Ngạo Thị Thiên Địa


Hàn Phong lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt nói:
 
- Điều này là không thể. Ở thế giới bên kia ta còn có rất nhiều người thân, rất nhiều sự tình đang chờ ta quay về giải quyết. Ta không thể nào quên được bọn họ!
 
- Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi với nữ nhi của ta có cảm tình không?
 
Hai mắt Tử Y Phương nhìn chằm chằm vào Hàn Phong hỏi.
 
Hàn Phong đối với tâm tình của Tử Y Phương cũng không thấy bất mãn, dù sao thì người ta cũng vì nữ nhi mà như vậy.
 
Hắn với Tử Nhược có cảm tình?
 
Nói không có như vậy là dối gạt bản thân. Mấy ngày ở chung với nhau, Tử Nhược xinh đẹp, dáng dấp động lòng người đã khắc sâu vào trong đầu hắn. Hàn Phong cũng rất thích những ngày được ở chung cùng với Tử Nhược. Chẳng qua nếu như nói loại cảm giác này là tinh yêu thì có phần miễn cưỡng quá không!
 
Ngẫm lại, Hàn Phong trực tiếp nói:
 
- Ta đối với Tử Nhược như thân muội muội, ta rất yêu thích nàng….
 
- Loảng xoảng!
 
Một âm thanh nhỉ vang lên, cắt đứt lời Hàn Phong muốn nói.
 
Trong phòng hai nam nhân đêu quay đầu về phía phát ra âm thanh. Một đạo thân ảnh xinh xắn đang bỏ chạy.
 
Hàn Phong thấy rõ ràng thân ảnh kia không phải Tử Nhược thì là ai?
 

Quay lại nhìn Tử Y Phương, Hàn Phong thấy hắn cười khổ nói:
 
- Nha đầu ngốc, vẫn luôn nghĩ rằng ngươi sẽ lưu lại. Bây giờ nghe thấy ngươi nói như vậy hẳn là trong nhất thời không tiếp thu nổi. Ta dùng thân phận là phụ thân nàng cầu ngươi đuổi theo nàng. Mặc kệ thế nào, ta hi vọng chuyện này ngươi có thể giải quyết xong trước khi ngươi rời đi. Chủ yếu vẫn phải để Tử Nhược hiểu được.
 
Hàn Phong nghe vậy thì lại nhìn về hướng và Tử Nhược bỏ chạy nói với Tử Y Phương:
 
- Yên tâm đi! Ta sẽ nói rõ với nàng!
 
- Hi vọng ngươi đừng làm cho nữ nhi của ta thương tâm. Bằng không ta sẽ không tiếc đại giới mà cho ngươi thấy lửa giận của một người thân làm phụ thân!
 
Tử y Phương trầm giọng nói.
 
Đối với việc Tử Y Phương uy hiếp không giống uy hiếp thì Hàn Phong cũng không để trong lòng. Hắn nhanh chóng xoay người đuổi theo Tử Nhược.
 
Hàn Phong nhìn bọc hành lý trước mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ, tâm trạng không khỏi cảm thán.
 
Hắn không biết quyết định của mình là đúng hay sai.
 
Ba ngày trước Hàn Phong đuổi theo Tử Nhược, hắn thấy nàng trốn ở đằng sau một thân câu nho nhỏ. Lúc đó trong lòng Hàn Phong cực kỳ thương tiếc.
 
Hắn và Tử Y Phương nói chuyện tất cả đều bị nàng đứng ở đằng xa nghe thấy hết.
 
Kỳ thực từ lúc Hàn Phong đi vào trong phòng của Tử Y Phương thì đã phát hiện ra Tử Nhược đứng trốn ở trong góc. Chẳng qua lúc đó hắn còn tưởng rằng đó là hộ vệ âm thầm bảo hộ Tử Y Phương, cũng không nghĩ tới đó lại là Tử Nhược.
 
Hàn Phong đi tới bên cạnh Tử Nhược, nhìn vẻ mặt đau buồn của nàng mà trong lòng cảm thán không thôi.
 
Tuy rằng tỉnh cảm của hắn đối voiws Tử Nhược không có giống như Tiêu Linh hay là Trầm Ngọc. Nhưng ở chung với nhau đầu này một thời gian thì lúc đầu hắn cũng coi nàng như thân muội muội vậy.
 
Bằng không lúc trước Hàn Phong cũng sẽ không hao tâm tốn sức nghĩ cách cứu viện nàng.
 
Chẳng qua lúc này trông thấy vẻ mặt thê thảm của Tử Nhược thì Hàn Phong không biết phải làm thế nào.
 
Chỉ còn cách cố gắng an ủi nàng vậy. Mãi về sau, Hàn Phong vốn im lặng đứng cạnh Tử Nhược cũng mở miệng nói.
 
Cũng không nghĩ tới, sau khi Tử Nhược không khó nữa, cũng không có nói lời nào mà ly khai ngay lập tức. Hàn Phong cũng không có bất cứ lý do gì để giữ nàng lại nói chuyện.
 
Cuối cùng Hàn Phong cảm thấy bất đắc dĩ. Nhưng hắn thấy như vậy cũng tốt, để Tử Nhược tĩnh tâm một thời gian ngắn, như vậy có lẽ tốt hơn.
 
Mà sau đó Hàn Phong quyết định ba ngày sau sẽ quay về. Trước đó hắn đã cáo biệt Tử Y Phương, mà Tử Y Phương cũng không có bất luận biểu hiện nào bất mãn đối với hắn. Điều này khiến Hàn Phong hết sức tò mò.
 
Mà điều này đến giờ khắc cuối cùng Hàn Phong cũng minh bạch.
 
Sáng sớm hôm nay, Hàn Phong cáo biệt Tử Y Phương chuẩn bị ly khai nơi này. Vốn Hàn Phong còn định nói với Tử Nhược một tiếng nhưng lại không tìm thấy nàng. Hàn Phong cho rằng Tử Nhược vẫn còn đang giận mình cho nên không có chấp nhất.
 
Trái lại lúc này Tử Y Phương lại đưa ra một yêu cầu. Hàn Phong tự nhiên đáp ứng, không cần phải suy nghĩ gì cả. Dù sao thì Tử Y Phương cũng đã giúp đỡ hắn quá nhiều.
 
Khi Hàn Phong đi ra tới ngoài cổng thành thì nhìn thấy cách đó không xa một bóng lưng đang đeo một bọc hành lý quay lưng lại phía hắn. Hàn Phong thấy bóng hình này vô cùng quen thuộc thì sững sờ trong chốc lát.

 
Hàn Phong cảm thấy nghi hoặc không giải thích được thì lúc này Tử Y Phương đứng ở bên cạnh cười khổ mà than thở:
 
- Con gái lớn không thể giữ ở trong nhà được. Đây chính là quyết định của Tử Nhược.
 
- Chính là……
 
Hàn Phong vẫn như cũ không hiểu.
 
Tử Y Phương bất đắc dĩ nói:
 
- Ta cũng rất luyến tiếc nữ nhi của mình. Thế nhưng ba ngày qua nàng luôn nhốt mình trong phòng. Thân là phụ thân thấy bộ dạng nữ nhi như vậy sao mà dễ chịu được. Cho nên ta liền nói với nha đầu, bản thân muốn hành phúc thì phải tranh thủ.
 
Hàn Phong nghe vậy thì mở to mắt quay lại nhìn Tử Y Phương.
 
Trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc, Hàn Phong cũng nhìn ra quyết tâm của Tử Nhược. Bây giờ Tử Nhược đã không còn dáng dấp thương tâm như ba ngày trước đó nữa. Khoẳng khắc nàng thấy Hàn Phong thì trên mặt liền hé ra nụ cười tươi.
 
Đến nước này, Hàn Phong cũng không biết nói cái gì. Một lòng quyết xa quê hương, Tử Nhược bỏ qua tất cả để đi theo Hàn Phong. Một nữ hài dám yêu dám hận như vậy trong mắt Hàn Phong không thể nghi ngờ là rất khả ái.
 
Lập tức Hàn Phong cũng có chút cảm động.
 
- Hàn Phong, ta đem nữ nhi giao cho ngươi. Ta biết Tử Nhược có tình cảm sâu nặng đối với ngươi. Tính tình nàng và mẫu thân năm đó giống hệt nhau, cho nên ta cũng không có ngăn cản nàng. Ta hi vọng ngươi có thể chiếu cố tới nàng. Mặc dù ngươi đối với nàng……
 
Tử Y Phương còn chưa nói dứt lời, nhưng Hàn Phong cũng có thể nghe ra từ trong giọng nói của Tử Y Phương cảm giác không muốn rời xa con gái và rất lo lắng.
 
Hàn Phong nghe vậy cũng trịnh trọng hứa hẹn nói:
 
- Yên tâm đi! Ta sẽ không để nàng chịu thương tổn, cũng không làm cho Tử Nhược phải chịu uỷ khuất. Nếu như một ngày kia nàng muốn trở về thì ta sẽ đích thân dẫn nàng về.
 
- Nhớ kỹ lời hứa hẹn của ngươi!
 
Tử y Phương gật đầu nói.
 
- Phụ thân!

 
Gần ly biệt, mặc dù lúc trước Tử Nhược đã hạ quyết tâm nhưng bây giờ đối mặt với phụ thân, Tử Nhược cũng không nhịn được mà nhào vào lòng Tử Y Phương khóc nức nở.
 
Tử y Phương thở dài, một bên vuốt ve ái nữ, bình thản nói:
 
- Đi thôi! Nhớ kỹ phụ thân ở quê nhà vĩnh viễn vì ngươi mà giữ lại một mảnh đất. Nếu như cảm thấy mệt mỏi thì có thể trở về.
 
- Ân!
 
Tử Nhược ở trong lòng Tử Y Phương ra sức gật đầu.
 
Cuối cùng Tử Nhược cũng rời Tử Y Phương theo Hàn Phong ly khai.
 
Tử Y Phương nhìn hai thân ảnh dần dần biến mất thì trong lòng lại than khẽ:
 
- Ta làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?
 
Không ai có thể trả lời hắn, có lẽ thời gian sẽ chứng minh điều đó.
 
Lúc trước, Hàn Phong và Vô Danh Tử đã hẹn nhau, một khi có được Hiền giả chi thạch thì ấn ký trên người Hàn Phong mà Vô Danh Tử để lại sẽ phát động.
 
Cứ như vậy mà Vô Danh Tử có thể biết được vị trí của Hàn Phong mà đến đón hắn.
 
Từ lúc hai người Hàn Phong đến một mảnh rừng tương đối hẻo lánh thì hắn đã mở ấn ký ra. Sau đó thì ngồi đợi Vô Danh Tử đến.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận