Ngạo Thị Thiên Địa


Nếu như đưa được tin Hàn Phong là võ giả về, cho dù không bắt cóc được Tử Nhược, hắn tin cũng không có người trách hắn.
 
Tử Y lão giả nghĩ thầm.
 
Mà không biết nhất cử nhất động của hắn đều đang nằm trong tầm kiểm soát của Hàn Phong.
 
Thấy lão giả áo xám manh nha ý đồ thối lui, Hàn Phong thầm cười lạnh, lạnh giọng lên tiếng nói:
 
- Sao? Định chạy à?
 
Lão giả áo xám nghe vậy, biến sắc, nhưng vẫn cố nói:
 
- Tiểu tử, cho dù ngươi là võ giả, nhưng cả quãng đường đuổi theo đến đây, liên tục giết chết tám địa cấp thuật sĩ, e rằng đấu khí đã tiêu hao không ít, ngươi tin rằng ngươi có thể hạ được ta sao? Đừng quên, lão phu là thiên cấp hắc ám thuật sĩ, chứ không phải là như đám thuật sĩ cấp thấp mà ngươi gặp trước đây đâu!
 
- Ồ? Ngươi chắc chứ, hay là cứ thử xem, xem ta có hạ được ngươi không!
 
Hàn Phong nửa đùa nửa thật nói.
 
Lão giả áo xám thấy Hàn Phong kiên quyết như vậy, biết không còn đường thương lượng, nghiến răng, không do dự thêm nữa.
 
Thân hình vừa động, một khối năng lượng màu đen từ từ chụp chụp hắn vào giữa, và thân hình dần trở nên mơ hồ.
 
Hàn Phong không biết lão giả áo đen đang thi triển hắc nguyên độn thuật để bỏ chạy.
 
Nhưng vì đã từng cùng Võ Hoàng Điện giao thủ mấy lần, nên Hàn Phong cũng đoán được rằng hắn đang tìm đường thoát.
 
Đương nhiên không dám chủ quan, lão giả vừa động thân thì Hàn Phong cũng động thủ, đấu khí trên người một lần nữa bạo phát, thân hình hóa thành một đường lưu quang, bay nhanh về phía lão giả áo xám.
 

Sau lưng là một đường tàn ảnh thanh sắc kéo dài.
 
- Lão già, muốn chạy sao? Đáng tiếc, chiêu này của ngươi đã bị ta nhìn ra rồi!
 
Hàn Phong trầm giọng quát.
 
Đồng thời đấu khí mở ra, cũng giống như lúc nãy, đấu khí nhanh chóng chụp lấy lão giả áo xám, cắt đứt mọi liên hệ của hắn với thế giới bên ngoài.
 
Quả nhiên, đúng như Hàn Phong đoán, sau khi mất đi liên hệ với thế giới bên ngoài, thân ảnh mơ hồ của lão giả áo xám lại dần dần hiện ra.
 
Cuối cùng, mắt lão giả áo xám quay sang nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt vô cùng khó tin xen lẫn sợ hãi.
 
Hắn không ngờ độn thuật của mình lại mất hiệu nghiệm trước mặt Hàn Phong.
 
Không đợi cho hắn kịp phản ứng, không gian do hắc nguyên độn thuật tạo ra mất đi khống chế, nổ tung trong giây lát.
 
Chỉ trong nháy mắt, thân thể lão giả áo xám bị vụ nổ đó cắt thành ngàn mảnh, cuối cùng chỉ sót lại một trận sương máu.
 
Xem đến đây, Hàn Phong mới thu đấu khí, chẳng thèm nhìn, quay sang phía Lục Hạo.
 
Lúc này, Lục Hạo đã bị một loạt những hành động của Hàn Phong làm cho sợ chết khiếp.
 
Trong nhận thức của hắn, lão giả áo xám đã là tuyệt đỉnh cường giả, nhưng Hàn Phong trước mắt lại có thể một lúc giết chết một thiên cấp thuật sĩ và tám địa cấp thuật sĩ khác.
 
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Lục Hạo căn bản không tin đây là sự thật.
 
Thấy Hàn Phong nhìn mình, tim Lục Hạo như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, sự sợ hãi trong lòng đã lên tới cực độ.
 
Nếu như nhìn kĩ, có thể nhận ra hai chân Lục Hạo đang run lẩy bẩy.

 
- Ngươi… ngươi đừng lại gần ta…
 
Lục Hạo hét thất thanh.
 
Hàn Phong căn bản không quan tâm, vẫn từng bước tiếp cận Lục Hạo!
 
- Không… ngươi là ma quỷ! Ngươi đừng lại gần… đừng lại gần!
 
Lục Hạo đối diện với ranh giới sống chết, rõ ràng đã mất đi lý trí.
 
Đột nhiên, hắn tóm chặt lấy Tử Nhược bên cạnh, đẩy cô lên trước, điên cuồng nói:
 
- Ngươi còn lại gần nữa, ta sẽ giết cô ta đấy! Đừng tưởng ta tin những gì ngươi nói lúc nãy, thời gian vừa qua, ngày nào hai người cũng đi với nhau, ta không tin ngươi thực sự không quan tâm cô ấy!
 
Nói đoạn, Lục Hạo túm chặt lấy cái cổ trắng ngọc của Tử Nhược, tiếp tục hét lên điên cuồng:
 
- Nếu như ta chết, ta sẽ bắt cô ta chết cùng, bắt công chúa của thiên khởi giả nhất tộc phải đền mạng cùng ta!
 
Hàn Phong lạnh lùng nhìn Lục Hạo gần như đã phát điên trước mặt, không khỏi lắc đầu ngao ngán.
 
Tử Nhược bị Lục Hạo bóp cổ, nét mặt lộ rõ sự đau đớn.
 
Nhưng ánh mắt nhìn Hàn Phong thì vẫn tràn đầy vẻ buồn thảm.
 
Rõ ràng, những gì Hàn Phong nói lúc nãy cộng thêm thân phận của hắn khiến Tử Nhược trong lòng nảy sinh ý muốn chết.
 
So với những đau đớn mà Lục Hạo mang lại, những tổn thương về tinh thần do Hàn Phong tạo ra còn nghiêm trọng hơn.

 
Nhìn Lục Hạo gần như phát điên và khuôn mặt đau đớn của Tử Nhược, Hàn Phong không khỏi nhíu mày.
 
- Bỏ cô ấy ra!
 
Hàn Phong lạnh giọng quát
 
Lục Hạo nghe thấy Hàn Phong nói vậy, khuôn mặt gần như biến dạng vì giận dữ nhất thời lộ ra một tia vui mừng.
 
Từ trong ngữ khí của Hàn Phong, hắn có thể nghe ra sự quan tâm Hàn Phong dành cho Tử Nhược, thì ra không phải Hàn Phong không hề quan tâm đến sự sống chết của Tử Nhược như những gì hắn nói lúc nãy.
 
Như vậy, chỉ cần giữ được Tử Nhược trong tay, Hàn Phong tuyệt đối không dám làm gì Lục Hạo.
 
Nghĩ vậy, Lục Hạo bỗng chốc trở nên linh hoạt hơn.
 
- Ha ha! Hàn Phong, xem ra ngươi rất quan tâm con tiện nhân này, vậy thì ở đó ngoan ngoãn cho ta, nếu như ngươi làm ta sợ, chẳng may ta run tay, cái cổ xinh đẹp này sẽ đứt đấy!
 
Lục Hạo nở một nụ cười tàn nhẫn, đắc ý nói.
 
Nói đoạn, hắn hơi siết nhẹ cổ Tử Nhược để Hàn Phong nhìn rõ những vết hằn trên cái cổ vốn trơn tuột ấy.
 
Tử Nhược không khỏi rên lên mấy tiếng đau đớn.
 
Sắc mặt Hàn Phong nhất thời sầm lại, khiến khuôn mặt càng trở nên lạnh lẽo hơn, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Hạo.
 
- Ta nói lại lần nữa, bỏ cô ấy ra!
 
Hàn Phong dùng ngữ khí vô cùng băng lạnh, từ từ nói.
 
Lục Hạo nghe xong, không biết tại sao chợt cảm thấy rùng mình, nhưng ngay lập tức cảm thấy bực bội vì phản ứng của mình, tiếp tục hét lên điên cuồng:
 
- Đồ khốn, không lẽ ngươi không hiểu tình thế trước mắt sao? Không lẽ ngươi không sợ ta sẽ giết chết con tiện nhân này sao?
 

- Ta sẽ giết ngươi trước khi ngươi kịp động thủ giết cô ấy!
 
Hàn Phong lạnh nhạt nói.
 
Nghe ngữ khí hời hợt lạnh lùng của Hàn Phong, Lục Hạo cảm thấy thấy toàn thân ớn lạnh, con ngươi không khỏi có chút co rút lại, bàn tay cũng lỏng ra một cách vô thức.
 
Nhìn thấy hành động này, hàn quang trong mắt Hàn Phong nhất thời bùng phát.
 
Tất cả những lời hắn nói, tất cả khí thế mà hắn thể hiện lúc nãy, tất cả chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này.
 
Hàn Phong đương nhiên không thể giống như lão giả áo xám lúc nãy, bỏ mặc sự sống chết của Tử Nhược. Mục đích hắn đến đây là để cứu Tử Nhược, nếu như Tử Nhược xảy ra chuyện gì, hắn căn bản không biết nói sao với Tử Y.
 
Cho dù cuối cùng thiên khởi giả nhất tộc có đánh tan sào huyệt của di khí giả thì Tử Y chưa chắc đã chịu giao đá hiền giả cho hắn. Như vậy, tất cả những gì Hàn Phong làm coi như uổng phí.
 
Lục Hạo bên này sau một lúc thất thần, phát hiện Hàn Phong có dị động, trong lòng thoáng giật mình, định chơi trò không ăn được thì đạp đổ với Hàn Phong.
 
Nhưng, Hàn Phong đâu cho hắn cơ hội đó, vận sức tung đòn, không để Lục Hạo kịp phản ứng.
 
Lục Hạo chưa kịp làm gì, thân ảnh Hàn Phong đã không nhừng phóng to trong con ngươi hắn.
 
Đột nhiên, Lục Hạo cảm thấy toàn thân đau nhói, thân thể như không còn chịu sự khống chế của bản thân, hơn nữa sức lực vẫn không ngừng biến mất.
 
- Ngươi…
 
Lục Hạo chỉ đủ sức nói đúng một chữ sau đó cả thân mình đổ rạp xuống đất.
 
Không còn Lục Hạo đỡ, thân thể Tử Nhược cũng đổ xuống theo.
 
Hàn Phong đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn Tử Nhược bị ngã, nhanh chóng giơ tay đỡ ngang eo cô.
 
Tử Nhược sau khu nhìn thấy Hàn Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, căn bản không kịp phản ứng, ngất ngay tại trận.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận