Ngạo Thị Thiên Địa


- Vậy người tay cầm trường thương là ai?
 
Hàn Phong tiếp tục hỏi.
 
Lúc này, ánh mắt Mộ Tuyết đột nhiên lóe lên một tia thần sắc tôn kính, trầm giọng nói:
 
- Lúc đó, không ai biết lai lịch của ông ta, ngay cả tứ đại cường giả cũng không biết điều này.
 
- Không lẽ ông ta chính là nhân vật trong truyền thuyết, người đầu tiên đạt đến thiên giai cửu phẩm.
 
Triệu Vô Cực cũng ngạc nhiên đoán.
 
Nhưng, Mộ Tuyết lập tức lắc đầu phủ nhận, nói:
 
- Theo như những gì ghi chép, ông ta chưa hề đạt đến cảnh giới thiên giai cửu phẩm, hoặc là nói tu vi ông ta vô cùng cổ quái, thực lực có lẽ chỉ hơn tứ đại cường giả một chút, nhưng cảnh giới thì giống như họ, thiên giai bát phẩm. Cho đến sau này, người ta mới biết thân phận thật của ông ta.
 
Nghe đến đây, tất cả ánh mắt mọi người lại bị Mộ Tuyết thu hút.
 
Mộ Tuyết nhấn mạnh từng câu từng chữ:
 
- Kì thực, ông ta là một đạo sĩ đen!
 
- Đạo sĩ đen!
 
Tất cả mọi người cùng không nén nổi kinh ngạc, đồng thanh hô to.
 
Gật gật đầu, trước đây khi biết được chân tướng mọi chuyện, Mộ Tuyết cũng y như họ nên không hề ngạc nhiên trước phản ứng này.
 
- Nhưng một đạo sĩ đen sao lại quay sang giúp đối phương đối phó với đồng bọn của mình?
 
Hàn Phong thắc mắc.
 
Mộ Tuyết nói:
 
- Đúng, ông ta đúng là một đạo sĩ đen, nhưng không phải một đạo sĩ đen đúng nghĩa, trên người ông ta có đấu khí cường đại của một tu sĩ, nhưng đồng thời lại tu luyện thuật pháp của đạo sĩ đen, nói cách khác ông ta kiêm luôn hai vai trò.
 
Nghe vậy, mọi người không khỏi bội phục, bởi vì ai cũng biết, chỉ tu luyện một môn đấu khí thôi đã mất rất nhiều thời gian và tinh lực.
 
Nếu như tu luyện đấu khí, đồng thời tu luyện một loại thuật pháp đen cao thâm hơn nữa, phần lớn đều sẽ thất bại.
 
Nhưng năm ngàn năm trước lại có người làm được cả hai, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới người thường không ai đạt được.
 
Một nhân vật như vậy, thực sự rất hiếm có.
 
Mộ Tuyết lại nói:
 
- Tình hình lúc đó gần như hoàn toàn dựa vào ông ta để đối phó với con quái vật, tứ đại cường giả cùng lắm chỉ ở bên cạnh trợ giúp. Cuối cùng không biết làm thế nào, cũng là người đó nghĩ cách, quyết định phong ấn con quái vật giết không chết ấy.
 
- Thuật pháp đen?
 
Hàn Phong nhanh chóng liên tưởng ra điều gì đó, lên tiếng hỏi.
 
- Không sai! Chính là thuật pháp đen!
 
Mộ Tuyết đột nhiên có chút tự giễu, nói:
 
- Nói ra đúng là buồn thật, võ giả đạo sĩ đen chiến đấu cũng chỉ để chứng minh võ giả cường đại đồng thời thoát khỏi sự thống trị của đạo sĩ đen, nhưng từ đầu đến cuối lại phải dựa vào thuật pháp đen đối phó với con quái vật do đạo sĩ đen tạo ra.
 
Nghe Mộ Tuyết nói, mọi người cũng chìm vào suy nghĩ, nhưng Hàn Phong thì lại bắt đầu nảy sinh hứng thú với thuật pháp đen.
 
Nhưng, lúc này điều hắn quan tâm nhất vẫn là kết cục của con quái vật, hắn đương nhiên biết Mộ Tuyết nói nhiều như vậy, tứ diệu thạch nhất định có liên quan đến con yêu quái.
 
Quả nhiên, Mộ Tuyết nhanh chóng giải thích.
 
Lúc đó, sau một hồi thảo luận, vị cường giả tu luyện đồng thời đấu khí và thuật pháp đen quyết định dùng thuật pháp đen phong ấn con ma vật.
 
Nhưng, mọi người đều biết con ma vật đó được tạo nên bởi thuật pháp đen, nên sợ thuật pháp đen của vị cường giả đó không có tác dụng.
 
Sự thực đúng là như vậy, cường giả trước sau thử mấy liền mấy loại, dùng tất cả thuật pháp đen mà ông từng học phong ấn, nhưng kết quả vẫn không được như mong đợi.
 
Lần cuối cùng, ma vật chỉ dùng thời gian một năm, triệt để thoát khỏi phong ấn, quậy phá nhân gian.
 
Cường giả đau đầu vô cùng.
 
Không biết làm thế nào, đành phải cùng bốn vị võ giả canh chừng ma vật.
 
Cứ như vậy trong mười năm liền, cường giả đó không ngừng nỗ lực, cuối cùng sáng tạo thành công một loại thuật phong ấn chuyên để đối phó ma vật.
 
Dưới sự giúp đỡ của ấn thuật, cuối cùng cũng phong ấn triệt để ma vật.
 
Phong ấn thuật đó được gọi là tứ diệu chi thuật.
 
Nơi mà ma vật bị phong ấn gọi là tứ diệu tháp.
 
Đương nhiên, tứ diệu chi thuật không thể phá giải.
 
Nhược điểm duy nhất của nó chính là tứ diệu thạch mà trước đây Diệp Võ Hoàng nhắc đến.
 
Kì thực, tứ diệu chi thuật không phải thuật pháp đen thực sự, mà là một không gian phong ấn đặc thù do cường giả mà mọi người cùng dựng nên, cũng chính là tứ diệu tháp mà ta nói đến lúc nãy.
 
Ma vật sau khi bị họ giết chết, phong ấn bên trong.
 
Vật duy nhất để mở tứ diệu tháp chỉ có tứ diệu thạch mà Tứ Diệu Các bảo vệ.
 
Tứ Diệu Các thành lập, mục tiêu là để bảo vệ tứ diệu thạch, không để tứ diệu thạch rơi vào tay những kẻ có tà tâm, muốn lấy nó giải thoát cho ma vật.
 
Nếu như để ma vật chạy ra ngoài, chỉ e rằng đại lục này sẽ một lần nữa rơi vào đại nạn.
 
Nghe đến đây, bọn Hàn Phong mới hiểu ra vấn đề.
 
Năm nghìn năm thời gian, quả nhiên đủ để chon vùi mọi thứ.
 
Nếu như hôm nay Mộ Tuyết không nhắc lại, ai có thể nghĩ được, năm nghìn năm trước, đại lục đã từng trải qua một trận đại nạn lớn.
 
Về phần vị cường giả một thương đâm chết ma vật, Hàn Phong đoán mãi không ra, định hỏi Mộ Tuyết những chuyện liên quan đến ông ta.
 
Nhưng, nhìn vẻ sợ hãi trong mắt Mộ Tuyết, Hàn Phong lại nuối tiếc từ bỏ ý định đó.
 
Thì ra, sau khi ma vật bị phong ấn trong tứ diệu tháp, vị cường giả đó vì tâm thần tiêu hao, ngay sau khi phong ấn đã ma vật đã hộc máu mà chết.
 
Từ đầu đến cuối không ai biết lai lịch của ông thế nào, ngay cả tứ đại cường giả cũng hoàn toàn mờ mịt.
 
Có thể coi đó là vị anh hùng đã cứu cả đại lục, cuối cùng chẳng để lại được một chút thông tin gì, không thể không nói là một loại bi ai.
 
Nhưng, bởi vì ông ta hành sự không chút tính toán, nên mới khiến không ít cường giả cảm động.
 
Cuối cùng, bốn vị thiên giai bát phẩm cường giả quyết định liên thủ, thành lập nên Tứ Diệu Các.
 
Một trong những mục đích thành lập Tứ Diệu Các là để bảo vệ tứ diệu thạch.
 
Quan trọng hơn, là để tưởng niệm vị anh hùng đã hao tổn toàn bộ tâm thần để bảo vệ đại lục này.
 
Mặc dù, không ai biết lai lịch ông, nhưng ông vẫn nhận được sự kính ngưỡng từ họ.
 
Chỉ có điều, vì tính đặc thù của tứ diệu thạch, nên sau khi Tứ Diệu Các được thành lập, không một ai biết thân phận thực sự sau lưng Tứ Diệu Các, trừ một số cường giả tham gia đối phó với ma vật ra, không ai hiểu được chân tướng sự tình.
 
Điều này dẫn đến, sau này có không ít thế lực bất mãn với sự xuất hiện của Tứ Diệu Các, tiến hành khiêu chiến.
 
Sau này, từ miệng Mộ Tuyết, Hàn Phong được biết một ngàn năm trước, Tứ Diệu Các phân thành bốn, trở thành Băng Tuyết Các, Phong Minh Các, Liệt Diễm Các và Thiên Lôi Các tứ các bây giờ.
 
Nguyên nhân bên trong là các chủ Tứ Diệu Các lúc đó vì muốn bảo vệ tứ diệu thạch tốt hơn, mới đưa ra quyết định này.
 
Tứ diệu thạch được tạo nên bởi bốn phân, bây giờ phân chia ra, giao cho mỗi các bảo vệ một phần.
 
Đề phòng chẳng may Tứ Diệu Các gặp nạn, tứ diệu thạch không bị rơi vào tay kẻ xấu.
 
Chỉ có điều, Tứ Diệu Các các chủ lúc đó không ngờ, dù ông có tính toán thế nào, cũng không thể tránh khỏi kết cục hôm nay.
 
May mà ngày đó có quyết định này, nên bây giờ thủy diệu thạch trong tứ diệu thạch mới giữ được đến hôm nay.
 
Nếu không, tứ diệu thạch bị Diệp Võ Hoàng cướp mất, với những gì hắn biết về thuật pháp đen, nhất định sẽ mở tứ diệu tháp, thả con ma vật đã mang đến kiếp nạn cho đại lục năm ngàn năm trước.
 
Nó là con quái vật mà có tập trung bao nhiêu cường giả đương thế cũng không thể đánh bại, Hàn Phong không nghĩ, những thế lực hiện có trên đại lục có thể đối phó được nó.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui