Ngạo Thị Thiên Địa


Ngừng một chút, thấy Đường Vũ Nhu vẫn lo lắng nhìn mình, ngẫm nghĩ, Hàn Phong đành đặt hai tay trên vai nàng, nhìn thân thể mềm mại, hơi run rẩy cùng gương mặt tuyệt mỹ này, bàn tay to của hắn không khỏi chậm rãi ôn nhu vuốt nhẹ lên mặt nàng.
 
Đồng thời, vừa nói:
 
- Kỳ thực ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy, như ta đã nói, Võ Hoàng Điện và Huyền Thiên Tông có cừu hận ngươi cũng biết rồi. Nếu tứ các bị diệt, như vậy Huyền Thiên Tông cũng không thể tránh khỏi nguy cơ, hai bên tất có kết cục không chết không thôi. Hai người mặc dù sư muội ngươi không thỉnh cầu, Huyền Thiên Tông cũng sẽ không bỏ qua Võ Hoàng Điện.
 
Hàn Phong đột nhiên khẽ cười nói:
 
- Còn có một điểm rất quan trọng là, ở trước mặt ta ngươi không cần che giấu cảm xúc của bản thân, trong lòng ngươi nghĩ gì chi bằng cứ nói ra, ta nhất định sẽ tận lực giúp ngươi.
 
Đường Vũ Nhu tuy đã từng cùng Hàn Phong nhiều lần hoạn nạn có nhau, nhưng chưa bao giò có cử động thân mật như vậy, lúc này bị bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của hắn vuốt nhẹ, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên, ngay cả lo lắng cũng thoáng giảm bớt đi không ít.
 
Khi nghe Hàn Phong nói đến đây, đôi mắt đẹp Đường Vũ Nhu lưu chuyển, trong lòng cũng là một trận ấm áp.
 
Cùng Đường Vũ Nhu trò chuyện thêm vài câu, Hàn Phong liền đi tìm Triệu Vô Cực.
 
Lúc này, Triệu Vô Cực đang ở trong tiểu viện của mình, trước mặt hắn là một viên cầu toàn thân màu trắng.
 
Hàn Phong vừa thoáng nhìn, liền phát hiện viên cầu trắng này không ngờ chính là Tiểu Bạch.
 
Triệu Vô Cực tựa như đang nói chuyện với Tiểu Bạch, nhưng nó vẫn nhắm mắt lại, không thèm để ý tới hắn, chỉ thỉnh thoảng vẫy cái đuôi nhỏ, bộ dáng có vẻ rất thích ý.
 

Trái lại Triệu Vô Cực dường như có chút khó chịu, rồi lại có vẻ bất đắc dĩ.
 
Thấy vậy, Hàn Phong cười khẽ, không khỏi tiến lên hai bước, ôm lấy Tiểu Bạch, mắng:
 
- Ngươi thật sự ngày càng vô lại, mỗi lần gặp đều là bộ dáng lười biếng này, nhìn bụng ngươi càng lúc càng lớn, cẩn thận cứ như vậy ngay cả đi cũng đi không nổi.
 
Tiểu Bạch đột nhiên bị Hàn Phong bắt lại, có chút bất mãn mở mắt, gầm gừ vài tiếng với hắn, tiện đà tránh thoát khỏi ma trảo của Hàn Phong, rồi xoay người muốn chạy khỏi.
 
Hàn Phong cũng mặc kệ nó, mà quay đầu nhìn Triệu Vô Cực, kỳ quái hỏi:
 
- Tiền bối, vì sao ngươi quan tâm Tiểu Bạch như vậy? Bình thường nó toàn ăn với ngủ, tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt.
 
Triệu Vô Cực nghe vậy, thì khoát tay, liếc mắt với Hàn Phong, nói:
 
- Ngươi không biết, ta ở trên người Tiểu Bạch phát hiện điểm kỳ quái, bất quá hiện giờ vẫn chưa rõ là gì.
 
- Là cái gì?
 
Hàn Phong vội kỳ quái hỏi.
 
Triệu Vô Cực thần bí nói rằng:
 

- Thiên cơ bất khả lộ, đến khi ta biết rõ ràng bí mật trên người tiểu gia hỏa kia sẽ nói cho ngươi biết!
 
Hàn Phong nghe được Triệu Vô Cực nói như vậy, trong lòng tuy vẫn kỳ quái, nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm. Vả lại hắn cũng biết, Triệu Vô Cực không có lý do gì đi hại hắn, một năm qua, tuy cùng Triệu Vô Cực ở chung không lâu, nhưng Hàn Phong vẫn có thể cảm nhận được, hắn đối với mình vô cùng yêu quí tựa hồ coi Hàn Phong trở thành truyền nhân.
 
Với điều này, Hàn Phong cũng không có ý kiến gì, dù sao hắn cũng dựa vào  Quyết mà Triệu Vô Cực lưu lại mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
 
Vì vậy, Hàn Phong cũng hết sức kính trọng Triệu Vô Cực.
 
Chuyện Tiểu Bạch tạm thời gác qua một bên, ngẫm nghĩ, Hàn Phong liền nói tiếp:
 
- Được rồi, Được rồi, lần này chuyện tứ các và Võ Hoàng Điện, chắc hẳn ngươi cũng biết, không hiểu tiền bối có ý kiến gì?
 
Vừa nói đến chuyện của Võ Hoàng Điện, Triệu Vô Cực cũng nhịn không được nhíu mày lại, rồi thở dài, có chút cảm khái nói rằng:
 
- Bản thân ta là Võ Hoàng, không nghĩ tới hắn ẩn nhẫn cả ngàn năm, một khi ra tay liền gây lớn như vậy. Thế lực của tứ các không cần nhiều lời, ta và ngươi đều rõ ràng, Võ Hoàng Điện dĩ nhiên có thể trong một đêm, liền nhổ tận gốc, phần năng lực này đương thời không có ai làm được.
 
Nghe được Triệu Vô Cực thừa nhận là Võ Hoàng, trong lòng Hàn Phong cũng dâng lên một cỗ đồng cảm.
 
Tiện đà, Hàn Phong nghĩ đến chuyện xảy ra tại Thiên Thánh Đại Hội, vì vậy liền đem chuyện mình gặp phải Võ Hoàng, đồng thời giao thủ với hắn kể lại.
 
Triệu Vô Cực vừa trở lại Huyền Thiên Tông, tự nhiên vẫn còn chưa rõ chuyện của Hàn Phong tại Thiên Thánh Cốc.
 

Lúc này nghe được Hàn Phong dĩ nhiên cùng đại địch sinh tử của mình giao thủ, trên mặt cũng khó nén nổi vẻ kinh ngạc.
 
Sau khi cẩn thận nghe Hàn Phong kể lại, vẻ mặt của Triệu Vô Cực cũng trở nên có chút ngưng trọng.
 
Sau một lát, Triệu Vô Cực mới mở miệng nói rằng:
 
- Ngươi đoán không sai, vậy xác thực không phải bản thân Triệu Vô Cực, lấy năng lực của hắn, cả ngàn năm qua, cộng thêm một thân bản lĩnh cổ quái, hắn không thể nào chỉ có thực lực thiên giai thất phẩm đơn giản như vậy.
 
Ngừng một chút, Triệu Vô Cực tiếp tục nói:
 
- Dựa theo tình huống ngươi nói, là Võ Hoàng sử dụng một loại Ngưng Hồn Thuật bí pháp trong hắc thuật pháp, đem thần thức của mình ám vào những người khác, sau đó mượn thân thể của họ, thay hắn hoàn thành một chuyện.
 
- Ngưng Hồn Thuật?
 
Hàn Phong thì thào.
 
Triệu Vô Cực thấy Hàn Phong chưa hiểu rõ, vì vậy liền giải thích một phen.
 
- Ngưng Hồn Thuật này là một bí thuật thập phần bá đạo, thi thuật giả phải có lực lượng tinh thần thập phần cường đại, mà người bị thi pháp thì yếu hơn chút.
 
Chỉ có đối tượng tinh thần lực tương đối yếu kém, xác xuất thành công thi triển Ngưng Hồn Thuật này mới có thể cao hơn.
 
Lấy năng lực Võ Hoàng, mà muốn thi pháp với một để tử bình thường có thể nói là vô cùng dễ dàng.
 
Bất quá, Ngưng Hồn Thuật còn có một khuyết điểm đó là vô cùng ỷ lại năng lực của thi thuật giả, người bị thi thuật tuy chỉ có thực lực nhân giai, nhưng có thể tham gia Thiên Thánh Đại Hội, thiên phú và các phương diện năng lực khác đều không kém.
 

Tuy rằng tinh thần lực của hắn rất dễ bị Võ Hoàng điều khiển, nhưng nếu muốn lợi dụng thân thể đó để thi triển ra thực lực tự nhiên phải trả giá lớn.
 
Điều này cũng giải thích vì sao lúc trước Võ Hoàng và Hàn Phong giao thủ lại chỉ có tu vi thiên giai thất phẩm.
 
Nghe được Triệu Vô Cực giải thích, Hàn Phong từ tình hình ngày trước giao thủ với Võ Hoàng suy đoán, thực lực của Võ Hoàng vượt xa hắn, hẳn là thiên giai bát phẩm hoặc mạnh hơn là cảnh giới thiên giai cửu phẩm trong truyền thuyết.
 
Thiên giai cửu phẩm sở dĩ được xưng là truyền thuyết cũng không phải không có đạo lý.
 
Cho dù Hàn Phong là cường giả thiên giai thất phẩm hay Triệu Vô Cực là cường giả thiên giai bát phẩm, từ xưa đến nay tuy rất hiếm có, nhưng cũng không phải chưa từng thấy qua.
 
Chỉ duy nhất thiên giai cửu phẩm, mới có một lần xuất hiện, do đó trong nhận thức của thế nhân chỉ có một.
 
Nhưng từ khi có tin tức về vị thiên giai cửu phẩm cường giả, cũng chỉ là trong thời gian ngắn, tình hình cụ thể ra sao ngay cả Triệu Vô Cực cũng không biết rõ, chớ nói chi là Hàn Phong.
 
Trải qua hai người phân tích, trong lòng Hàn Phong đối với thực lực của Võ Hoàng Điện có thêm hiểu biết, mà đối với Võ Hoàng quỷ thần khó lường càng thêm kiêng kỵ.
 
Bất quá,, Triệu Vô Cực cũng trấn an Hàn Phong.
 
- Kỳ thực, ngươi cũng không cần quá lo lắng, nếu thực lực Võ Hoàng thật sự đã đạt tới thiên giai cửu phẩm, hắn căn bản không cần ẩn giấu bản thân, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, cộng thêm Võ Hoàng Điện ở phia sau, đã sớm có thể thống trị đại lục, cần gì chờ đến ngày hôm nay.
 
Triệu Vô Cực cười nhạt nói rằng.
 
Hàn Phong nghe vậy, cũng cảm thấy có lý, lập tức thoáng thở phào nhẹ nhõm.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận