Ngạo Thị Thiên Địa


Về phần biểu tình những người khác cũng là không hẹn mà cùng.
 
Đối mặt với mấy nữ tử ríu rít hỏi han, Hàn Phong lần lượt kiên trì trả lời từng câu hỏi.
 
Mà các nàng quan tâm nhất tự nhiên chính là chuyện tình xảy ra trong ba tháng Hàn Phong mất tích.
 
Tuy rằng từ miệng Đường Vũ Nhu, mọi người đều đã biết được đại khái tình huống, thế nhưng hiện tại một lần nữa nghe được Hàn Phong kể lại tất cả đều không nhịn được kinh hãi không thôi, đều là vì kinh lịch của Hàn Phong cảm thấy nghĩ mà sợ.
 
Thật vất vả mới thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của mấy nữ, rốt cuộc vẫn là Lâm Nguyệt tuổi tác tương đối lớn hơn tỏ ra thành thục.
 
Nhìn khuôn mặt ẩn chứa vẻ uể oải của Hàn Phong, vị sư phụ vô cùng yêu thương đệ tử này rốt cuộc ngăn cản mấy nữ tiếp tục đặt câu hỏi, để Hàn Phong trở về phòng nghỉ ngơi.
 
Tạm thời chia tay mấy nữ, về tới gian phòng của mình, Hàn Phong nhịn không được thở dài một hơi.
 
Tuy rằng hiện tại thực lực của hắn đã đạt tới cấp độ cường giả Thiên giai ngũ phẩm, thế nhưng trước đó luân phiên chạy đi chạy lại, tuy rằng chưa bị thương thế gì đó, nhưng không tránh khỏi mệt mỏi bất kham.
 
Kỳ thực nguyên nhân mệt mỏi phần nhiều là do Diệt Hoàng mang tới áp bách thật lớn.
 
Bất quá, khi trở về gian phòng, Hàn Phong lười biếng duỗi chân tay nằm trên giường, lại nhìn sang tiểu Bạch đang ngủ say, trong lòng Hàn Phong đột nhiên khẽ động.
 
Ngồi dậy đi tới trước mặt Tiểu Bạch, cúi người nhìn, tỉ mỉ đánh giá Tiểu Bạch.
 
Như cảm thấy có người tiếp cận, Tiểu Bạch đang say ngủ lập tức mở tròn hai mắt, khi nó nhìn thấy Hàn Phong không hề nháy mắt nhìn chằm chằm vào chính mình, Tiểu Bạch có chút bất mãn gầm gừ nhẹ hai tiếng, rất nhanh không hề tiếp tục để ý tới Hàn Phong, trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Bất quá, Hàn Phong cũng không dự định sớm buông tha cho Tiểu Bạch, tới cuối cùng, thực sự không nhịn được hiếu kỳ trong lòng, Hàn Phong đưa tay nhấc thân thể Tiểu Bạch lên giữa không trung, quay trái quay phải tỉ mỉ quan sát.
 
Mà Tiểu Bạch bị phiên "tập kích" của Hàn Phong, không thể tiếp tục ngủ được nữa, giữa không trung không ngừng lay động móng vuốt, tinh thần mười phần bất mãn nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, mở miệng gầm gừ.
 
Sau một phen quan sát, Hàn Phong ngược lại không nhìn ra được Tiểu Bạch có địa phương nào khác biệt, không khỏi có chút buồn bực, cuối cùng nhẹ nhàng thả tiểu Bạch trở lại chỗ cũ, chính mình thì trầm tư suy nghĩ miên man.
 
Tiểu Bạch chính là ma thú năm đó hắn dẫn theo từ U Ám Sâm Lâm, tuy biết rằng nó là hậu đại Cửu U Bạch Hổ, thế nhưng hắn vẫn chưa từng quá mức để chuyện này trong lòng.
 
Chỉ là trận đại chiến vừa rồi, biểu hiện ngoài dự liệu của Tiểu Bạch khiến Hàn Phong nhịn không được ngạc nhiên không ngớt.
 
Một đầu ma thú có thể hấp thu năng lượng lôi điện, cũng có thể chuyển hóa thành năng lượng của chính bản thân, quả thực Hàn Phong chưa bao giờ nghe nói qua.
 
Có năng lực như vậy, ý nghĩa là gì? Trong lòng Hàn Phong tự nhiên vô cùng rõ ràng. Nếu như vận dụng thỏa đáng mà nói, hơn nữa còn năng lực dựa vào nuốt đan dược để không ngừng nâng cao thực lực bản thân.
 
Có thể sau này tiểu Bạch sẽ trở thành một đầu ma thú siêu cấp không giống bình thường.
 
Bất quá, ngẫm đi ngẫm lại, Hàn Phong phát hiện ra Tiểu Bạch vốn không bình thường, chí ít Tiểu Bạch hơn hẳn các ma thú bình thường khác ở chỗ sở hữu trí tuệ không kém hơn so với nhân loại bao nhiêu, điều này đối với ma thú mà nói quả thực vô cùng hiếm thấy.
 
Cho dù là Cửu U Bạch Hổ trưởng thành năm xưa cũng không có trí tuệ cao như Tiểu Bạch, bằng không đã không nhầm lẫn coi Hàn Phong như địch nhân, một đường truy sát.
 
Cuối cùng lại đồng quy vu tận với đầu á long kia.
 
Lúc này, Hàn Phong đột nhiên hiếu kỳ, Tiểu Bạch rốt cuộc là kết quả của loại ma thú nào kết hợp với Cửu Tu Bạch Hổ.

 
Chỉ là, Hàn Phong cũng biết, vấn đề này chỉ sợ rất khó tìm được đáp án.
 

 
Sau đại chiến, những minh hữu tứ các và Thánh Lam Tông vẫn chưa rời đi, ngược lại trực tiếp tạm thời nghỉ ngơi tại Huyền Thiên Tông.
 
Hàn Phong tự nhiên hiểu rõ ràng ý đồ bọn họ lưu lại.
 
Dù sao trước khi kết minh, Hàn Phong đã đồng ý rất nhiều điều kiện, chỉ sợ bọn họ lưu lại không muốn rời đi, tất nhiên chính là vì muốn hắn thực hiện những điều kiện này.
 
Đối với hành động của bọn họ, Hàn Phong không hề có ý nghĩ phản cảm nào.
 
Trước không nói đây là những điều kiện đã được đàm phán cẩn thận, Hàn Phong không hề có bất cứ lý do nào cự tuyệt.
 
Huống chi, lần này hắn thất tung một thời gian, những thế lực này dưới tiền đề không hề nhận trước được chỗ tốt nào, vẫn như cũ phái một bộ phận lực lượng tới đây trợ giúp.
 
Chỉ cần nghĩa cử này, Hàn Phong tự nhiên vui vẻ, trong đoạn thời gian kế tiếp, càng tận lực dành phần lớn thời gian để luyện chế đan dược cho bọn họ.
 
- Phù…
 
Thở phào một hơi, tròn thời gian hai tháng, Hàn Phong rốt cuộc rời khỏi phòng luyện đan, mà đi theo phía sau hắn còn có Trầm Ngọc cũng vẻ mặt uể oải bất kham.
 
Nhìn bộ dáng mệt mỏi không buồn nhấc tay nhấc chân của nàng, Hàn Phong mười phần thương yêu xoa nhẹ đầu nàng, ôn nhu nói:
 
- Mệt chết đúng không!
 
Nghe vậy, Trầm Ngọc lắc đầu, nở nụ cười vui vẻ, nhẹ giọng nói:
 
- Hoàn hảo, có thể ra sức làm việc vì tông môn, trong lòng ta rất cao hứng!
 
Kỳ thực, trong lòng Trầm Ngọc còn có một câu chưa nói, đó chính là có thể giúp được Hàn Phong cái gì đó, trong lòng nàng luôn luôn vui vẻ cao hứng.
 
Nghe được Trầm Ngọc nói như thế, Hàn Phong chỉ cười cười, đáp lại:
 
- Được rồi! Biết tâm ý nha đầu ngươi, nhìn sắc mặt kém như vậy, hai tháng vừa rồi cực khổ rồi, mau mau trở về nghỉ ngơi đi!
 
Trầm Ngọc nghe lời nói tràn ngập ấm áp của Hàn Phong, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, có lẽ thực sự cảm thấy quá mệt mỏi, vì vậy Trầm Ngọc thoáng nói vài câu với Hàn Phong, rời khỏi phòng luyện đan, trở về phòng nghỉ ngơi của chính mình.
 
Không thể không nói, trình độ luyện đan của Trầm Ngọc hiện tại đã tiến bộ không ít.
 
Trải qua hai tháng liên tục trong phòng luyện đan, trợ giúp Hàn Phong phân phối dược liệu, lại có Hàn Phong tự mình một bên dốc lòng chỉ điểm, hiện tại Trầm Ngọc cách cảnh giới đại sư luyện đan chỉ còn một bước nhỏ.
 
Hàn Phong tin tưởng, chỉ cần cho Trầm Ngọc một đoạn thời gian tôi luyện, nàng rất nhanh liền trở thành một đại sư luyện đan chân chính. Đương nhiên có sự trợ giúp của hắn thì thời gian sẽ rút ngắn đi nhiều, dù sao thiên phú của Trầm Ngọc quả thực tốt nhất hắn từng thấy.
 
Thậm chí ngay cả hắn cũng tự than thở không bằng.
 

Có thể nói, Hàn Phong vô cùng kỳ vọng đối với Trầm Ngọc, có lẽ, vị đại sư luyện đan duy nhất trong nghìn năm trở lại đây sẽ xuất hiện trong Huyền Thiên Tông.
 
Đương nhiên, những điều này chỉ là mong đợi trong lòng Hàn Phong, hắn không nói lời nào với Trầm Ngọc, chỉ vì lo lắng Trầm Ngọc sẽ có quá nhiều áp lực.
 
Thời gian hai tháng, Hàn Phong cuối cùng cũng hoàn thành luyện chế số lượng đan dược tứ các và Thánh Lam Tông cần.
 
Nguyên bản cũng không cần nhiều như vậy, thế nhưng để tạ ơn những thế lực này đã đại nghĩa bang trợ, Hàn Phong mới tồn nhiều thời gian hơn, thậm chí dùng tới một ít tài liệu của Huyền Thiên Tông, thay bọn họ luyện chế rất nhiều đan dược giá trị tương đối cao.
 
Hàn Phong làm như vậy, ngược lại không phải chỉ đơn giản là để báo đám bọn họ trượng nghĩa tương trợ trước đó.
 
Kỳ thực, còn có một phần chính là tiến thêm một bước thúc đẩy những thế lực này tăng thêm lực ngưng tụ, dù sao bởi vì sự xuất hiện của Diệt Hoàng trước đó, lại biểu hiện thực lực vô cùng cường đại, Hàn Phong cũng vì lo lắng điểm này, có thể dẫn tới trong liên minh xuất hiện thanh âm không hài hòa.
 
Điều này quả thực Hàn Phong rất không muốn nhìn thấy, bởi vậy Hàn Phong mới tiêu phí trả giá lớn như vậy.
 
Mà đúng như Hàn Phong suy nghĩ, khi những tứ các và Thánh Lam Tông nhận được đan dược vào tay, cả đám đều nhiều hơn một phần tiếu ý, đối với việc Hàn Phong ra tay rộng rãi càng khen không dứt miệng.
 
Nhìn theo những người này thỏa mãn trở về, trong lòng Hàn Phong chỉ cười cười, kỳ thực bộ phận tài liệu lấy ra từ Huyền Thiên Tông, tuy rằng nhìn bên ngoài mười phần trân quý, thế nhưng trong đầu Hàn Phong có nhiều hơn kiến thức bốn trăm năm, lại thêm kinh nghiệm nuôi dưỡng dược thảo của Lão dược si mấy năm nay, những dược liệu tưởng chừng vô cùng trân quý, trong con mắt của Hàn Phong cũng chỉ là tương đối giá trị một chút mà thôi.
 
Dùng những thứ rất không đáng giá đối với chính mình có thể đổi lấy tình cảm của các thế lực nhất lưu, bút buôn bán này rõ ràng vô cùng có lời.
 
Tiễn các thế lực nhất lưu rời đi, Huyền Thiên Tông cũng coi như triệt để bình tĩnh trở lại.
 
Ngũ đại tông môn từ sau trận đại chiến vừa rồi, tựa hồ đã minh bạch thực lực của Huyền Thiên Tông hiện tại, hơn nữa ngũ đại tông môn đại thương nguyên khí, thậm chí tông chủ Thủy Thần Tông và Hư Linh Tông còn ngã xuống trong trận đại chiến, ba tông môn khác đều tổn thất một nhóm đệ tử tinh nhuệ nhất và trưởng lão Thiên giai.
 
Đả kích bực này đối với ngũ đại tông môn mà nói, không cần nghi ngờ vô cùng trầm trọng.
 
Có thể là bởi vì nguyên nhân tổn thất sau đại chiến, môn phái hơi có chút yếu thế trong ngũ đại tông môn đều phải đối mặt với nguy cơ lưu lạc thành thế lực nhị lưu.
 
Bởi vậy, điều cần thiết nhất đối với bọn họ hiện tại chính là nghỉ ngơi lấy lại sức, đồng thời cũng phải phòng bị những thế lực khác xung quanh đánh lén.
 
Dù sao ngũ đại tông môn thực lực cường đại trước đây không thể tránh khỏi việc đắc tội với những thế lực khác.
 
Chỉ là những thế lực này e ngại thực lực của ngũ đại tông môn, tuy giận mà không dám nói gì, bởi vậy hiện tại có cơ hội tốt như vậy, những thế lực đã từng bị khinh thường chèn ép tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
 
Đương nhiên, đây không phải là chuyện mà Hàn Phong cần quan tâm.
 
Trong con mắt của hắn, bản thân ngũ đại tông môn không còn lực uy hiếp.
 
Bất quá, trải qua một hồi đại chiến, tuy rằng Huyền Thiên Tông cũng có tổn thất, thế nhưng về tổng thể không hề chạm tới gân cốt.
 
Thế nhưng, sau khi trải qua một trận đại chiến này, uy danh của Huyền Thiên Tông coi như triệt để đứng vững trên đại lục.
 
Tuy rằng lúc trước Huyền Thiên Tông lấy thực lực của chính mình đối kháng với Tinh Hải Các và thập đại tông môn.
 

Nhưng dù sao những tông môn này chỉ là một ít tông môn nhị tam lưu mà thôi.
 
Trong con mắt của các thế lực lớn chân chính, tuyệt đối không đủ sức khiến bọn họ e ngại. Bởi vậy, mặc dù cuối cùng Huyền Thiên Tông đã chiến thắng, nhưng tối đa chỉ khiến người khác thoáng kinh ngạc đối với năng lực của Huyền Thiên Tông, còn chưa chân chính để trong lòng.
 
Nhưng lúc này ngũ đại tông môn liên thủ xuất kích, tình huống hoàn toàn không giống trước.
 
Như Âm Ma Tông trong ngũ đại tông môn, tùy tiện lấy ra một người cũng không phải là loại thế lực như Tinh Hải Các có thể đánh đồng.
 
Mà cùng với ngũ đại tông môn còn có Trọng tài giả khiến rất nhiều thế lực khắp đại lục phải khiếp sợ tới hỗ trợ.
 
Sự bá đạo của cái tên Trọng tài giả, chỉ sợ trên toàn bộ đại lục này, không người nào không biết, không người nào không hiểu.
 
Đối mặt với một liên quân to lớn như vậy, bất cứ thế lực nào đi nữa cũng phải hạ thấp cái đầu.
 
Bất quá, ngay lúc mọi người đều nghĩ Huyền Thiên Tông nhất định bị tiêu diệt, hoàn toàn không ngờ tới Hàn Phong có thể lấy năng lực của chính mình, đồng thời liên hệ với tứ các và Thánh Lam Tông, để bọn họ gia nhập vào trận đại chiến này, làm đồng minh với Huyền Thiên Tông.
 
Cuối cùng còn thêm vào sự tiếp viện của hoàng thất và Hàn gia.
 
Trong lúc nhất thời, địa vị của Huyền Thiên Tông trong con mắt mọi người đã xảy ra biến hóa cực lớn.
 
Không kể tới thực lực, chỉ cần việc Huyền Thiên Tông có thể thỉnh dược tứ các và Thánh Lam Tông, đều là những thế lực nhất lưu chân chính, chỉ riêng phần năng lực này đã đủ chứng minh tất cả.
 
Cũng chính vì trận đại chiến này đã khiến cho ba chữ Huyền Thiên Tông truyền khắp Thiên Tinh đế quốc, thậm chí ngay cả một ít quốc gia khác xung quanh cũng đều nghe thấy.
 
Đối với tình huống phát triển vừa qua, Hàn Phong và Huyền Cơ Tử tự nhiên vui vẻ, dù sao có danh tiếng như vậy, đoạn thời gian trong tương lai có thể giảm thiểu không ít phiền phức.
 
Chí ít đám người nhị tam lưu không dám đơn giản tới trêu chọc Huyền Thiên Tông.
 
Chỉ là, Hàn Phong biết, tại lúc danh tiếng Huyền Thiên Tông vang vọng, nguy cơ tiềm ẩn cực lớn vẫn không hề biến mất.
 
Nguy cơ này tự nhiên đến từ dám người Trọng tài giả Diệt Hoàng kia.
 
Hôm nay Hàn Phong một mình một người ngồi dưới chân núi, giống như đang suy tư đối sách.
 
Mà không biết từ lúc nào, Lý Thần mang theo hồ lô rượu không lúc nào rời khỏi người bước tới bên cạnh Hàn Phong.
 
Nhìn bộ dáng nhíu mày suy tư của Hàn Phong, Lý Thần đầu tiên là nhấc hồ lô hung hăng nhấp một ngụm rượu lớn rồi mới mở miệng nói:
 
- Hàn tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì, mấy ngày nay luôn thấy ngươi mặt ủ mày chau.
 
Thấy Lý Thần xuất hiện, Hàn Phong sửng sốt, không khỏi nghi vấn hỏi:
 
- Làm sao vậy? Lẽ nào ngươi chạy tới quan tâm ta?
 
Hàn Phong nói lời này khiến Lý Thần tức giận tới mức dựng ngược râu mép, có chút không thèm để ý đáp lại:
 
- Tiểu tử ngươi, không thể nói vài câu tốt đẹp với lão nhân ta sao? Tốt xấu ta cũng là cường giả Thiên giai ngũ phẩm nha!
 
- Xấu hổ, ta chính là như vậy, hơn nữa ta dám nói, ngươi hiện tại khẳng định không đánh lại ta!
 
Hàn Phong không một chút lưu lại mặt mũi đáp lời.
 
- Khụ khụ…
 
Hàn Phong nói nhất thời khiến Lý Thần nghẹn họng ho sù sụ, hồi lâu mới khôi phục trở lại.

 
- Tiểu tử, vốn ta có lòng tốt tới nghĩ biện pháp thay ngươi, dĩ nhiên dám nói như vậy tới ta, lão nhân ta đành phải đi vậy!
 
Hai con mắt Lý Thần trợn trừng nhìn Hàn Phong, nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Hiển nhiên, hắn đối với những lời Hàn Phong phát ra còn canh cánh trong lòng.
 
Bất quá, Lý Thần nhất thời thu hút sự chú ý của Hàn Phong.
 
Thấy hiện tại Lý Thần xoay người rời đi, hắn liền vội vàng bật dậy, ngăn cản trước mặt Lý Thần, nghi hoặc hỏi:
 
- Ngươi biết ta đang suy nghĩ cái gì?
 
- Ngoại trừ chuyện tình Diệt Hoàng, còn có chuyện gì khiến ngươi lo lắng thành như vậy?
 
Lý Thần mở to đôi mắt của mình, rất coi thường hỏi ngược lại.
 
Hàn Phong nghe vậy, lại hỏi:
 
- Vậy ngươi có biện pháp gì?
 
Lý Thần lé mắt nhìn Hàn Phong một chút, lúc này mới vênh váo tự đắc nói:
 
- Cho tiểu tử ngươi kiêu ngạo, cuối cùng ngươi cũng có lúc cầu tới ta!
 
Nghe lời nói của Lý Thần, Hàn Phong có chút dở khóc dở cười, tính tình của Lý Thần không khác gì một tiểu hài tử to đầu.
 
Bất quá, Hàn Phong không tính toán, không khỏi nhún nhường:
 
- Được rồi, coi như ta cầu xin ngươi, vậy mong ngươi nói cho ta biết!
 
Hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, Lý Thần thỏa mãn nói:
 
- Tính ngươi thức thời!
 
Dừng lại một chút, Lý Thần thần bí nói:
 
- Ngươi không phải rất hiếu kỳ lai lịch của ta hay sao?
 
- Hử?
 
Hàn Phong có chút kinh ngạc, không rõ vì sao Lý Thần lại nói lời này.
 
Bất quá, đối với thân phận của Lý Thần, Hàn Phong luôn luôn hiếu kỳ mười phần, nhất là trải qua chuyện tình lúc trước, lòng hiếu kỳ này lại càng tăng thêm.
 
Nghe được Lý Thần nói như vậy, Hàn Phong tự nhiên muốn giải thích rõ ràng.
 
Mà lúc này Lý Thần mở miệng nói:
 
- Kỳ thực tông môn của ta, ngươi có thể chưa từng nghe nói qua, ta nghĩ chuyện Diệt Hoàng xuất hiện, có thể sư môn của ta cho ngươi chút trợ giúp!
 
Nghe được lời nói kinh người của Lý Thần, trong lòng Hàn Phong càng thêm hiếu kỳ hoài nghi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận