tất cả chân tướng sự tình năm đó cho người biết, lúc đó người sẽ hiểu, bọn họ được như vậy đã là vô cùng tốt." Giọng Thanh Long trầm thấp lộ ra cảm khái đối với chuyện cũ.

Ngưng Sương yên lặng gật đầu, có lẽ tan thành mây khói chưa hẳn đã là không phải là một loại hạnh phúc!

Giờ khắc này, nàng nghĩ đến Mặc Nhiễm, muốn sống không được, muốn chết không xong, mỗi ngày linh hồn đều phải chịu đựng hành hạ.

Nàng quyết định,  sau khi cùng Huyền Lão cáo biệt liền đi qua rừng rậm Mê Vụ tiến về phía Hiên Viên Đế Quốc, nàng phải nhanh chóng đến nhìn hắn.

Trở lại Huyền Đô Thành,  quả nhiên nàng nhìn thấy Huyền Lão đúng hẹn chờ ở chỗ này.

"Sư phụ, con đã trở về." Nhìn ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của Huyền Lão, Ngưng Sương không khỏi thẹn do tâm sinh. Người sư phụ này cho nàng sủng ái hệt như gia gia ( ông nội), nhưng lại chưa bao giờ hướng nàng đề cập qua bất kỳ yêu cầu gì, mà nàng lại chỉ khiến hắn lúc nào cũng lo lắng.

Sư phụ, thật xin lỗi, con không phải là một đồ đệ tốt!

"Sương nhi, mau nói cho vi sư  nghe một chút, đến cùng là rừng rậm Huyền Thú đã xảy ra chuyện gì?" Huyền Lão chú ý thấy khóe mắt Ngưng Sương ửng đỏ, liền vội vàng đổi chủ đề.

Lần đầu tiên Ngưng Sương không có qua loa Huyền Lão, đem tất cả chân tướng sự tình khai báo cặn kẽ, Huyền Lão nghe thấy liền kinh tâm táng đảm.

Nha đầu này, quả nhiên là nghé con mới sinh không biết sợ cọp!

Đồng thời, hắn cũng không thể không cảm thán, tuổi trẻ thật tốt!  ít nhất có được một trái tim dũng giả  không biết sợ.


Không ngờ trung tâm rừng rậm Huyền Thú khiến người  nghe phải biến sắc lại cất dấu một bí mật lớn như vậy, quả nhiên không thể tưởng tượng nổi!

"Sư phụ, trước khi rời khỏi đó con đã liên hợp cùng mấy vị tiền bối kia bày ra kết giới, đem trung tâm rừng rậm ngăn cách ra. Không có ngoại giới tác động, phong ấn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, người không cần lo lắng."

Huyền Lão gật đầu một cái, "Ừ, chuyện này không cần nói cho người thứ ba biết, để tránh thêm phiền toái."

Sư đồ hai người đã đạt thành nhận thức chung, lại nhắc tới đám người Nam Cung Thanh Ca, cuối cùng biết được là do Tần Phỉ Phỉ động tay động chân trên mặc nguyệt.

Đáng tiếc Tần Phỉ Phỉ đã lên cấp huyền vương, sau khi kết thúc trận chiến công thành liền hoàn toàn mất tung tích, Nam Cung Thanh Ca chỉ đành phải nhận tội.

Chỉ là nghe nói Nam Cung gia tộc hướng Tần gia gây khó dễ.

Ở Huyền Đô Thành cùng Huyền Lão mấy ngày, sư đồ hai người đem hắc tinh thạch do Ngưng Sương mang từ hoang đảo về, thành công chế tạo ra một chiếc  hắc tinh khí lô, Huyền Lão vui vẻ ra mặt  thu vào trong túi.

"Sư phụ, con muốn tiến về phía Hiên Viên Đế Quốc." Sáng sớm tinh mơ một ngày này, Ngưng Sương liền chuẩn bị một bàn lớn thức ăn ngon, cùng Huyền Lão vừa ăn vừa nói chuyện.

Huyền Lão  gắp khối thịt bò bỏ vào trong miệng, hàm hồ gật đầu một cái, "Ừm!" Nuốt khối thịt bò xuống, lại uống thêm hai ly rượu.

"Sương nhi, con đã trưởng thành, nên giương cánh bay cao rồi, vi sư chỉ hy vọng con nhớ một điều, có vi sư ở đây một ngày, Học Viện Đế Quốc liền chính là nhà của con, mệt mỏi thì hãy về nhà nghỉ ngơi một chút."

Ngưng Sương lắng nghe, mắt bất tri bất giác liền đỏ lên, xú lão đầu, cư nhiên học người khác nói chuyện tình cảm.


Nhưng ngoài miệng nàng lại ác độc nói: "Sư phụ, nếu người còn không ăn, con liền đem cho bọn Tiểu Bạch ăn."

Vừa dứt lời, quả nhiên chỉ thấy Huyền Lão lấy xu thế gió cuốn mây tan quét sạch thức ăn trên bàn.

Ừm! Vẫn là sư phụ như vậy nhìn thoải mái hơn, xú lão đầu nơi nào thích hợp nói chuyện tình cảm.

Ở dưới sự yêu cầu của Huyền Lão, Ngưng Sương đồng ý ba ngày sau rời đi.

Sáng sớm ba ngày sau, Ngưng Sương liền đứng ở trước cửa phòng của Huyền Lão, hôm nay từ biệt, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.

Nàng dù sao cũng phải nói từ biệt với sư phụ đi!

"Sư phụ!"

Trong phòng không có động tĩnh, Ngưng Sương đẩy cửa đi vào, lại thấy bên trong phòng không có một bóng người, chỉ có một phong thư an tĩnh nằm ở trên bàn.

"Sương nhi, vi sư đi tìm lão bằng hữu nói chuyện phiếm, thuận tiện tặng cho con một lễ vật, hi vọng đồ nhi sẽ thích!"

Hừ, Xú lão đầu, chạy trốn rất nhanh!

Nếu sư phụ không có ở đây, nàng tự nhiên không cần cố kỵ gì mà rời đi.


-Diễn Đàn. edit:..Lam Thiên..-

Mới vừa đi tới  của Phủ Thành Chủ Phủ, nàng liền nhìn này mấy đạo bóng dáng quen thuộc, nàng đột nhiên hiểu, thì ra đây chính là lễ vật mà lão đầu nói đến!

"Thanh Ca, các huynh tới nói từ biệt với ta sao?" Ngưng Sương cố tình làm như không biết, hơi mỉm cười nói.

Đám người Nam Cung Thanh Ca cùng nhau lắc đầu, trăm miệng một lời nói lại: "Chúng ta là tiểu đội Lăng Vân lịch luyện, ngươi chính là đội trưởng của chúng ta."

Ngưng Sương đi lên trước, vỗ vỗ bả vai Nam Cung Thanh Ca, "Nói một chút, có chuyện gì xảy ra?"

Ngưng Sương thế mới biết, thì ra lão đầu để cho nàng rời đi muộn ba ngày, chính là vì tổ chức tiểu đội lịch luyện này, mà thành viên lại vừa lúc là vài vị bằng hữu chí giao của nàng.

Xú lão đầu, có cần phải phí tâm như vậy không a!

"Sở tỷ tỷ, tỷ muốn tới Hiên Viên Đế Quốc như thế nào?" đặt câu hỏi đầu tiên là Hiên Viên Trạch, một đôi tròng mắt  màu đen lóe ra ánh sáng tò mò, năm năm trước, hắn tới Huyền Đô Thành là cưỡi sư lộ do phụ hoàng an bài.

Không đợi Ngưng Sương đáp lời, Băng Ngọc Hà vượt lên trước đáp: "Trừ sư lộ, cũng chỉ có thể  từ Phượng Dương Đế Quốc đi vòng qua Băng Ngọc Đế Quốc chúng ta rồi đến Hiên Viên Đế Quốc!"

Dừng một chút, hắn lại vẽ ra một nụ cười yêu nghiệt, nhìn Ngưng Sương nói: "Tiểu Sương, lần này ta có thể mời ngươi đến nhà ta làm khách! Thuận tiện  gặp gỡ phụ mẫu của ta."

Vừa dứt lời, quả nhiên hắn liền nghênh đón vài đôi mắt sói hung dữ bắn tới.

Băng Ngọc Hà nhếch đôi môi đỏ mọng yêu nghiệt lên, nói lầm bầm: "Chọn lầm bạn tốt....! Không chỉ có không giúp huynh đệ đuổi theo thê tử, mà còn trăm phương ngàn kế cản trở từ bên trong."

Ngưng Sương thấy hắn càng nói càng thái quá, nàng liền lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái.

"Đi ngang qua rừng rậm Mê Vụ!"


Một câu kích thích ngàn tầng sóng, Nam Cung Thanh Ca là người đầu tiên phản đối.

"Ngưng Sương, rừng rậm Mê Vụ là cấm địa tử vong, không thể tùy tiện mạo hiểm!"

Những người khác cũng rối rít phụ họa.

"Đây là chuyện ta đã sớm quyết định, nếu như các huynh có điều lo lắng, liền lựa chọn đường khác, chúng ta sẽ hội họp ở Hiên Viên Đô Thành."

Nói xong nàng xuất ra băng hoàng dực, băng hoàng dực to lớn lóe ra ngọc quang dưới ánh mặt trời, định vị tốt phương hướng tới Phượng Dương Thành, nàng chuẩn bị cùng bọn họ nói từ biệt.

Lôi Chiến Vũ dẫn đầu bước lên băng hoàng dực, chống lại ánh mặt không đồng ý của Ngưng Sương, hắn lạnh lùng bỏ xuống một câu: "Ta nói rồi ta muốn làm người tiên phong của ngươi, liền bắt đầu chinh phục từ rừng rậm Mê Vụ đi!"

Nam Cung Thanh Ca bọn họ cũng theo sát phía sau bước lên băng hoàng dực, lấy hành động biểu đạt quyết định của bọn hắn.

Ngưng Sương nhìn từng gương mặt tràn đầy khí tức thanh xuân, thành khẩn nói: "Ta có lý do khiến ta nhất định phải tiến vào rừng rậm Mê Vụ, nhưng ta không hy vọng bằng hữu của ta bởi vì ta mà lâm vào nguy hiểm."

"Nếu đã là bằng hữu, thì nên họa phúc cùng hưởng." Giọng của Nam Cung Thanh Ca biểu thị không cho phép nàng cự tuyệt.

Băng Ngọc Hà bày ra một nụ cười mà hắn tự nhận là quái dị nhất, "Tiểu Sương, đúng lúc bản thiếu gia muốn kiến thức cấm địa tử vong trong truyền thuyết một chút, chúng ta vừa lúc thuận đường, ngươi liền  mang theo ta đi một đoạn đường đi!"

Hiên Viên Trạch trực tiếp nhất, lôi kéo ống tay áo của Ngưng Sương, tội nghiệp nói: "Sở tỷ tỷ,  tỷ sẽ không để cho đệ đi một mình đi! Đệ không biết đường."

Vân Thanh Dương cái gì cũng chưa nói, nhưng trong ánh mắt kiên định nhưng không để bỏ qua.

Ngưng Sương nhíu nhíu mày, "Đã như vậy, hi vọng các huynh sẽ không  hối hận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận