Ngạo Thị Thiên Địa


Nếu như lúc này, Hàn Phong nghe được lời nói chuyện giữa Lý Duệ và Lý Thần, chỉ sợ hắn hận không thể nuốt sống Lý Duệ vào bụng.
 
Cái gì gọi là tỉ lệ gặp nạn tử vong không đến hai thành.
 
Lúc Hàn Phong và Lý Ngọc bị quang mang màu trắng bao phủ, lập tức cảm thấy không gian xung quanh ba động kỳ dị, sau đó khi hai người một lần nữa khôi phục tầm nhìn bình thường liền thấy chính mình xuất hiện trên một phiến thổ địa kỳ lạ.
 
Chỉ là, hai người vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp quan sát tình huống xung quanh.
 
Bởi vì xuất hiện trước mắt bọn chọ rõ ràng là một đầu mãnh thú hình thể to lớn.
 
Lúc này đầu mãnh thú to lớn mở to hai con mắt phiếm u quang, cái miệng đỏ như máu, lộ ra những chiếc răng nanh khiến người khác phải run rẩy, sừng sững đứng trước mặt Hàn Phong.
 
Khoảnh cách gần tới như vậy, Hàn Phong thậm chí có thể ngửi được từ trong miệng đầu mãnh thú kia truyền tới mùi vị tanh tưởi gai mũi.
 
Hàn Phong hiển nhiên không nghĩ tới, vừa mới vào nơi này đã gặp phải nguy cơ thật lớn.
 
Vừa rồi, nếu như không phải hắn dựa vào phản ứng nhạy bén ma luyện nhiều năm, né tránh đòn công kích mãnh liệt vô cùng bất ngờ, sợ là hai người chính mình và Lý Ngọc đã trở thành mĩ vị ngon lành trong miệng quái thú.
 
Thậm chí ngay cả Lý Ngọc thường ngày luôn bình tĩnh hào hiệp cũng bị một màn này dọa tới giật bắn người, mà thực lực của hắn còn chưa đủ để phản ứng kịp thời.
 
Cuối cùng phải dựa vào sự giúp đỡ của Hàn Phong mới thành công né tránh được công kích từ đầu quái thú này.
 
Nếu như không phải phản ứng của Hàn Phong lúc đó cực kỳ nhanh chóng, sự tình phía sau Lý Ngọc sợ là nghĩ cũng không dám nghĩ.
 
Có chút sợ hãi vận chuyển đấu khí toàn thân, trong đầu Lý Ngọc hiện tại không ngừng hồi tưởng lại toàn bộ tư liệu chính mình thu được về hóa ngoại chi cảnh tại đoạn thời gian trước trao đổi với trưởng lão và môn chủ.
 
Lý Ngọc rất vững tin, thời điểm bọn họ từ cửa vào hạ xuống là khu vực tuyệt đối an toàn, căn bản không có khả năng xuất hiện quái thú.
 
Thế nhưng đại gia hỏa trước mắt từ đâu đến?
 
Bất quá, chuyện quan trọng hiện tại không phải là tự hỏi nhưng vấn đề này, tỉ mỉ suy nghĩ biện pháp. Dựa vào những tư liệu trong đầu, rất nhanh Lý Duệ đã biết được tên mãnh thú.
 
Hắc lân cự ma!
 
Đây là do lịch đại đệ tử trưởng lão Thiên Môn trải qua nghìn năm tra xét và chỉnh lý, căn cứ vào những đặc điểm khác nhau của mãnh thú để đặt tên.
 
Hắc lân cự ma trước mắt, giống như bản thân cái tên của nó, toàn thân trên dưới đều là lân phiến cứng rắn, đen tối như mực.
 
Mà căn cứ vào tư liệu miêu tả, thực lực của hắc lân cự ma, hẳn là trên dưới Thiên giai tam phẩm.
 
Với thực lực như vậy hiển nhiên không phải là tu vi Lý Ngọc hiện tại có thể chống đỡ được/

 
Bất quá đối với Hàn Phong mà nói, chỉ là mãnh thú Thiên giai tam phẩm hắn coi như ứng phó tương đối dễ dàng.
 
Đúng như suy nghĩ của Lý Ngọc, Hàn Phong ngoại trừ lúc đầu thoáng kinh ngạc, rất nhanh liền dùng khí thế sấm rung chớp giật, sạch sẽ lưu loát giải quyết hoàn toàn hắc lân cự ma.
 
Kỳ thực, Hàn Phong hoàn toàn có thể hao phí càng ít đấu khí hơn để đánh bại đầu hắc lân cự ma này.
 
Chỉ bất quá, tình huống nơi này hắn không quen thuộc, để tránh gặp phải sự cố bất ngờ, Hàn Phong tốt nhất vận chuyển đấu khí toàn thân, trực tiếp trong vòng vài chiêu đánh gục đầu mãnh thú chưa bao giờ gặp qua này.
 
Tuy rằng quá trình chiến đấu tiêu hao tương đối nhiều đấu khí.
 
Sau khi giải quyết hắc lân cự ma xong, Hàn Phong thở hổn hển vài hơi, đừng xem hắn biểu hiện tùy ý đã đánh bại được đầu mãnh thú kia.
 
Nhưng cũng đừng quên, đầu hắc lân cự ma này tốt xấu cũng có thực lực Thiên giai tam phẩm, cho nên đối phó với nó tuyệt đối không thể dễ dàng.
 
Quay đầu nhìn lại Lý Ngọc đã hồi phục lại tinh thần. Hàn Phong không khỏi nhíu mày hỏi:
 
- Lý huynh, ngươi quen thuộc đối với hoàn cảnh nơi đây, hãy nói trước cho ta biết những chuyện cần phải chú ý! Ta cũng không muốn lại tiếp tục xuất hiện tình huống đột ngột trở tay không kịp như vừa rồi. Tuy lần này ta đã phản ứng kịp, nhưng rất khó bảo đảm lần sau cũng may mắn như vậy…
 
Nghe Hàn Phong nói, Lý Ngọc cũng có chút cười khổ lắc đầu, nhún vui, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, nói:
 
- Căn cứ vào tư liệu mà môn chủ và các trưởng lão chỉnh lý đưa cho ta, cũng không hề giới thiệu một màn trước mắt này. Căn cứ vào tư liệu ghi chép, lối vào hóa ngoại chi cảnh hẳn là khu vực an toàn mười phần mới đúng…
 
Đối với câu trả lời của Lý Ngọc, Hàn Phong nhíu mày, hắn tự nhiên hiểu rõ Lý Ngọc không có lý do gì để nói dối hắn.
 
Nhưng tình huống phát sinh vừa rồi lại khiến Hàn Phong phải tập trung tinh thần luôn luôn chú ý xung quanh.
 
Lúc này, Hàn Phong mới có khoảng không để quan sát tình hình.
 
Bất quá, khiến Hàn Phong kinh ngạc chính là, hoàn cảnh xung quanh vô cùng bình thường, so với một ít địa phương hoang vắng trên đại lục không khác nhau, không hề có địa phương thần kỳ gì đó.
 
Nếu như nói, duy nhất có thể khiến Hàn Phong quan tâm, đó là nguyên tố thiên địa tồn tại trong không gian xác thực nồng đậm hơn thế giơi bên ngoài một chút, nhưng nghìn vạn lần không đạt tới cấp độ như trong lời nói của Lý Duệ.
 
Thuận miệng hỏi ra nghi hoặc của chính mình, Lý Ngọc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng giải đáp:
 
- Lẽ nào trước đó môn chủ không nói với ngươi. Chỉ khi tiến vào vùng đất trung tâm của hóa ngoại chi cảnh, nguyên tố thiên địa mới càng dày đặc hơn!
 
Sau đó, Hàn Phong cũng từ trong miệng Lý Ngọc lý giải, phân bố mãnh thú và nguy cơ trong hóa ngoại chi cảnh tỉ lệ thuận với tỉ lệ nguyên tố thiên địa xung quanh.
 
Nói đơn giản, chính là càng tới vùng đất trung tâm, nguyên tố thiên địa càng thêm nồng đậm, tự nhiên theo đó, lực hấp dẫn mãnh thú cũng tăng lên theo tỉ lệ thuận.
 

Cứ như vậy, phàm là những người đến nơi đây, muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện, như vậy đầu tiên phải có đủ thực lực để đối đầu hoặc trốn tránh mãnh thú và nguy cơ. Thực lực thiếu, chỉ có thể quanh quẩn tại rìa ngoài mà thôi.
 
Đương nhiên, cho dù là như vậy, hoàn cảnh tu luyện nơi đây so sánh với thế giới bên ngoài càng nhanh hơn một chút.
 
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ngay lúc Hàn Phong dần dần lý giải tình huống nơi đây, đột nhiên lại một đạo bóng đen thật lớn chặn đứng lối đi trước mặt hai người.
 
Hàn Phong nhìn đầu mãnh thú đột nhiên xuất hiện, cảm thụ được trên thân thể đối phương truyền tới khí tức vô cùng nguy hiểm, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn, đồng thời quay đầu sang nhìn Lý Ngọc, thấp giọng nói:
 
- Không phải ngươi nói khoảng cách càng gần nơi cửa vào, tỉ mệ gặp mãnh thú càng thấp hay sao?
 
Hàn Phong hỏi như vậy không phải không có đạo lý, từ lúc bọn họ tiến vào hóa ngoại chi cảnh tới bây giờ, tổng cộng chưa đi được mấy trăm mét.
 
Thế nhưng địa phương an toàn nhất trong miệng Lý Ngọc lại liên tiếp gặp phải hai đầu mãnh thú cực mạnh.
 
Hắc lân cự ma lúc trước có thực lực Thiên giai tam phẩm.
 
Mà đầu mãn thú đột nhiên xuất hiện, lớn lên xấu xí không gì sánh được, xét khí tức vô cùng kinh khủng truyền đi, rõ ràng so với hắc lân cự ma còn mạnh hơn một chút,
 
Lúc này Lý Ngọc cũng ở bên cạnh nhắc nhở nói:
 
- Cẩn thận, đây là bĩch nhãn thâm uyên thú, thực lực còn ở phía trên hắc lân cự ma.
 
Hàn Phong căn bản không kịp nghe lời giới thiệu của Lý Ngọc, bởi vì đầu bích nhãn thâm uyên thú đang mở to hai mắt tỏa quang mang màu xanh nhạt, không nháy mắt một lần nhìn chằm chằm vào hai người Hàn Phong và Lý Ngọc phía trước.
 
Phảng phất như trong mắt nó, hai người chính là con mồi ngon lành.
 
HIDE
 
Mà đầu bích nhãn thâm uyên thú này tựa hồ không để cho hai người cơ hội phản ứng. Đầu tiên phát sinh tiếng gầm rú cùng loại với thâm uyên vô tận, lập tức thân thể so với hắc lân cự ma nhỏ bé hơn một chút, trong nháy mắt đã vọt về phía Hàn Phong.
 
Không có bất cứ do dự nào, Hàn Phong nắm lấy Lý Ngọc bên cạnh, đồng thời thân ảnh của hắn cũng di chuyển, cực nhanh né tránh đòn tấn công của đầu mãnh thú xấu xí này.
 
Thân hình lui lại phía sau mười thước, Hàn Phong không đợi Lý Ngọc nói thêm, trực tiếp đẩy hắn ra sau, trong miệng đồng thời nói:
 
- Không nên đi ra, nó để ta đến giải quyết!
 
Nói xong, không tiếp tục để ý tới Lý Ngọc, triển khai đấu khí, vọt tới đầu bích nhãn thâm uyên thú.
 
Một tiếng sấm đánh bạo liệt, lôi điện màu tím và đấu khí hoàn toàn không xứng đôi với thân thể Hàn Phong trong nháy mắt oanh nhập vào một mặt của bích nhãn thâm uyên thú.
 

Bích nhãn thâm uyên thú bị Hàn Phong đả kích mãnh liệt như vậy, nhất thời phát sinh tiếng gầm rú vang trời, mà thân thể so với người bình thường còn cao lớn hơn gấp đôi run rẩy kịch liệt, tựa hồ không chịu được thương tổn Hàn Phong gây ra cho nó.
 
Bất quá Hàn Phong không phải hạng người nhân từ nương tay, nhất là đối với những đầu ma thú hung tàn như thế này, Hàn Phong càng không có bất cứ do dự nào.
 
Tục ngữ nói, thừa dịp ốm, lấy mạng ngươi.
 
Hàn Phong thấy bích nhãn thâm uyên thú bị thương, tự nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, thôi phát đấu khí toàn thân, một lần nữa công kích về phía bích nhãn thâm uyên thú.
 
Chỉ là, vài thần thử nghiệm, nhất thời phát hiện độ cứng rắn của thân thể bích nhãn thâm uyên thú vượt quá tưởng tượng. Tuy rằng có mang tới cho nó thương tổn không nhỏ, nhưng hoàn toàn không hữu hiệu như đòn công kích đầu tiên.
 
Nhìn đến nơi đây, Hàn Phong không chút do dự, quay sang một con mắt còn lại của bích nhãn thâm uyên thú.
 
Tốc độ của Hàn Phong cực nhanh, mà bích nhãn thâm uyên thú đã bị thương trong người, sao có thể né tránh được một quyền mãnh liệt này.
 
Giây phú tiếp theo, hai con mắt của bích nhãn thâm uyên thú đều đã bị thương nặng, theo trình độ rung động của thân thể khổng lồ kia, cùng với tiếng kêu thảm thiết, bích nhãn thâm uyên thú, có lẽ hiện tại chỉ nên xưng là thâm uyên thú, lúc này đang gặp phải thống khổ cực lớn.
 
Hàn Phong mặc kệ những chuyện này, tiếp tục là công kích không chút nương tay, sạch sẽ lưu loát đánh gục đầu mãnh thú trước mắt.
 
Chỉ là, Hàn Phong không hề bởi như vậy mà vui vẻ.
 
Trong lòng hắn, ngược lại mọc lên một cỗ lo lắng không tên, lúc này vừa mới tiến vào hóa ngoại chi cảnh không lâu, dĩ nhiên gặp phải hai đầu mãnh thú Thiên giai thực lực cực mạnh.
 
Hàn Phong thực sự không dám tưởng tượng, đoạn thời gian tiếp theo sẽ gặp phải tình huống như thế nào.
 
Mà đúng như Hàn Phong suy đoán, tại lúc thu thập đầu bích nhãn thâm uyên thú, Hàn Phong và Lý Ngọc vẫn phải tiếp tục di chuyển theo hướng trung tâm.
 
Đây không phải là bọn họ nguyện ý, bởi vì tại quá trình này, bọn họ tổng cộng gặp phải bốn đầu ma thú thực lực không giống nhau. Mà những ma thú này quấy nhiễu khiến hai người Hàn Phong muốn nhanh cũng không nhanh được.
 
Thẳng cho tới khi Lý Ngọc phát hiện, tất cả những chuyện phát sinh trước mắt so với tư liệu tìm hiểu từ trước hoàn toàn không giống nhau.
 
Đương nhiên, ngoại trừ tư liệu về tên mãnh thú.
 
Căn cứ vào tình huống trong ghi chép, ngay từ đầu đến ngay, những mãnh thú mà bọn họ gặp được căn bản không có khả năng xuất hiện tại địa phương rìa ngoài như thế này.
 
Bởi vì cắn cứ vào kinh nghiệm tổng kết của các tiền bối Thiên Môn nghìn năm qua, tình huống phân bố mãnh thú nơi đây, giống như dựa vào đẳng cấp thực lực, cũng chính là càng tới gần trung tâm, thực lực mãnh thú càng tăng cao.
 
Tương phản, càng gần rìa ngoài, thực lực mãnh thú càng yếu. Nếu không phải như vậy, những đệ tử Thiên Môn trước kia làm sao dám tiến vào hóa ngoại chi cảnh. Thiên Môn tuy rất mạnh, nhưng không phải tới mức cường giả Thiên giai nhiều như rác, năm trước rất nhiều đệ tử tiến vào, đại bọ phận đều chỉ có thực lực Địa giai.
 

 
Tuy rằng lúc này Lý Ngọc có chút phiền muộn, lần này tiến vào hóa ngoại chi cảnh, là hắn chủ động cầu xin môn chủ Lý Duệ.
 
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, thiên phú của Lý Ngọc tự nhiên không cần phải nói, lấy tuổi tác mới hai mươi hiện nay liền có thực lực Địa giai cửu phẩm, cho dù ở bất cứ địa phương nào khắp đại lục cũng đủ để kiêu ngạo.
 
Nhưng vài năm gần đây, đầu tiên là tại Thiên Thánh đại hội bại trận trong tay Hàn Phong, mặt ngoài hắn chưa từng có phản ứng gì đặc biệt, thế nhưng trong nội tâm khó nén được một tia cảm giác thất bại.
 
Mà mấy năm nay, hắn hầu như bế quan không, tu luyện tới điên cuồng, chính vì một ngày có thể sánh bước với Hàn Phong.
 

Thế nhưng, liên tiếp truyền tới tin tức trong vài năm gần đây, Lý Ngọc cũng biết được Hàn Phong đã có thành tích tới bực nào.
 
Nhất là biết được Hàn Phong đạt tới Thiên giai chi cảnh từ lâu, tin tức này khiến Lý Ngọc cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
 
Mà trước đó không lâu, hắn vừa biết được tu vi của Hàn Phong không những đã đột phá Thiên giai, càng đạt tới mức người khác không thể tưởng tượng nổi, sánh ngang Thiên giai ngũ phẩm.
 
Khi Lý Ngọc ý thức được chênh lệnh giữa bản thân và Hàn Phong càng lúc càng xa, cho dù chính mình có khắc khổ tu luyện thế nào đi nữa cũng không thể đuổi theo được, trong lòng Lý Ngọc phiền muộn khó chịu đựng nổi.
 
Tâm tình như vậy, vẫn liên tục duy trì tới năm ngày trước, khi thời khắc đầu tiên hắn gặp lại Hàn Phong, bắt đầu trở nên cường liệt hơn bao giờ hết.
 
Sở dĩ biết được Hàn Phong muốn tiến vào hóa ngoại chi cảnh, nơi mấy năm gần đây rất ít người có thể ra ngoài, Lý Ngọc liền nhanh chóng liên hệ với Lý Duệ, yêu cầu tiến vào.
 
Đương nhiên, thực tế hắn không nghĩ dựa vào Hàn Phong bảo hộ, nguyên bản ý tứ của hắn chính là tiến vào hóa ngoại chi cảnh, dựa vào bản thân chính mình tiến hành tu luyện, làm như vậy mục đích hi vọng có thể đuổi kịp bước tiến Hàn Phong, chí ít không bị bỏ lại quá xa.
 
Thế nhưng hắn không hề nghĩ tới, khi bọn họ vừa mới bước vào hóa ngoại chi cảnh liền gặp phải một loạt mối nguy hiểm ngoài dự liệu.
 
Mà từ đầu tới cuối, Lý Ngọc chỉ có thể trừng mắt nhìn Hàn Phong một mình một người chiến đấu, không chỉ không mang tới trợ giúp, càng nhiều chính là để Hàn Phong tới cứu hắn.
 
Tuy rằng bình thường Lý Ngọc vô cùng ấm áp ôn hòa, thế nhưng nội tâm lại có cao ngao của chính hắn.
 
Cao ngạo của hắn để hắn đối với với chuyện xảy ra gần đây vô cùng khó chịu.
 
Nếu như không phải bình thường tu dưỡng rất tốt, chỉ sợ lúc này Lý Ngọc đã phất tay áo bỏ đi.
 
Cũng may trong lòng Lý Ngọc tuy rằng khó chịu, nhưng cũng chỉ đành nở nụ cười khổ, không có bất cứ ý kiến gì khác.
 
Dù sao, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện môn chủ trước mấy ngày phân phó.
 
Trên vai hắn phải gánh vác sứ mệnh hợp tác với Hàn Phong tìm hiểu nguyên nhân hóa ngoại chi cảnh biến hóa.
 
Dựa theo lời môn chủ nói, đây là đại sư liên quan tới an nguy trên dưới Thiên Môn, không được phép qua loa nửa điểm.
 
Suy nghĩ như vậy, Lý Ngọc không thể làm gì khác hơn là đẩy tia khó chịu trong lòng kia triệt để chìm sâu, do đó chuyên tâm quan sát xung quanh, nỗ lực tìm hiểu bí mật gây ra biến hóa trong hóa ngoại chi cảnh.
 
Đương nhiên, lúc này Hàn Phong còn không rõ ràng lắm.
 
Lúc này, hắn đang lo lắng, không tới nửa ngày, bọn họ đã gặp phải nhiều mãnh thú như vậy, hơn nữa thực lực lại không hề bình thường.
 
Dựa theo tình huống này tiếp tục diễn ra, chỉ sợ không cần thời gian ba ngày, bọn họ sẽ không đi nổi, cho dù thực lực của Hàn Phong là Thiên giai ngũ phẩm đi nữa.
 
Cho dù bản thân sở hữu đấu khí Tiên Thiên cửu chuyển, tốc độ hồi phục kinh khủng, nhưng tuyệt đối không chịu nổi lăn qua lăn lại như vậy.
 
Bất quá, có một chút Hàn Phong vô cùng tin tưởng.
 
Cho dù là hóa ngoại chi cảnh không có nguyên tố thiên địa nồng đậm hơn bên ngoài, chi cần bằng vào những mãnh thú kinh khủng liên tục đánh bất ngờ, chỉ cần duy trì được ba năm năm, Hàn Phong muốn không tấn cấp cũng khó.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận