Ðông Phương Tuấn nhìn thấy vẻ mặt của phụ thân Ðông Phương Kiếm bĩu bĩu môi, phóng ra khí tức của mình, nói: “Ta qua loa tấn thăng đến võ đế thất phẩm đỉnh phong, chiến lực không sai biệt lắm với kiếm ca...”
“Kiếm ca?” Xưng hô của Ðông Phương Tuấn làm cho phụ thận Ðông Phương Kiếm hơi sửng sốt.
“Trần Hạo, ngươi thì sao?”
“Ta cùng Đông Phương Tuấn giống nhau, thất phẩm đỉnh phong” Trần Hạo mỉm cười nói, lập tức nhìn về phía Phương Nguyên ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn, khom mình hành lễ, nói: “Tham kiến sư phụ!”
Phương Nguyên sư phụ có tiếng không có miếng này, bị một tiếng gọi sư phụ này của Trần Hạo, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút xấu hổ, vội vàng nâng Trần Hạo dậy nói: “Không cần đa lễ, tốt lắm, tốt lắm, sư phụ thật đúng là không nghĩ tới tiến cảnh của ngươi có thể nhanh như vậy...”
Ðộng tĩnh trong biệt viện chỉ khoảng nửa khắc đã làm cho từng trung niên, lão giả khí tức cường đại trong phòng đều đi ra, tuyệt đại đa số ánh mắt đều dừng lại ở trên người Trần Hạo. Chỉ có Trần Hạo là bọn hắn không biết. Tương tự, chiến lực của Trần Hạo từ trong tin tức bọn họ đạt được đã rõ ràng, ầm ầm nhỏ giọng nghị luận.
“Sư đệ!” Vân Phi Yên không nhìn rất nhiều đại nhân vật ở đây, ở lúc Triệu Tinh Thần theo thứ tự đem Triệu Tinh Vũ cùng với gia chủ Ðông Phương gia, Bách Lí gia các đại nhận vật giới thiệu cho Trần Hạo, cùng nhau hướng nghị sự đại sảnh đi đến, liền bước nhanh đi tới bên người Trần Hạo, thân thiết ôm chặt cánh tay Trần Hạo, thấp giọng nói: “Chuyện ngươi dặn dò, sư tỷ đều viên mãn hoàn thành nhiệm vụ... Tiêu gia các ngươi cũng thật không tồi...”
“Ừm?” Trần Hạo hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Vân Phi Yên: “Không tồi như thế nào?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay hoàng gia Tân Tú đường tỉnh phủ Lan Thương sẽ có bốn danh ngạch của Tiêu gia các ngươi, sang năm vẫn sẽ có, qua vài năm nữa, còn có thể càng ngày càng nhiều...”
“Khụ khụ... Ngươi nói thực?” Trên mặt Trần Hạo nhất thời lóng lánh ra một chút hưng phấn cùng nghi ngờ. Trần Hạo tuy ba năm chưa về, nhưng tình huống Tiêu gia bây giờ, hắn vẫn là có thể đoán trước được. Sao có thể có năm nay đã có bốn danh ngạch? Một cái mà nói, hắn không chút kỳ quái. Tất nhiên là Tiêu Cát Yên có linh căn, tu luyện Trường Sinh Quyết. Nhưng bốn cái nơi nào đến?
“Đương nhiên là thật. Hai tiểu nha đầu xinh đẹp, một người so với một người lợi hại hơn. Một người tên là Lý Hiểu Linh, lúc sư tỷ đi, líu ríu quấn quít lấy sư tỷ, hỏi tình huống của ngươi, tiểu nha đầu này không tệ, mới mười sáu tuổi đã là lục phẩm ý hoàng, chiến lực tương đối cường hãn. Một người khác tên Tiêu Cát Yên, cửu phẩm võ hoàng... Trừ hai người các nàng, còn có tên Tiêu Cát Sơn cùng Tiêu Cát Phi đều ở cảnh giới võ hoàng...”
“Không tệ! Không nghĩ tới Tiểu Linh Nhi thế mà thức tỉnh rồi... Cát Sơn cùng Cát Phi cũng không tệ...” Trên mặt Trần Hạo lộ ra một chút mỉm cười vui mừng, tựa như nghĩ tới bộ dáng Tiểu Linh Nhi quấn quít lấy Vân Phi Yên, như là chim sẻ líu ríu hỏi đông hỏi tây.
“Ta nói cho ngươi một cái tin tức tốt!” Vân Phi Yên kéo Trần Hạo thả chậm bước chân, khuôn mặt nhỏ quyến rũ mê người lóng lánh một chút đắc ý nói.
“Cái gì?”
“Ðệ đệ muội muôi của ngươi đều đã bắt đầu tu luyện, nửa năm thời gian, trước sau tấn thăng đến tứ phẩm võ sinh. Vài năm sau, rất có thể cùng ngươi biến thái giống nhau...”
“Thực?” Trần Hạo nhất thời mở to hai mắt nhìn: “Tiểu Nam cùng Tiểu Yến mới chưa đầy mười tuổi...”
“Xem ngươi kích động, hi hi... Đúng rồi sư đệ, sư tỷ rất kỳ quái, ngọc bội ngươi điêu khắc, sao có thể cùng bộ dáng Tiểu Yến bây giờ giống nhau? Ngươi từng gặp Tiểu Yến sao?”
“Ðiêu kĩ của ta, đó là bắt lấy hoa văn vạn vật cùng quỹ tích sinh mệnh trong thiên hạ... Ta bây giờ chỉ mới nhập môn, có thể bắt giữ cũng không khắc sâu, Tiểu Yến là muội muội của ta, ta đương nhiên nhận thức càng khắc sâu một chút...”
“Thật thần kì...” Vân Phi Yên có chút kinh ngạc nói, sau khi hơi dừng một chút, nói: “Đây là Thư Nhã tổng quản giúp ngươi sưu tập toàn bộ tư liệu vô danh lão nhân... Rất nhiều đều là truyền thuyết, không ai biết đến cùng là thật hay giả. Tốt lắm, đi vào trước đi, sư tỷ lôi kéo ngươi nữa, sợ là cũng có ý kiến...”
...
“Ðế quốc Tân Tú đường đã truyền ra tin tức, thủ tịch ngũ đại điện Nghê Kiếm Bình đã bước vào nhị phẩm võ tông, Bạch Hổ đường thủ tịch Dương Phàm, hơn mười ngày trước đã tấn thăng đến nhất phẩm võ tông, Thanh Long đường thủ tịch Lý Dật Phong cũng đã bước vào võ tông, ba người này không có gì bất ngờ xảy ra liền sẽ trở thành tuyển thủ hạt giống. Hai tuyển thủ hạt giống khác tạm thời còn không biết sẽ là ai...”
Sau khi Trần Hạo cùng Vân Phi Yên ngồi xuống, Tân Tú đường đường chủ Triệu Tinh Thần liền nhíu mày nói: “Di Minh Hạo của vương quốc Ðại Kiền có khả năng, tin tức báo lên đã là cửu phẩm võ đế đỉnh phong. Lúc ban đầu thất phẩm, thi dự tuyển đã không ai đem thực lực thật sự của hắn bức ra, chỉ có thể dùng sâu không lường được hình dung... Mặt khác còn có ba người có thể trở thành tuyển thủ hạt giống, phân biệt đệ tử đến từ ba tổ khác thi đấu dự tuyển tám nước biểu hiện mạnh nhất, đều là võ đế cửu phẩm đỉnh phong, lại chiến lực cường hãn, thoải mái liền thăng cấp...”
Triệu Tinh Thần nói đến chỗ này, nhìn về phía Ðông Phương Ðình, nói: “Ðình chân nhân, ngài hẳn là hiểu biết chiến lực ba người nhất, thời gian không nhiều lắm, chúng ta phải lập tức đi bẩm báo tin tức dự thi...”
Ðông Phương Ðình sau khi khẽ nhíu mày, nhìn về phía Trần Hạo, nhưng vẫn là lắc lắc đầu, nói: “Tuyển thủ hạt giống, chúng ta cũng đừng nghĩ đạt được. Trong ba người, chiến lực Trần Hạo mạnh nhất, yêu thú thất cấp võ tông hạ phẩm, hắn có thể dễ dàng giải quyết, trung phẩm yêu thú cũng có thể chém giết. Nhưng gặp phải đệ tử siêu cấp thiên tài cảnh giới võ tông, ở trước lúc thật sự giao thủ, căn bản không thể nói rõ. Hơn nữa, hắn chỉ là thất phẩm võ đế, không đủ để phục chúng... Tân Tú bảng tuy cũng chia làm năm tiểu tổ, từng cái tiểu tổ quả thật quyết ra hai gã đầu. Chỉ cần thực lực mạnh, tuyển thủ hạt giống hay không thật ra không sao cả, tiến vào top mười, liền có hy vọng...”
Ðông Phương Ðình mang theo tính chất cổ vũ nói. Ngắn ngủn ba tháng thời gian, ở dãy núi Vân Vụ, Trần Hạo biểu hiện tuyệt đối là kinh người, hơn xa Đông Phương Kiếm cùng Đông Phương Tuấn. Nhưng dù sao thời gian quá gấp gáp. Thiên tài nữa, trường thành cũng cần thời gian. Nếu cho Trần Hạo thêm một năm, thậm chí nửa năm thời gian, Ðông Phương Ðình liền có thể khẳng định Trần Hạo có thể bước vào năm hạng đầu Tân Tú bảng, đạt được tư cách tham gia Bách Triều bảng. Nhưng bây giờ, lại không cách nào khẳng định.
“Được rồi. Vậy chỉ có thể như vậy... Hy vọng vận khí không nên quá kém... Ta đi báo cáo trước. Hoàng Khởi, ngươi giảng cho bọn hắn lưu trình, quy tắc thi đấu xếp hạng Tân Tú bảng, cùng với tinh huống đối thủ có uy hiếp. Xong rồi thì bế quan tĩnh dưỡng, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất!”