Ngạo Thiên Cuồng Tôn

“Một thành hy vọng sao...”

Trần Hạo nhìn chằm chằm Ðông Phương Đình, như là thì thào tự nói, hoặc như là chất vấn nhẹ giọng nói.

“Ðây còn là đơn thuần lấy thiên tài đệ tử lần này tiến vào dãy núi Ma Vân mà nói. Trong phạm vi ngàn dặm, đệ tử một nhất phẩm võ tông, hai nửa bước võ tông, vài tên cửu phẩm võ đế, một thất phẩm võ đế, một gã bát phẩm võ đế, nhưng lại chiến lực cực cao. Mỗi một kẻ đối với ngươi mà nói đều là khiêu chiến! Động thiên phúc địa loại nhỏ này tuy không tính là gì, nhưng xuất hiện ở trong dãy núi Vân Vụ lại là nơi tu luyện tuyệt hảo. Được rồi, ta sẽ ở miệng hang lưu lại cấm chế cho ngươi, ngươi tự đột phá đi, ngươi có thể đến trong cái ao này tu luyện, đây là chỗ căn bản của động thiên phúc địa...”

“Vâng. Ða tạ tiền bối” Ánh mắt Trần Hạo chợt trong suốt, lại lóng lánh ra hào quang tự tin kiên định, ôm quyền trầm giọng nói.

Đông Phương Ðình mỉm cười, vẻ mặt Đông Phương Ðình trong mắt Trần Hạo bỗng nhiên đọng lại, lúc bóng dáng mỉm cười kia chậm rãi nhạt đi, cho đến lúc biến mật, Trần Hạo mới biết được, Ðông Phương Ðình đã rời đi...

“Tu vi của nàng rõ ràng so với U U còn mạnh hơn nhiều, đã vượt qua phạm trù võ giả sao?”

Thẳng đến giờ khắc này, Trần Hạo mới chính thức cảm ứng được Đông Phương Ðình cường đại. Đến vô ảnh, đi vô tung. Mặc dù là cảm giác sâu sắc của Trần Hạo cũng không có chút phát hiện. Một người như vậy, nếu muốn chém giết mình mà nói, chỉ sợ đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Hít vào một hơi thật sâu, Trần Hạo cởi quần áo, cả người vết máu, rách mướp, lúc thấy trên người tuy che kín vết máu, nhưng không còn có bất cứ miệng vết thương nào, khóe miệng Trần Hạo lộ ra một cái mỉm cười tự tin.

Dùng lời Hạ U U nói, hắn có được bất tử huyết mạch, người thường muốn chém giết hắn mà nói, trừ phi đem đầu cắt xuống, nếu không cho dù là lục phủ ngũ tạng bị chấn thành bột, vẫn có thể khôi phục như lúc ban đầu. Nếu là cao thủ quyết định, dùng năng lượng đem sinh cơ lau đi mà nói thì không phải bàn.

Chậm rãi đi đến bên bờ ao trong suốt, bàn tay Trần Hạo nhẹ nhàng vén một cái, một mũi tên nước liền phun đến trên người, một thân vết máu rất nhanh sạch sẽ, lộ ra da thịt trong suốt như ngọc, so với nữ nhân bình thường cũng nhẵn nhụi hơn, cơ thịt hình giọt nước, tràn ngập cảm giác lực lượng.

“Ba năm. Từ Tiêu gia thức tỉnh đến bây giờ suốt ba năm thời gian, ta rốt cuộc coi như là có được thân thể người trưởng thành rồi...” Trần Hạo thì thào nói, chậm rãi lơ lửng khỏi mặt đất, lăng không khoanh chân ngồi, nhẹ nhàng rơi vào trong nước ao trong suốt, cùng lúc đó mười viên linh đan cấp tám bay vào trong miệng hắn.

Nước ao mát mẻ, tràn ngập thiên địa linh khí mênh mông, ở khoảnh khắc Trần Hạo chìm vào trong đó, nhất thời xuyên thấu qua lỗ chân lông quanh thân trào vào trong cơ thể Trần Hạo hầu như hao hết năng lượng.

Linh đan ẩn chứa năng lượng mênh mông cũng ở đan điền cuồn cuộn tản ra, Trần Hạo nháy mắt liền thúc giục tâm pháp Trường Sinh Quyết, đắm chìm đến trong tu luyện quên cả bản thân.

...

Ðông Phương Đình đang ở miệng hang bố trí cấm chế, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, chợt chặt đứt cảm ứng với trong hang, sau khi vội vàng bố trí xong, nhất thời biến mất trong hư không.

...


Vương quốc Trấn Nguyên.

Sau khi Trần Hạo tiến vào dãy núi Vân Vụ hai tháng.

Biên cảnh dãy núi Ma Vân, một tòa thành trì hùng vĩ to lớn bao trùm phạm vi mấy trăm dặm, tường thành cao lớn dày nặng chừng mười trượng. Trong thành ngựa xe như nước, người đến người đi.

Mặc cho ai cũng không đoán trước được, ba năm trước đây, nơi này chỉ là một cái huyện thành nhỏ. Nhưng bây giờ lại không kém hơn thành trì tỉnh phủ chút nào.

Ðó là huyện Vân Châu của trước kia.

Tại trung tâm thành trì, láng giềng gần thành chủ phủ là một quần thể cung điện rộng lớn. So với thành chủ phủ cũng lớn hơn, có khí thế hơn.

Phia trên cửa lớn cao ba trượng treo một tấm bảng hiệu thật lớn, hai chữ to màu vàng, khí thê mênh mông, to lớn, ẩn chứa một cỗ khí tức vương giả khí nuốt núi sông -- Tiêu gia!

Người đề chữ, Triệu Tinh Vũ, đương kim hoàng đế vương quốc Trấn Nguyên!

“Xuất phát đi!”

Trên diễn võ trường trong trang viên lớn, bốn bóng dáng trẻ tuổi tản ra khí tức cường hãn đứng song song. Chung quanh che kín đệ tử Tiêu gia, từng người cực kỳ hâm mộ nhìn bốn người. Nói chuyện là Tiêu gia gia chủ Tiêu Ðỉnh. So với ba năm trước, khí tức của Tiêu Ðỉnh đã cường đại hơn không biết vài lần.

“Linh Nhi tỷ tỷ, Cát Sơn ca ca, Cát Phi ca ca, Cát Yên tỷ tỷ, cố lên đó...”

Một tiểu cô nương hơn mười tuổi đáng yêu xinh đẹp như là tinh linh, la lớn đối với ba người. Ở trên cái cổ dài trơn bóng của tiểu cô nương mang theo một khối ngọc bội lóng lánh hào quang màu tím nhàn nhạt. Ngọc bội điêu khắc dị thường tinh mỹ, nhìn kỹ sẽ phát hiện đồ án ngọc bội chính là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, rõ ràng cùng tiểu cô nương giống nhau như đúc.

Tiểu cô nương này không phải ai khác, chính là muội muội của Trần Hạo, Trần Yến. Nay Tiểu Yến đã mười tuổi.

Mà cái ngọc bội này chính là Trần Hạo nhờ Vân Phi Yên mang về. Lúc ấy, thời điểm Vân Phi Yên nhìn thấy Trần Yến cũng kinh ngạc tột đỉnh. Đi ba năm chưa về, thế mà Trần Hạo có thể điêu khắc ra bộ dáng bây giờ của Trần Yến. Quả thực không thể tưởng tượng.

Mọi người Tiêu gia lúc nhìn thấy kinh ngạc tương tự, chỉ có phụ thân nhìn như hình thường của Trần Hạo lại lộ ra tươi cười vui mừng, liên tục mấy ngày, đều tự rót tự uống. Lúc đêm dài người yên tĩnh, càng là trong mắt rơi lệ...


Giờ phút này, Tiểu Yên đang rúc vào bên người một nữ tử quyến rũ dịu dàng, thân hình uyển chuyển, nữ tử này chính là Tiêu Mai. Ba năm thời gian, bộ dáng Tiêu Mai cũng không có gì biến hóa, nhưng khí tức lại cường đại hơn rất nhiều. Đột phá đến cảnh giới nàng cho rằng cà đời cũng không có hy vọng, cửu phẩm võ hoàng, hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy không cần bao lâu liền có thể tấn thăng đến võ đế. Tiêu Mai rõ ràng, đây là dựa vào Trần Hạo ban tặng.

Mà ở một bên khác của Tiêu Mai là Trần Nam, cũng chính là đệ đệ của Trần Hạo.

Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện Trần Yến cùng Trần Nam hai người lại có được khí tức võ sinh. Không đầy mười tuổi đã thông qua Tiêu gia khảo thí, tu luyện nửa năm đã tấn thăng đến võ sinh, lại là hai tồn tại như yêu nghiệt.

Ở bên người Trần Nam là Nhị Cẩu Tử khuôn mặt hàm hậu. Ba năm thời gian, tư chất Nhị Cầu Tử cũng không tốt. Nhưng Tiêu gia lại đối với hắn dị thường chiếu cố. Mà hắn tu luyện cũng rất khắc khổ, giờ phút này so sánh với đám người Tiêu Cát Sơn mà nói, tuy còn rất yếu, nhưng ở trong bạn cùng lứa tuổi của Tiêu gia lại là cường giả đứng đầu. Sang năm, hắn liền có hy vọng giống đám người Tiêu Cát Sơn, trở thành đối tượng mọi người ngưỡng mộ.

“Yên tâm đi! Không cố lên, nếu như bị hai tiểu gia hỏa các ngươi vượt qua, thì quá mất mặt...” Tướng mạo càng thêm thô cuồng, quanh thân Tiêu Cát Sơn tản ra khí tức sắc bén, cười nói. Giờ phút này gia hỏa này rõ ràng đã tấn thăng đến cảnh giới võ hoàng, hơn nữa không phải hạ phẩm.

Tương tự, ở bên cạnh Tiêu Cát Sơn, khí tức Tiêu Cát Phi không chút thua kém. Nhưng cường hãn nhất lại là vẻ mặt mang theo một tia khí tức u buồn nhàn nhạt Tiêu Cát Yên. Giờ phút này, Tiêu Cát Yên đã trưởng thành, là thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều. Từng ngây thơ rực rỡ, ở trên người nàng không cảm giác chút nào nữa. Bất luận kẻ nào ở lần đầu tiên nhìn thấy nàng đều sẽ cảm giác được cỗ ưu thương thoang thoảng đó.

Sư kiện Tiêu Cát Hàn kia làm nàng yên lặng suốt nửa năm. Về sau mới đầu nhập đến trong tu luyện điên cuồng, ưu thế Trường Sinh Quyết bày ra càng ngày càng rõ, nay nàng đã tấn thăng đến cảnh giới cửu phẩm võ hoàng.

Mà khí tức yếu nhất là thiếu nữ xinh đẹp mắt linh động dị thường, thoạt nhìn phi thường đáng yêu kia. Thiếu nữ này chính là Tiểu Linh Nhi. Khí tức trên người nàng không thể nói yếu nhất, mà là căn bản cảm ứng không ra bất cứ nguyên lực dao động gì. Như ông nội nàng, thành chủ thành Vân Châu Lý Nhiên.

Thiên phú ý giả của nàng ở sau khi Trần Hạo rời đi nửa năm liền thức tỉnh, bày ra tiềm lực cực kỳ khủng bố, bỏ võ theo ý. Ngắn ngủn hai năm rưỡi thời gian đã tấn thăng đến lục phẩm ý hoàng, chiến lực không kém hơn Tiêu Cát Yên chút nào.

Bốn người bọn họ sắp sửa đi tỉnh phủ Lan Thương tham gia thi đấu chọn lựa hoàng gia Tân Tú đường.

Tương tự đạt được hoàng gia che chở Mặc gia, Hách Liên gia cho dù không bằng Tiêu gia. Số mệnh Tiêu gia tựa như hoàn toàn bởi vì Trần Hạo mà thay đổi. Nhất là một thế hệ đệ tử trẻ tuổi, từng người triển lộ mũi nhọn, tiến bộ thần tốc. Nhất là ở hai tháng trước, sau khi bỗng nhiên hoàng đế tự mình ban biển, trọng thưởng, Vân Phi Yên càng là mang đến lượng lớn đan dược cao cấp, Tiêu gia ở toàn bộ vương quốc Trấn Nguyên cũng là số một nhất thời, theo sát đại gia tộc của kinh thành.

Mọi người đều biết tất cả cái này đều là Trần Hạo mang đến.

...

Đế quốc Tuyên Võ Tân Tú đường.


Một tia sáng nhanh như thiểm điện xẹt qua phía chân trời mang theo khí máu tanh nồng đậm cùng một cỗ khí tức cực kỳ cường đại đáp xuống cửa đại điện khảo thí Tân Tú đường.

“Lý Dật Phong?”

Lão giả quản sự trong đại điện lúc nhìn thấy thiếu niên vội vã đi tới, nhất thời vẻ mặt lộ ra một tia kinh ngạc, kêu lên.

“Không tồi không tồi, ngươi thế mà cũng đã tấn thăng đến võ tông...”

Một câu kế tiếp của lão giả làm Lý Dật Phong vẻ mặt ngạo nghễ đắc ý nhất thời biến sắc: “Cũng... Thế mà cũng... Phó đường chủ, Dương Phàm gia hỏa kia sẽ không là...”

“Hắn ba ngày trước đã tới rồi”

“Ðã tấn thăng đến võ tông?”

“Phải...”

“D.m! Năm vạn viên...” Lý Dật Phong thê lương kêu thảm thiết một tiếng, khảo thí cấp bậc cũng không làm, nhất thời hóa thành một tia sáng, biến mất ở đại điện khảo thí.

Còn có mười ngày nữa tròn ba tháng, hắn trải qua cửu tử nhất sinh, ở sâu trong dãy núi Vân Vụ, điên cuồng săn giết tu luyện, rốt cuộc tấn thăng đến cảnh giới võ tông, vốn tưởng rằng lần này tất nhiên có thể vượt qua Dương Phàm, lại không nghĩ tới, Dương Phàm cũng đã đột phá đến võ tông, hơn nữa còn so với hắn sớm hơn ba ngày. Lại thua cược rồi.

...

Năm ngày sau, ba bóng dáng trở về, liền đáp xuống trong biệt viện vương quốc Ðại Kiền. Ðã tới trước, quốc vương cùng đường chủ Tân Tú đường của vương quốc Ðại Kiền bọn rất nhiều cao thủ đến xem cuộc chiến nhất thời bộc phát ra tiếng hoan hô vang vọng thiên địa.

Di Minh Hạo, bằng vào Cửu Chuyển Đế Vương đan cùng điên cuồng lịch lãm đã thành công đột phá đến cửu phẩm võ đế!

...

Lúc cách Tân Tú bảng bắt đầu thi đấu còn có ba ngày, trong biệt viện vương quốc Tinh La truyền ra hoan hô xen lẫn một tiếng cười điên cuồng đắc ý như gà trống.

...

Lúc cách bắt đầu thi đấu còn có một ngày cuối cùng, trong biệt viện vương quốc Trấn Nguyên, Tân Tú đường đường chủ Triệu Tinh Thần, hai gã phó đường chủ, Hoàng Khởi, Vân Phi Yên, còn có một lão giả ngồi ở trên chủ vị, khí tức quanh thân cường đại, tràn ngập uy nghiêm, người này chính là quốc vương vương quốc Trấn Nguyên Triệu Tinh Vũ, ca ca của Tân Tú đường đường chủ Triệu Tinh Thần. Ở bên người Triệu Tinh Vũ là sư phụ Trần Hạo chỉ gặp mặt một lần, Phương Nguyên!

Trừ mấy người này, còn có vài lào giả khí tức cường đại, chính là gia chủ cùng trưởng lão Đông Phương gia, Bách Lí gia các cao thủ đứng đầu vương quốc Trấn Nguyên.


Trừ những nhân vật chủ yếu này, trong từng phòng trong biệt viện, còn có một số tuyệt đỉnh cao thủ nhân vật quan trọng trong vương quốc.

“Một ngày cuối cùng, sao còn chưa trở về?” Trên chủ vị, quốc Vương Triệu Tinh Vũ nhíu mày nói.

“Triệu gia chủ, yên tâm đi. Có Tiểu Ðình, ba đứa bọn chúng không có khả năng gặp chuyện không may, ta nghĩ, hẳn là sắp rồi...” Gia chủ Đông Phương gia ngạo nghễ nói. Xưng hô không phải quốc vương, mà là dựa theo xưng hô của tu luyện giới, xưng Triệu Tinh Vũ là Triệu gia chủ. Ðây cũng là quy tắc.

“Trở về rồi!”

Đúng lúc này, hai mắt Phương Nguyên chợt lóe tinh quang, cảm giác lực siêu mạnh của ý giả đã bắt được hư không truyền đến dao động.

Vài nhân vật đứng đầu của vương quốc Trấn Nguyên nhất thời bước nhanh ra khỏi nghị sự đại sảnh.

Bốn bóng dáng đã đáp xuống trong sân.

“Tham kiến Ðông Phương Ðình chân nhân!”

Quốc vương Triệu Tinh Vũ bọn nhân vật đứng đầu, lúc nhìn thấy bốn người, đều ôm quyền khom người, thi lễ đối với Đông Phương Ðình, vẻ mặt cung kính, mặc dù là gia chủ Ðông Phương gia cũng không ngoại lệ.

Chỉ là xưng hô làm Trần Hạo hơi kinh ngạc.

Đông Phương Đình trái lại vẻ mặt lạnh nhạt phất phất tay.

“Các ngươi tiến cảnh như thế nào?” Triệu Tinh Thần vội không đợi được hỏi. Ánh mắt mọi người cũng đều lóng lánh từng đạo tinh quang, xem xét khí tức ba người bọn Trần Hạo.

“Ta may mắn đã tấn thăng đến cửu phẩm võ đế!

Ðông Phương Kiếm trầm giọng nói, vừa nói vừa tản mát ra nguyên lực dao động của mình. Làm mọi người, nhất là người hiểu biết Đông Phương Kiếm cảm thấy phi thường kinh ngạc. Không chỉ có kinh ngạc Đông Phương Kiếm ở trong ngắn ngủn ba tháng, từ bát phẩm võ đế tấn thăng đến cửu phẩm võ đế, càng là vẻ mặt cùng ngữ khí của Ðông Phương Kiếm. Đông Phương Kiếm trước kia vô luận đối mặt ai, đều mang theo một tia tự tin cùng cuồng ngạo phát ra từ trong xương tủy. Nhưng bây giờ, vẻ mặt bình tĩnh, rất có hương vị không quan tâm hơn thua.

“Không tồi...” Triệu Tinh Thần tán thưởng.

Mà trên mặt một lão giả năm mươi mấy tuổi của Đông Phương gia lại xuất hiện một chút đắc ý cùng kiêu ngạo, mang theo một tia trêu tức nhàn nhạt nhìn về phía Đông Phương Tuấn.

Lão giả này chính là phụ thận của Ðông Phương Kiếm. Hiển nhiên, hắn còn chưa biết, mâu thuẫn của Ðông Phương Kiếm cùng Ðông Phương Tuấn ở đoạn thời gian này đã có điều hòa. Đông Phương Tuấn cũng đã đổi giọng gọi “Tiện ca”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận