Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Thiếu niên này chính là Trích Tinh Môn ngoại môn đệ tam phong, đệ tử siêu cấp thiên tài, Diệp Vấn Đạo.

Vừa mới lịch lãm trở về, hắn liền bị tam trưởng lão triệu đến.

Diệp Vấn Đạo lúc nửa năm trước đi ra ngoài lịch lãm chỉ là ngũ phẩm võ thánh, nhưng lại chiến thắng vài tên cửu phẩm võ thánh, xếp hạng đứng đầu trung cấp đệ tử, chiến lực của hắn tuyệt đối là tồn tại như yêu nghiệt. Mà bây giờ nửa năm sau trở về, hắn đã tấn thăng đến cửu phẩm võ thần, tiến cảnh như thế, mặc dù là tam trưởng lão cũng không ngờ đến.

Ở trong ý nghĩ của hắn, Diệp Vấn Đạo khẳng định là tấn thăng đến cửu phẩm võ thánh, liền sẽ áp chế lực lượng của mình, sau khi vào Thất Tinh động thiên tầng hai trước mới sẽ đánh sâu vào võ thần cảnh. Mặc dù là đối với Diệp Vấn Đạo có lòng tin tuyệt đối, hắn cũng không cho rằng Diệp Vấn Ðạo có thể ở trong thời gian ngắn ngủn nửa năm đánh sâu vào top mười đệ tử cao cấp. Nhưng giờ...

“Cái này... Không nghĩ tới ngươi tấn thăng nhanh như vậy... Giao thủ là không có khả năng nữa, nhưng cái này coi như là thắng lợi đi... Ngô Tử Đàn chỉ cần trả được, Bích Lạc Kiếm sẽ là của ta...” Tam trưởng lão nhíu mày nói, như là lẩm bẩm, đối với Diệp Vấn Đạo cũng không có gì cố kỵ. Hiển nhiên quan hệ của hai người không giống bình thường.

“Mạnh trưởng lão?”

“Ừm? Ha... Là thế này, gần đây Trích Tinh Môn chúng ta xuất hiện một siêu câp thiên tài, nghĩ hẳn ngươi còn chưa biết”

“Bách Triều bảng, cùng quán quân chiến thành ngang tay Trần Hao sao?”

“Ngươi biết?”

Diệp Vấn Ðạo mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên một tia sắc bén, nói: “Nửa năm qua, ta tuy lịch lãm, nhưng tin tức Trích Tinh Môn chúng ta mời chào được siêu cấp thiên tài á quân Bách Triều bảng, còn từng nghe nói... Như thế nào, Mạnh trưởng lão không phải cùng Ngô trưởng lão cược rồi chứ? Còn cùng ta và Trần Hạo kia có liên quan?”

“Hạ ha, không sai! Trần Hạo bước vào tông môn một tháng đã có được chiến lực khiêu chiến võ thần. Ngô Tử Đàn còn muốn hướng môn chủ đòi thưởng thêm cho tiểu tử đó. Lần này Thất Tinh động thiên, đệ nhất phong bọn họ, tầng một xác định có thể có hai người, tầng hai xác định ba người, tầng ba xác định hai người, tiếp tục như vậy, đệ tam phong chúng ta khi nào có thể vượt qua? Loại không biết xấu hổ, ta đương nhiên không thể để cho hắn thực hiện được... Cho nên khích tướng hắn, cược ngươi và Trần Hạo chiến đấu. Chỉ là không nghĩ tới ngươi lại tấn thăng đến cửu phẩm võ thần... Xem ra truyền thừa di tích Kiếm hồ, ngươi đã hoàn toàn lĩnh ngộ rồi?”

Hai mắt Diệp Vấn Đạo lóng lánh ra hai đạo kiếm quang sắc bén, tràn ngập ngạo nghễ gật gật đầu, nói: “Không chỉ có truyền thừa di tích Kiếm hồ!”

“Không phải chứ? Ngươi hẳn sẽ không... Nửa năm qua lại đạt được truyền thừa di tích cường đại chứ?” Tam trưởng lão kinh ngạc hơn nữa kinh hỉ hỏi, nhìn Diệp Vấn Đạo, khuôn mặt già nua dào dạt ra hưng phấn nồng đậm, nói: “Tốt tốt... Trách không được khí tức trên người ngươi bá tuyệt thiên hạ như thế... Vấn Đạo, ngươi yên tâm, ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi! Về sau, Trích Tinh Môn nói không chừng là thiên hạ của ngươi! Ha ha...”

“Là nhất định” Diệp Vấn Ðạo thản nhiên nói, làm người ta cảm giác không phải cuồng ngạo mà là đương nhiên tượng trưng thực lực. Tựa như với hắn mà nói, tương lai đạt được vị trí môn chủ Trích Tinh Môn là chuyện rất bình thường. Tuy hắn bây giờ chỉ là một ngoại môn đệ tử.

“Ðúng, là nhất định! Ngày mai ngươi liền khiêu chiến top mười đệ tử cao cấp đi. Bảy ngày thời gian cuối cùng...”

“Không sao, ta còn cần lĩnh ngộ một số thứ. Một ngày cuối cùng khiêu chiến không muộn” Diệp Vấn Đạo nói: “Mạnh trưởng lão, không có chuyện gì, ta cáo lui trước”


“Một ngày cuối cùng? Tốt, như vậy càng tốt, lúc tới, không có ai nhìn thấy ngươi chứ?”

“Không có ”

“Vậy tạm thời không nên lộ ra tin tức ngươi bước vào võ thần”

“Cũng được” Diệp Vân Đạo khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đáp ứng.

Nhìn Diệp Vấn Đạo biến mất ở phía chân trời, tươi cười trên mặt tam trưởng lão trở nên càng rực rỡ, thì thào: “Trần Hạo kia còn chưa trở về, sáng sớm ngày mai, chỉ cần khích tướng hai lần nữa, chỉ cần dựa theo thực lực hai người phân thắng bại, Ngô Tử Ðàn liền không có khả năng quỵt nợ nữa...”

...

Đêm đó, mấy tia sáng xẹt qua chân trời, lúc Dạ Phi Tuyết mang theo đám người Trần Hạo xuyên qua phong ấn thủ hộ Trích Tinh Môn, luôn luôn lưu ý động tĩnh của Trần Hạo, Ngô Tử Ðàn nhất thời bắt được khí tức lệnh bài Trần Hạo, vì thế hầu như đã xảy ra một màn cùng trên ngọn núi tam trưởng lào không khác mấy.

Mà Trần Hạo tương tự liền quay trở về cung điện của mình bế quan vài ngày thời gian cuối cùng.

...

Hôm sau, lúc khiêu chiến khu lôi đài bắt đầu, tam trưởng lão Mạnh Tự Cương đại trưởng lão Ngô Tử Đàn ăn nhịp với nhau, lấy thực lực luận thắng thua. Mặc dù là Trần Hạo cùng Diệp Vấn Đạo không có cơ hội giao thủ, chỉ cần mọi người tán thành ai thực lực cao là được.

...

“Ðó là Trích Tinh Môn. Ði thôi, con đi xuống đi, sư phụ sẽ theo ngươi!”

Trong trời đêm, một đám mây lành không biết khi nào xuất hiện ở trên Trích Tinh Môn, trên mây lành, hai bóng người, một cái đầu đội đấu lạp, quanh thân trên dưới không có một chút năng lượng dao động, như là dung nhập ở trong trời đất, thuận gió mà đến, ngự gió mà đi, phiêu phiêu đãng đãng, ở dưới hắc bào cùng đấu lạp rộng thùng thình kia, tỏ ra càng thêm thần bí, thanh âm nói chuyện khàn khàn, làm người ta không phân biệt được nam nữ, nhưng tràn ngập cô đơn, ảm đạm cùng cô tịch khôn cùng.

Một bóng người khác chính là Lãnh Diệc Hàn.

“Vâng” Lãnh Diệc Hàn lên tiếng, tuy trong lòng ngàn vạn nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều. Hắn ban đầu cho rằng sư phụ chỉ là nhất giới tán tu của tu luyện giới, nhưng bây giờ lại biết sư phụ tuyệt không phải tán tu đơn giản như vậy. Nhất là nhìn thấy bộ dáng rất cung kính của đám người các chủ Vạn Ðan Các đối với sư phụ, càng là làm cho hắn kinh ngạc.


Nhìn chằm chằm Trích Tinh Môn ngọn núi cao ngất hùng tráng, tâm tình Lãnh Diệc Hàn hơi kích động, người sư phụ muốn tìm, đến tột cùng là người nào của hắn hắn cũng chưa biết. Nghĩ đến lúc mình hướng sư phụ nói tới Trần Hạo, xưa nay không có bất cứ cảm xúc dao động gì, thân hình sư phụ lại run nhè nhẹ, Lãnh Diệc Hàn luôn có cảm giác quái dị.

...

“Người tới là người nào?”

Khi hai người chậm rãi đáp xuống ngoại vi Trích Tinh Môn trên một ngọn núi được khảm ba chữ to màu vàng “Trích Tinh Môn”, vài tên đệ tử trẻ tuổi thủ hộ ở trên ngọn núi tiếp đãi khách, xuất hiện ở trước mặt Lãnh Diệc Hàn.

“Tại hạ Lãnh Diệc Hàn của Vạn Đan Các, đặc biệt đến quý tông bái phỏng Trần Hạo. Còn xin huynh đài thông báo một tiếng” Lãnh Diệc Hàn ôm quyền nói.

“Lãnh Diệc Hàn? Ngươi chính là quán quân Bách Triều bảng Lãnh Diệc Hàn? Ngươi hẳn là đến khiêu chiến Trần Hạo à?” Trên mặt đệ tử trẻ tuổi lộ ra một tia biểu cảm quái dị, nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hàn hỏi.

Mấy tên đệ tử trẻ tuổi khác ánh mắt cũng sáng ngời nhìn về phía Lãnh Diệc Hàn. Những đệ tử này đều là ngoại môn đệ tử Trích Tinh Môn, thay phiên đảm đương chức trách thủ vệ.

“Khiêu chiến? Coi như thế...” Lãnh Diệc Hàn hơi sửng sốt, chợt trên mặt lóng lánh ra một chút ngạo nghễ, thản nhiên nói.

“Nếu là khiêu chiến mà nói, ta khuyên ngươi vẫn là trở về đi. Trần Hạo hơn một tháng trước đã bước vào cửu phẩm võ thánh, có được năng lực chiến thắng võ thần. Bây giờ ra bên ngoài lịch lãm còn không biết trở về hay chưa” Trên mặt đệ tử trẻ tuổi kia lóng lánh ra một tia đắc ý nói. Ðệ tử này là thủ lĩnh đệ tử nơi đây, cao cấp đệ tử, tứ phẩm võ thần. Khí tức quanh thân Lãnh Diệc Hàn tuy sắc bén dị thường, nhất là ánh mắt, càng là thoáng như kiếm quang. Nhưng chỉ là võ thánh cảnh, hơn nữa là hạ phẩm.

“Cửu phẩm võ thánh sao? Tấn thăng nhanh như vậy cũng không phải chuyện tốt. Làm phiền huynh đài hỏi giúp ta một chút, ta cùng hắn có ước định. Thất Tinh động thiên của quý phái sắp mở ra, mặc dù không có mặt, hắn là cũng sắp trở về rồi...” Lãnh Diệc Hàn mỉm cười nói.

“Ðược rồi. Ngươi chờ một lát” Ðệ tử trẻ tuổi nói xong, tế lên một tấm lệnh bài đưa tin, liền phát ra tin tức.

Sau một lát liền thu được trả lời, nhìn về phía Lãnh Diệc Hàn nói: “Trần Hạo đã trở về, chẳng qua giờ phút này đang bế quan. Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là năm ngày sau mới có thể xuất quan. Ngươi muốn đợi thì tới ngoại môn đệ nhất phong. Chẳng qua Ngô trưởng lão có dặn dò, tạm thời Trần Hạo không thể tiếp nhận ngươi khiêu chiến”

“Không sao, khiêu chiến về sau nói là được. Ta chờ hắn, làm phiền rồi!”

“Mời!”


...

Giữa môn phái, đến thăm lẫn nhau là chuyện thường xuyên. Chỉ cần không phải kẻ thù, đều sẽ được tiếp đãi. Lãnh Diệc Hàn thân là quán quân Bách Triều bảng, hơn nữa còn là đệ tử thất phẩm tông môn Vạn Ðan Các, tự nhiên sẽ không từ chối ngoài cửa.

“Thật là phiền, nếu sư phụ ra mặt mà nói, khẳng định bây giờ có thể gặp được...” Theo một đệ tử phi hành ở trên hư không, trong lòng Lãnh Diệc Hàn thầm nghĩ, nhưng mơ hồ rõ ràng sư phụ ở Vạn Ðan Các sở dĩ lộ diện hoàn toàn là vì lấy lợi ích cho hắn.

“Một tháng trước Trần Hạo đã tấn thăng đến cửu phẩm võ thánh, nhanh chóng tăng lên như vậy, khẳng định là vì Thất Tinh động thiên nhỉ? Có thể hay không bây giờ lại tấn thăng đến võ thần rồi không? Rất có thể. Theo tính cách hắn, khẳng định là muốn tốt nhất! Mất nhiều hơn được... Chẳng qua trên người hắn khẳng định cất giấu không ít bí mật...”

“Ta mới tam phẩm võ thánh, gặp mặt chẳng phải là sẽ bị hắn xem nhẹ? Không sao cả, đợi tới nguyên anh cảnh rồi nói sau, ta phải lấy ưu thế tuyệt đối thắng hắn mới được, nếu không...”

Lãnh Diệc Hàn thầm nghĩ, khóe miệng kìm lòng không được nhếch lên, lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nếu Trần Hạo giờ phút này ở đây, chỉ sợ lại sẽ đầy người nổi da gà.

May mà loại vẻ mặt âm nhu này chỉ là chợt lướt qua.

...

“Nghe nói chưa? Quán quân Bách Triều bảng, Vạn Đan Các Lãnh Diệc Hàn đến khiêu chiến Trần Hạo, tối hôm qua đã đến đệ nhất phong”

“Có việc này?”

“Đương nhiên. Tối hôm qua Lâm Nguyên sư huynh trực ban, ta nghe chính miệng hắn nói, nghe nói khí tức Lãnh Diệc Hàn mới chỉ là hạ phẩm võ thánh. Vẫn là Trần Hạo biến thái...”

“Ha ha, Trần Hạo thực kiếm mặt mũi cho chúng ta những đệ tử Bách Triều bảng này. Nghẹn mấy năm, từ sau khi Trần Hạo đến, ngươi xem xem chung quanh bọn dân bản xứ cũng không dám vênh váo tự đắc luôn miệng ‘Bách Triều bảng các ngươi’ đánh giết diện tích lớn nữa...”

“Phải. Chúng ta cũng là cao cấp đệ tử rồi, Thất Tinh động thiên không trông cậy vào, chỉ hy vọng qua hai năm có thể tấn thăng nội môn đệ tử là được. Đi thôi, bốn ngày cuối cùng, mấy ngày nay khiêu chiến khẳng định rất phấn khích, quan sát học tập đi!”

Chuyện Lãnh Diệc Hàn bước vào Trích Tinh Môn tìm Trần Hạo, nửa ngày thời gian đã bị đệ từ trực ban tối hôm qua truyền ra.

Môt vầng mặt trời đỏ từ từ dâng lên, vạn tia ánh sáng vàng chiếu nghiêng ở đinh núi lôi đài ngoại môn.

Đây là một ngày cuối cùng chọn lựa tư cách Thất Tinh động thiên.

Vô số ngoại môn đệ tử sớm đã tụ tập ở khu lôi đài, thậm chí nội môn đệ tử cũng tới xem náo nhiệt. Thất Tinh động thiên ở toàn bộ tu luyện giới đông đại lục là rất nổi tiếng, mặc dù là trong nội môn đệ tử cũng có trên 90% số người chưa từng đi vào, thuộc về bánh trái thơm trong tiên thiên cảnh, đối tượng vô số ngoại môn đệ tử của thất phẩm, thậm chí bát phầm tông môn đều thèm nhỏ dãi.


Mà hôm nay là thời khắc định luận, chiến đấu hôm nay cũng nhất định là quyết đấu đỉnh phong nhất của ngoại môn đệ tử một năm qua. Ngựa ô che dấu tất nhiên sẽ nhất nhất trồi lên mặt nước.

Ban đầu là cửu phương lôi đài, giờ phút này đã ngưng thành một thể, biến thành một cái lôi đài lớn vô cùng.

...

Vù!

Sáu bóng người lăng không nhanh chóng phi hành.

“Ngươi tới làm gì?”

Trần Hạo thu liễm khí tức quanh thân, nhìn Lãnh Diệc Hàn phi hành ở bên người hỏi. Hôm nay, ở lúc một ngày thi đấu khiêu chiến cuối cùng sắp bắt đầu, Trần Hạo mới rời khỏi trạng thái tu luyện, vừa mới xuất quan, đám người Lãnh Diệc Hàn và Đạm Ðài Liên, Dương Phàm đã sớm chờ ở cửa cung điện của hắn, chỉ có thể liền hướng khu lôi đài chạy đi, liền nói chuyện.

“Tự nhiên có việc. Sao, muốn xù nợ?”

“Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, Trần Hạo ta còn chưa có thói quen quỵt nợ. Chẳng qua ngươi tới thực không đúng lúc...” Trần Hạo khẽ nhíu mày nói. Lần này nhìn thấy Lãnh Diệc Hàn luôn cảm thấy là lạ, không phải Lãnh Diệc Hàn lạ, mà là có loại cảm giác nói không nên lời, như là bị người ta nhìn chăm chú, nhưng lại không bắt được bất cứ khí tức gì. Chỉ là bằng vào linh hồn cảm giác cường hãn, xuất hiện trực giác.

“Không sao cả. Kiến thức một chút đệ tử thiên tài của Trích Tinh Môn các ngươi cũng là không tệ. Chờ ngươi thi đấu xong rồi nói sau. Lần này đến, ta cũng không phải là muốn ngươi thực hiện hứa hẹn, không cần bao nhiêu thời gian. Chờ ngươi thi đấu xong rồi nói sau...” Lãnh Diệc Hàn nói: “Ngươi tấn thăng nhanh như vậy, quả thực là lâu đài trên không, nhân tiểu thất đại, mất nhiều hơn được... Ngươi bây giờ mấy phẩm?”

Trần Hạo thu liễm khí tức quanh thân, cảm giác cường hãn của Lãnh Diệc Hàn cũng không thể xác định Trần Hạo bây giờ đến cùng là cảnh giới gì.

“Đợt lát nữa xem chẳng phải sẽ biết?” Trần Hạo mỉm cười nói, không biết là cố ý hay vô tình, chủ động quay đầu nhìn nhìn Đạm Ðài Liên phi hành ở sau người, đột nhiên tế lên năng lượng hùng hồn tinh thuần, sau khi đem nàng bọc lại, bắt lấy bàn tay nhỏ của Đạm Đài Liên, tốc độ chợt tăng lên mấy lần, nói: “Các ngươi nhanh lên, chúng ta một người cần khiêu chiến, một người bị khiêu chiến, thời gian sắp tới rồi...”

“Ừm?”

Lý Dật Phong nhất thời như là phát hiện tân đại lục, Dương Phàm cùng Nghê Kiêm Bình ánh mắt cũng đột nhiên trừng lên. Lãnh Diệc Hàn thần sắc không thay đổi, đột nhiên tốc độ nhanh hơn đuổi theo mà đi.

...

“Ngươi kéo ta làm gì?”

Đạm Ðài Liên thông minh, giờ phút này tuy cảm thấy cực độ kinh ngạc, tim đập cũng hơi nhanh hơn, nhưng trừng mắt nhìn Trần Hạo, truyền ầm hỏi. Đám người Lãnh Diệc Hàn, nàng cùng Dương Phàm coi như là quen thuộc. Hơn nữa, lúc trước Trần Hạo tuy chưa nói rõ, nhưng ít nhiều là trước mặt bọn họ, từng nói Lãnh Diệc Hàn quái dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận