Ngạo Thị Thiên Địa


Không chỉ nàng, đông đảo đệ tử Thiên Thánh Cốc cũng vô cùng tức giận, lởi nói vừa rồi của Chu Di là có ý nhân từ, không ngờ Hàn Phong dĩ nhiên chẳng thức thời như thế.
 
Chu Di mặc dù tướng mạo không xuất chúng như Doãn Băng Hinh, nhưng tính cách ôn hòa thanh nhã, bình thường cũng được rất nhiều đệ tử theo đuổi.
 
Lúc này thấy nàng bị tên đệ tử Huyền Thiên Tông chưa tới nhị lưu khi dễ, đâu có chịu được.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, không khỏi ào ào giận dữ nhìn Hàn Phong trên đài.
 
Doãn Băng Hinh đang chú ý tới hai người, trong mắt càng hiện lên một tia tức giận, bộ dáng hận không thể nuốt Hàn Phong vào bụng.
 
Chu Di thật vất vả mới đè xuống tức giận trong lòng, cũng không nói nhiều, khẽ quát một tiếng, một thanh đoản kiếm tinh xảo xuất hiện trong tay nàng.
 
Ngay sau đó, đấu khí vận chuyển, cả người tựa như hồ điệp bay múa, dáng người mờ ảo lao về phía Hàn Phong.
 
Hàn Phong nhìn Chu Di trong mắt cũng hiện lên một tia dị sắc.
 
Hắn thật không ngờ, đấu khí của Chu Di trong hai năm ngắn ngủi dĩ nhiên đã đạt tới nhân giai thất phẩm.
 
Một chiêu Điệp Ảnh Thiên Huyễn sử dụng lại càng tinh diệu tuyệt luân.
 
Lúc này, trong sân Chu Di hóa thân trở thành tàn ảnh công tới Hàn Phong.
 
Nếu như là đối thủ thực lực hơi yếu, e là đã bị tàn ảnh làm cho đầu óc choáng váng. Bất quá thực lực của Hàn Phong tự nhiên không hề sợ nàng. Ánh mắt có chút đảo qua liền nhìn ra sơ hở trong đó.

 
Thân hình vụt một cái, sau một khắc xuất hiện ở bên trái lôi đài, đối diện là tàn ảnh của Chu Di. Hàn Phong lập tức cũng không khách khí, đấu khí quán chú cánh tay, ánh mắt chăm chú, thắt lưng vừa động, quyền đấu liền đánh về phía đạo tàn ảnh.
 
Bịch!
 
Bỗng nhiên, tất cả tàn ảnh trong sân chịu một quyền của Hàn Phong nhất thời hóa thành bọt nước.
 
Thân hình Chu Di cũng chợt xuất hiện bên cạnh Hàn Phong.
 
Nguyên bổn Chu Di đang vận sức chuẩn bị đánh một kiếm, không ngờ lại bị Hàn Phong phá giải dễ dàng như thế, hơn nữa quyền kình từ trên thân kiếm truyền đến làm cho cánh tay cầm kiếm của nàng bị một trận tê dại, khuôn mặt xinh xắn cũng nhanh chóng trắng bệch.
 
Quá sợ hãi, Chu Di vội vàng thối lui về phía sau, giãn cách cự ly giữa hai người, hai mắt có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hàn Phong.
 
Đối với mọi người Thiên Thánh Cốc quen thuộc Chu Di, lúc này thấy Điệp Ảnh Thiên Huyễn lại bị Hàn Phong phá giải dễ dàng như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng là có chút sững sờ.
 
Mặc dù lúc trước Hàn Phong đánh bại Liệt Diễm Các Viêm Dương, mọi người cũng có chút kiến thức về thực lực của hắn, tất nhiên đã ngoài nhân giai thất phẩm.
 
Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, thực lực của Hàn Phong mạnh mẽ đến mức có thể hóa giải Điệp Ảnh Thiên Huyễn một trong bảy đại tuyệt kỹ của Thiên Thánh Cốc trong nháy mắt.
 
Điệp Ảnh Thiên Huyễn chính là do Thiên Thánh Cốc cốc chủ đời thứ nhất trải qua mười năm bế quan mà cảm ngộ được, trải qua ngàn năm truyền thừa, thêm vào các đời cốc chủ cải biển, tinh diệu trong đó không phải tùy tiện.
 
Hàn Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chu Di, cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng hắn cũng không muốn giải thích.
 
Quả thật, Điệp Ảnh Thiên Huyễn kiếp trước hắn đã sớm nhìn thấy, đối với vũ kỹ tinh diệu tuyệt luân như thế, Hàn Phong tự nhiên cảm thấy hứng thú.

 
Kiếp trước mặc dù tư chất tu luyện cực kém, nhưng Hàn Phong có hiểu biết cực kỳ trác tuyệt đối với các loại vũ kỹ. Lúc ấy hắn cũng chỉ dùng mười ngày liền nghiên cứu ra chỗ tinh diệu.
 
Càng quan trọng là thực lực của Chu Di chỉ có nhân giai thất phẩm, sử dụng Điệp Ảnh Thiên Huyễn cũng không thuần thục, Hàn Phong muốn phá giải tự nhiên dễ dàng.
 
Chu Di nhìn thấy Điệp Ảnh Thiên Huyễn bị Hàn Phong dễ dàng phá giải, trên mặt mặc dù kinh ngạc không thôi, nhưng nàng biết rõ lúc này đang trong trận đấu, vội vàng kiềm nén sự kinh ngạc, vận chuyển đấu khí, giơ đoản kiếm lên trước người, trong miệng quát một tiếng, đâm tới Hàn Phong.
 
Đối với Hàn Phong mà nói, công kích của Chu Di mặc dù không kém, nhưng so với một chiêu Liệt Hỏa Phần Thể của Viêm Dương mà nói vẫn còn kém một chút.
 
Hai người thoáng qua mấy chiêu, Chu Di càng đánh càng kinh hãi, mặc dù chỉ có chốc lát ngắn ngủi, nhưng kiếm của nàng thủy chung không cách nào tạo thành nửa điểm uy hiếp đối với Hàn Phong.
 
Trái lại sắc mặt Hàn Phong từ đầu tới giờ đều là thản nhiên, trong lòng nhất thời nổi giận.
 
Doãn Băng Hinh nhìn thấy một phen công kích của Chu Di dĩ nhiên chưa tạo được bất kỳ tác dụng gì, đã rõ thực lực của Hàn Phong vượt xa sư tỷ. Trong lòng nhất thời có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ thực lực người này thật sự đã là nhân giai bát phẩm?
 
Nhân giai bát phẩm đối với một vài thế lực nhất lưu cường đạ cũng không phải chuyện gì đặc biệt, nhưng xuất hiện trong một tiểu tông môn nhị lưu, không khỏi khiến mọi người kinh ngạc.
 
Không chỉ Doãn Băng Hinh, mà mọi người nhìn bộ dáng của Hàn Phong cũng kinh dị phi thường.
 
Băng Tuyết Các Tiểu Hàn nhìn Hàn Phong, cũng trợn tròn mắt, nói:
 
- Sư tỷ, nguyên lai người này lợi hại như vậy!

 
Bên cạnh Đường Vũ Nhu nghe vậy, đôi mắt đẹp thủy chung chăm chú nhìn Hàn Phong, thản nhiên nói:
 
- Thực lực của hắn không chỉ như vậy, vẫn còn bảo lưu.
 
Lúc này, cách đó không xa Vệ Trạch nhìn Hàn Phong trong sân, cũng đầy vẻ hứng thú nói:
 
- Tiểu sư đệ, vẻ mặt của ngươi quả nhiên lợi hại, thực lực của tiểu tử Hàn Phong này e là không kém sư huynh ta rồi.
 
- Ngươi không phải đối thủ của hắn!
 
Niếp Ngôn trực tiếp nói một câu, không hề để ý tới vẻ mặt cười khổ của Vệ Trạch bên cạnh.
 
Về phần Lý Ngọc lúc trước đánh bại Mục Dịch, khi nhìn thấy biểu hiện của Hàn Phong, trong mắt cũng chợt lóe tinh quang, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
 
Lúc này, Trác Minh ngồi tại nơi cao nhất của hội trường, nhìn Hàn Phong trên lôi đài, cũng có chút cảm khái.
 
- Người này dĩ nhiên liếc mắt một cái khám phá huyền bí của Điệp Ảnh Thiên Huyễn, thật là rất cao. Thật sự là khó có thể tưởng tượng, một Huyền Thiên Tông nho nhỏ dĩ nhiên có thể bồi dưỡng ra đệ tử xuất sắc như vậy.
 
- Cốc chủ cần gì phải tự coi nhẹ mình, ta biết đệ tử của quý cốc tham gia đại hội lần này có một nhân giai cửu phẩm, coi như lần này đạt được quán quân rồi.
 
Bên cạnh thân Trác Minh, một lão giả mặc hoa phục, chòm râu bạc trắng, thản nhiên cười nói.
 
- Thượng Quan Tiên Sinh quá khen rồi! Chỉ riêng để tử của Tứ Diệu Các cùng với Thiên Môn đã có thể so sánh rồi, chức quán quân đại hội lần này, Thiên Thánh Cốc ta cơ hội cũng không lớn. Hơn nữa người này tựa hồ cũng không đơn giản như bên ngoài, nói không chừng còn khiến cho chúng ta một ít ngạc nhiên.
 
Trác Minh thản nhiên nói.
 

Trác Minh nói đến đây, đồng thời ánh mắt không khỏi chuyển hướng về phía Huyền Thiên Tông.
 
Phí Lão tựa như cảm giác được, cũng thoáng quay đầu nhìn lại, trong mắt tinh quang liên hiện.
 
Nhìn thấy cử động của Phí Lão, Trác Minh cũng mỉm cười gật đầu, rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Trên lôi đài, lúc này Chu Di đã có chút thở hổn hển, từ đầu đến giờ, vô luận nàng dùng cách nào cũng không chạm được tới góc áo của Hàn Phong.
 
Kết quả này làm cho Chu Di hết sức nổi giận, vừa thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Phong, trong lòng càng thêm điên lên.
 
- Tại sao ngươi không đánh trả, có phải xem thường ta hay không?
 
Nghe vậy, Hàn Phong nói:
 
- Được rồi! Ngươi cẩn thận, ta tấn công đây!
 
Chuyện hai năm trước, mặc dù hắn không sai, nhưng dù sao Hàn Phong coi như cũng đã nhìn thấy thân thể của Chu Di, hơn nữa chuyện của Tạ Tầm cũng không phải chủ ý của nàng, nên Hàn Phong mới chưa ra tay.
 
Nào ngờ Chu Di dĩ nhiên hiểu lầm hắn xem thường nàng. Đã như vậy, Hàn Phong cũng nhân tiện không cần phải lưu thủ nữa.
 
Tiếng nói vừa dứt, thân hình Hàn Phong chợt biến mất, khi Chu Di kịp có phản ứng, thì hắn đã tới trước mặt nàng.
 
- Cẩn thận đó!
 
Hàn Phong quát nhẹ một tiếng, nhất thời đánh ra một chưởng!
 
Liệt Địa Chưởng!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận