Ngạo Thị Thiên Địa


Nghe đến đây, Tử Nhược sững người, lúc Hàn Phong nói câu cuối cùng, cô nhìn thấy một tia dịu dàng trong mắt hắn. Không biết tại sao, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng đó, Tử Nhược lại thấy trong lòng có chút đau đau, dường như một góc nào đó sâu trong nội tâm vừa bị đánh trúng.
 
Hàn Phong không nhận ra những biến hóa trên mặt Tử Nhược, tiếp tục giải thích:
 
- Đến bây giờ đã qua năm ngàn năm, đại lục bên ngoài thậm chí đến hắc ám thuật sĩ là gì cũng không biết, đừng nói có ý đồ gì với thuật sĩ nên, nên, xin cô hãy tin ta!
 
Tử Nhược mím môi, miễn cưỡng nén cảm giác đau trong lòng, chăm chú nhìn Hàn Phong, nhận ra sự thành khẩn trên mặt hắn, một lúc lâu sau, mới nói:
 
- Ta không biết, để ta nghĩ đã!
 
Hàn Phong biết Tử Nhược nhất thời chưa thể đón nhận sự thật, nên cũng không nói thêm, để Tử Nhược một mình suy nghĩ.
 
Suy nghĩ một tối, một đêm không nói gì, Hàn Phong ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, còn Tử Nhược không biết có phải vì quá mệt hay vẫn còn đang tiêu háo những gì Hàn Phong nói, cứ nhắm chặt mắt, chưa một lần mở ra.
 
Rạng sáng hôm sau, sau một đêm yên lặng, Tử Nhược cuối cùng cũng mở mắt, cùng lúc đó, Hàn Phong cũng như có cảm ứng, mở mắt nhìn Tử Nhược.
 
Thấy Tử Nhược đang nhìn mình bằng ánh mắt hết sức phức tạp, Hàn Phong mỉm cười, nói:
 
- Thế nào, có thấy khỏe hơn không?
 
- Ừm!
 
Đáp nhẹ một tiếng, Tử Nhược lại im lặng.
 
Một lúc sau mới chậm chầm nói:
 
- Ngươi thực sự vì muốn cứu người chứ?
 
Hàn Phong nghe Tử Nhược hỏi vậy, cười cười, dịu dàng nói:

 
- Đó là điều đương nhiên, nếu như ta thực sự có mục đích khác, hoặc là muốn gây chuyện, ta đâu phải bỏ ra bao nhiêu công sức chạy đến cứu cô.
 
Đến đây, Hàn Phong trêu chọc nói:
 
- Cô phải biết, bây giờ sức cô trói gà không chặt, nếu như ta muốn làm gì xấu, cô cũng không phản kháng nổi, cuối cùng là giết người diệt khẩu, không phải vẹn cả đôi đường sao?
 
Tử Nhược nghe Hàn Phong nói muốn làm chuyện xấu với mình, biết hắn đang trêu, nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt, quay sang lườm Hàn Phong, miệng lẩm bẩm trách:
 
- Phì, lưu manh!
 
Hàn Phong thấy ngữ khí Tử Nhược cuối cùng đã hồi phục bình thường, biết là cô tin mình, như vậy, thân phận của hắn tạm thời được đảm bảo.
 
Tại sao nói với Tử Nhược nhiều như vậy, đương nhiên vì thời gian tiếp xúc vừa qua, biết Tử Nhược là một cô gái lương thiện, Hàn Phong đương nhiên không thể giết người diệt khẩu như vừa nói được.
 
Hàn Phong tự nhận có thể tàn bạo với kẻ thù, nhưng với bạn bè thì phải thành tâm đối đãi.
 
Nhưng, bị Tử Nhược mắng là lưu manh, Hàn Phong vẫn có chút bối rối, bao nhiêu năm nay Tử Nhược là người đầu tiên mắng hắn như vậy.
 
Bản thân Hàn Phong cũng không biết, tại sao lúc ở cùng Tử Nhược, thỉnh thoảng hắn lại muốn trêu chọc cô như vậy.
 
Sau khi giải thích và nhận được sự tín nhiệm của Tử Nhược, Hàn Phong cảm thấy rất vui.
 
Nhưng, Hàn Phong đang lo lắng tình hình bên Ngân Nguyệt Thành nên không khỏi lên tiếng hỏi:
 
- Tử Nhược, tình hình sức khỏe cô hiện giờ thế nào? Phụ thân cô và những người khác giờ này có lẽ đã tấn công Ngân Nguyệt Thành rồi. Nếu như có thể, chúng ta mau chóng quay về giúp họ thôi.
 
Tử Nhược nghe nói phụ thân mình và tộc nhân phát động công kích Ngân Nguyệt Thành, trong lòng thoáng giật mình, lo lắng nói:
 

- Phụ thân đã hành động rồi sao? Tình thế bây giờ thế nào?
 
Hàn Phong thấy Tử Nhược lo lắng như vậy, không khỏi chỉ chỉ vào mình, cười khổ nói:
 
- Nha đầu ngốc, không phải ta cũng đang ngồi đây với cô sao, chuyện cô không biết, sao ta có thể biết được?
 
Tử Nhược nghe Hàn Phong nói vậy, không hỏi bối rối đỏ mặt, nhưng ngay sau đó sự lo lắng lại khiến cô phải mở lời:
 
- Vậy chúng ta về mau thôi!
 
Hàn Phong nghe vậy, hỏi:
 
- Tình hình sức khỏe cô thế nào?
 
Tử Nhược nghe xong, đầu tiên ngây ra, sau đó thử tự mình đứng dậy.
 
Nhưng, phải mất một lúc cô mới đứng được vững.
 
Thấy Tử Nhược vẫn có vẻ chao đảo, Hàn Phong chạy đến đỡ cô, nhíu mày nói:
 
- Cô nhìn cô xem, đứng còn không vững, sao có thể đi được?
 
- Bây giờ một giây ta cũng không muốn ở lại, ta nhất định phải về Ngân Nguyệt Thành! Ta tin có ta giúp đỡ, thương vong trong tộc sẽ giảm đi rất nhiều.
 
Hàn Phong nghe vậy, im lặng không nói gì, hắn hiểu tâm tư của Tử Nhược.
 
Tử Nhược thấy Hàn Phong không nói gì, thay đổi tâm trạng, do dự nói:
 

- Chi bằng thế này, ta biết ngươi rất lợi hại, hay là ngươi cõng ta rồi chúng ta cùng đi?
 
Càng đến cuối câu, giọng Tử Nhược càng lúc càng nhỏ.
 
Nếu như không phải Hàn Phong đứng bên cạnh cô, cộng thêm thính lực kinh nhân, có lẽ căn bản không nghe thấy gì.
 
Thấy Tử Nhược nói xong, đỏ mặt tía tai cúi đầu, Hàn Phong không khỏi mỉm cười.
 
Nói tiếp:
 
- Được rồi! Nếu như cô muốn vậy, vậy thì ta sẽ cõng cô cùng đi!
 
Nói xong, Hàn Phong cúi người ngồi xuống.
 
Tử Nhược nhìn tấm lưng dày rộng của Hàn Phong, mắt ánh lên một tia ngượng ngùng, mím mối, do dự một lúc cuối cùng vẫn dựa thân hình mềm mại của mình lên đó.
 
Vừa chạm vào vai Hàn Phong, Tử Nhược liền cảm thấy khí tức đàn ông nồng đậm ập vào mặt, khiến Tử Nhược ngượng đến nỗi nhắm chặt mắt.
 
Hàn Phong không giống như Tử Nhược, hắn chỉ cảm thấy thân thể mềm mại thơm tho ấy ép lên lưng mình, hai tay giữ chặt lấy cặp đùi trơn mịn của Tử Nhược, trong lòng không hề có nửa phần tạp niệm.
 
Chuẩn bị xong xuôi, Hàn Phong triển khai bộ phá, lao như bay về phía trước.
 
Hôm nay hắn đã kiểm tra tình hình bốn phía, dùng những kí ức thu thập được lúc đi đến đây tìm kiếm phương hướng.
 
Trong lúc Hàn Phong bắt đầu khởi hành đi Ngân Nguyệt Thành thì bên này Ngân Nguyệt Thành đang bị bao phủ bởi mùi máu tanh.
 
Tử Y toàn thân đẫm máu, chỉ có điều đó không phải là máu của ông, mà là của kẻ thù, của người trong tộc.
 
Mặc dù thuật pháp đen hệ điều trị không có năng lực tiến công quá mạnh nhưng trình độ của Tử Y là ngoại lệ.
 
Tử Y là một thiên cấp hắc ám thuật sĩ, hơn nữa kiến thức về thuật pháp hệ điều trị vượt xa những người khác.
 
Trong mắt ông, cứu người luôn tốt hơn giết người.
 

Nhất là lúc đối phó với di khí giả, thuật pháp hệ điều trị đối với việc khắc chế cấm thuật càng sản sinh sức mạnh rõ ràng.
 
Đấy là lý do tại sao mấy ngàn năm nay tộc trưởng thiên khởi giả nhất tộc đều do hắc ám thuật sĩ hệ điều trị đảm nhiệm. Bởi vì trong khoảng không gian này, kẻ thù lớn nhất và cũng là duy nhất của thiên khởi giả nhất tộc chính là di khí giả.
 
- Tộc trưởng, đám di khí giả đó hình như không thể chống cự được nữa, có cần bảo mọi người tăng tốc không?
 
Vị trưởng lão đứng bên cạnh Tử Y nhìn thấy di khí giả lần lượt vị bọn Tử Y đánh bại, không khỏi hỏi.
 
Tử Y quan sát một lượt chiến trường, lắc đầu nói:
 
- Không được, bảo những người bên ngoài tiếp tục giữ bững trận hình, lần này nhất định không được để cho chúng chạy thoát.
 
- Vâng!
 
Trưởng lão nghe vậy, gật đầu nhận lệnh.
 
Thời gian chầm chậm trôi qua, bên ngoài Ngân Nguyệt Thành, máu chảy thành sông, vô số thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi.
 
Trong đó có di khí giả, cũng có thiên khởi giả.
 
Chỉ có điều, Tử Y không hề có vẻ vui mừng.
 
Ông biết, những nhân vật chủ chốt của di khí giả vẫn chưa xuất hiện.
 
Trước đây, Tử Y chỉ nghĩ chúng đáng đợi thời cơ, nhưng lúc này thiên khởi giả nhất tộc đã xuất động toàn bộ, tình thế trước mắt đã dần dần rõ nét, vậy mà những tên đó vẫn chưa xuất hiện, đúng là có chút dị thường.
 
- Không lẽ Ngân Nguyệt Thành chỉ là cái danh? Những tên đó căn bản không ở đây?
 
Tử Y không khỏi có chút lo lắng nghĩ.
 
Trong lúc Tử Y còn đang băn khoăn suy nghĩ thì đột nhiên bên trong Ngân Nguyệt Thành truyền ra những tiếng nổ kinh thiên động địa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận