Ngạo Thiên Cuồng Tôn

“Không phải chứ... Còn chưa ra? Lúc này cũng ba canh giờ rồi...” Lý Dật Phong nói.

Đắm chìm đến trong tu luyện, Trần Hạo căn bản không biết, Lý Dật Phong, Dương Phàm, Nghê Kiếm Bình cùng Đạm Đài Liên bốn người còn chờ ở ngoài cung điện của hắn.

Ba canh giờ, suốt ba canh giờ, hai đại lão gia mặc dù là lời bí mật nữa cũng nên xong rồi. Nhất là cảm giác của Trần Hạo đối với Lãnh Diệc Hàn, mọi người là rõ ràng, đó tưyệt đối là có thể bớt tiếp xúc một phút đồng hồ, sẽ bớt tiếp xúc một phút đồng hồ. Lại càng không nhắc tới loại bí mật trao đổi một mình.

“Chẳng lẽ... Trần Hạo bị chinh phục rồi?” Lý Dật Phong nhìn về phía ba người, vẻ mặt cổ quái nói.

“Có khả năng” Dương Phàm nói.

“Ừm, ta cũng cảm thấy” Nghê Kiếm Bình theo sau nói. Vẻ mặt ba người đều cực kỳ quái dị, ai cũng không nhìn Đạm Đài Liên.

“Hừ!” Đạm Đài Liên hung tợn nhìn ba người một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn bảo ta gõ cửa cứ việc nói thẳng”

“Khụ khụ... Tiểu Liên, có câu, ta thật ra thật lâu trước đây đã muốn nói với ngươi...” Lý Dật Phong xấu hổ ho khan một tiếng, nhìn về phía Đạm Đài Liên nói.

“Nói? Ta lại không bịt miệng ngươi...” Đạm Đài Liên nói. Đạm Đài Liên trước kia ở trước mặt ba người chính là sư muội tu vi nhỏ yếu ngoan ngoãn. Cũng từng bị ma quỷ ám ảnh muốn mượn dùng lực lượng ba người vượt qua Vô Tận Hải lịch lãm nguy hiểm tầng tầng, tuy chỉ có phong lưu tiêu sái khắp nơi lưu tình Lý Dật Phong đã theo, nhưng cũng chỉ là cùng nhau lịch lãm một đoạn thời gian ngắn. Nhưng bây giờ Trần Hạo không có mặt, Đạm Đài Liên ngược lại thành đại tỷ. Không có cách nào, thực lực chính là tất cả. Thực lực của Đạm Đài Liên, ba người bây giờ là thật tâm không có cách nào so sánh. Hơn nữa theo mọi người quen thuộc, Đạm Đài Liên đã sớm không là sư muội ngoan ngoãn nữa, ít nhất ở trước mặt ba người là rất bá đạo.

“Lý Dật Phong!” Dương Phàm nhíu mày, liền bắt lấy tay Lý Dật Phong. Không hề nghi ngờ, Dương Phàm là hiểu biết điểm yếu của Lý Dật Phong nhất. Cho nên nghe được Lý Dật Phong nói, hắn nhất thời cảm thấy một tia không ổn, cực kỳ không ổn.

Nghê Kiếm Bình tương tự cũng hiểu biết chuyện phong lưu của Lý Dật Phong, chỉ là không có quan hệ thân thiết như Dương Phàm cùng Lý Dật Phong, không tiện ngắt lời, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lý Dật Phong là lạ tương tự.

“D.m! Các ngươi ánh mắt gì?” Lý Dật Phong thoáng cái gạt tay Dương Phàm ra, trừng mắt nhìn hai người một cái nói. Sau khi nói xong, lại nhìn về phía Đạm Đài Liên, không chút để ý tới ánh mắt hai người ẩn chứa ý nghĩa, càng quá mức nói: “Tiểu Liên, làm một đạo tinh thần kết giới, bịt lỗ tai bọn hắn, ta nói với một mình ngươi...”

“Không cần thế. Nói đi!” Đạm Ðài Liên vốn không nghĩ cái gì, nhưng nghe được Lý Dật Phong nói như thế, nhất thời sắc mặt ửng đỏ, nhíu mày nói.

Thấy một màn như vậy, Lý Dật Phong nhất thời buồn bực” “Con mẹ nó, Nghê Kiếm Bình hiểu lầm thì hiểu lầm đi, thân mình nhất Dương Phàm cũng hiểu lầm, Dương Phàm hiểu lầm thì hiểu lầm đi, ngay cả Đạm Đài Liên cũng hiểu lầm... Chẳng lẽ nhân phẩm đã kém như vậy?”

“Vợ bằng hữu không thể trêu, đạo lý này ta còn không hiểu? Huống chi, ta tốt xấu cũng chỉ là phong lưu, nhưng cũng không hạ lưu phải không...”

Trong lòng Lý Dật Phong kêu một cái buồn bực, tức giận đến cũng không quản nữa, nói: “Ðược, nói thì nói. Hóa phức tạp thành đơn giản, nói ngắn gọn, có thể hiểu bao nhiêu, ngươi liền hiểu bấy nhiêu! Ta muốn nói là... Nam theo đuổi nữ như cách ngọn núi. Những lời này lý giải như thế nào? Tựa như Dương Phàm loại mặt hàng ném vào trong đông người cũng không nổi bật này, nếu theo đuôi một cô gái mà nói, đó là mười phần khó khăn, cách ít nhất trăm ngọn núi, mỗi ngọn còn cùng đỉnh Trích Tinh giống nhau...”

Lý Dật Phong chỉ vào cái mũi Dương Phàm nói.

Vốn đang có chút lo lắng, Dương Phàm nghe được Lý Dật Phong công kích mình, ngược lại lộ ra một tia xấu hổ, nói: “Phải đó, phải đó...”


“Có tự mình hiểu lấy thì tốt. Còn có ngươi, Nghê Kiếm Bình loại này, hũ nút tám gậy tre đánh không ra một cái rắm, so với Dương Phàm chẳng đến đâu!”

Đạm Ðài Liên khẽ nhíu mày, tựa như đã hiểu Lý Dật Phong muốn nói gì, nhưng lại như không hiểu. Không thể không nói, trừ Lý Dật Phong, Đạm Đài Liên cùng Dương Phàm, Nghê Kiếm Bình đối với phương diện nam nữ thật là không có bất cứ kinh nghiệm gì. Đạm Ðài Liên ít nhất còn có chút hiểu. Dương Phàm cùng Nghê Kiếm Bình lại mù tịt, hai người căn bản vốn không có bất cứ tâm tư gì ở trên người nữ nhân, nói ngốc, thật sự là so với heo cũng không thông suốt bằng.

“Mà nữ theo đuổi nam, chỉ cách một tầng giấy, hô một hơi, bốp, liền rách... Mấu chốt là cô gái có thể buông bỏ rụt rè trong lòng hay không, chỉ cần có thể, vậy chỉ cần bước ra một bước này, thật tình rất đơn giản... Nhất là giống Tiểu Liên ngươi cô gái như vậy, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thiên phú có thiên phú...”

“Nói cái gì đấy?” Sắc mặt Đạm Ðài Liên nhất thời đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lý Dật Phong nói.

“Cũng không tệ, hiểu rồi. Nếu ta là ngươi, lúc này nên lập tức xông vào giúp Trần Hạo giải quyết phiền toái, ừm, ít nhất phải biểu hiện đủ thân thiết, dù sao lúc ở khu lôi đài, Trần Hạo không phải cố ý như thế sao? Mọi người đều là người một nhà, ngươi cũng không cần thẹn thùng. Tuy ngươi tu vi cao, nhưng ở trong lòng chúng ta như trước xem như tiểu muội. Ý nghĩ của Trần Hạo ta có thể đoán được một hai. Hắn nếu dám mượn ngươi đến nói cho Lãnh Diệc Hàn người trăm phần trăm có sở thích đồng giới này, hắn thích là nữ nhân... Vậy liền không có khả năng đối với ngươi không có cảm giác. Ngươi nói sao? Hơn nữa, các ngươi đạt được truyền thừa, trên cơ bản danh dự của ngươi cái gì... Khụ khụ, chúng ta tin nhưng người khác sẽ không tin... Ta tựa như nói nhiều rồi, hóa phức tạp thành đơn giản, đi đi, đi đi...”

“Ta không đi!”

Vốn đang muốn đi gõ cửa. Nhưng bây giờ bị Lý Dật Phong nói, Đạm Đài Liên xấu hổ đến hận không thể chui vào kẽ đất. Không muốn đi nữa.

“Ài... Rụt rè trong một ý niệm, người trời cách xa nhau. Lòng Trần Hạo có nơi thuộc về là thật hay giả, tạm thời không nói, chỉ cần chưa gạo nấu thành cơm, mặc dù là có, các ngươi cũng là công bằng cạnh tranh bắt đầu... Ài ài ài, nữ nhân chung quy là quá để ý mặt mũi, thiên đường có lối không đi, cứ muốn vào địa ngục, lòng tự trọng thật sự là hại người... Dương Phàm, Nghê Kiếm Bình, các ngươi giải thích với ta, mời ta uống rượu! Đi!”

Lý Dật Phong tự để ỷ lẩm bẩm, một bộ cảm xúc người từng trải, còn thiếu chưa tay vuốt râu dài, bởi vì không có, nói xong liền một tay kéo một người, lăng không mà đi.

“Làm gì? Bồi tội uống rượu, đợi lát nữa không được sao?”

Nghê Kiếm Bình nhíu mày nói, lại không phản kháng.

“Con lợn, chúng ta ở nơi này, Tiểu Liên sao không biết xấu hổ? Đừng nhìn, đi mau! Nàng tu vi cao, muốn nhìn lén cũng phải xa một chút...”

“Ồ, như vậy...” Dương Phàm nói.

Lý Dật Phong nhìn hai con lợn tu vi cao hơn mình, cùng lúc buồn bực, cũng không tự kiềm chế sinh ra một loại cảm giác về sự ưu việt.

Nhìn ba người nhanh chóng biến mất, Đạm Ðài Liên đỏ bừng mặt mới dần dần khôi phục trắng nõn, nhưng tim đập lại quỷ dị nhanh hơn, hít thở cũng có chút dồn dập.

“Vào hay là không vào?

“Nữ theo đuổi nam, như cách tờ giấy... Rụt rè... Thiên đường địa vực... Cạnh tranh công bằng...”

Lời Lý Dật Phong không ngừng vang lên trong đầu Đạm Đài Liên, không nhịn được liền lâm vào trong giãy giụa. Một bên là lòng tự trọng quấy phá, một bên là Lý Dật Phong cảnh tỉnh.


“Lựa chọn như thế nào?”

Lựa chọn phương pháp của Lý Dật Phong, nàng liền mất đi kiêu ngạo của mình, nhưng có thể nhận được là Trần Hạo “bại hoại” thanh danh nàng. Lựa chọn kiêu ngạo trong lòng, thanh danh nàng như cũ là “bại hoại”, nhưng khả năng lớn hớn nữa mất đi Trần Hạo...

Từng nhìn mình, lại có Phượng Hoàng truyền thừa, chỉ cần hai điểm này nàng đã không có đường lui. Huống chi...nàng thật sự để ý cũng không phải hai điểm này. Một chút cảm xúc vi diệu ở lúc Trần Hạo nhắc nhở nàng, lại cứu nàng một mạng, đã bất tri bất giác sinh ra. Nàng còn nhớ rõ, Trần Hạo trước mặt nàng, lúc nói ra vì một cô gái, nàng là khó chịu như thế nào...

Nhưng...

Muốn nàng hy sinh kiêu ngạo cùng rụt rè của mình lại khó xử như thế. Tuy nàng cảm thấy Lý Dật Phong nói rất đúng, nhưng chung quy cảm thấy có một chút không ổn. Chỗ không ổn không phải nàng mà là Trần Hạo...

Tính cách của Trần Hạo.

Nam nhân hiểu biết nam nhân nữa cũng không hiểu biết bằng một nữ nhân sau khi yêu một người nam nhân.

Nàng rất sợ.

Sợ lúc mất đi kiêu ngạo cùng rụt rè, tính cách của Trần Hạo sẽ xem nhẹ nàng. Vậy sẽ thực không có bất cứ hy vọng gì nữa.

“Ta có thể...làm như vậy!”

Ước chừng qua nửa canh giờ, bồi hồi ở trong giãy giụa trong lòng, ánh mắt Đạm Đài Liên bỗng nhiên sáng ngời, có biện pháp trung hòa, bước ra một bước, kiên định đi về phía cửa lớn cung điện của Trần Hạo.

...

“Hô...”

Xa xa, ẩn nấp ở hư không, ba người bọn Lý Dật Phong đồng thời thở ra một hơi.

...

Nháy mắt gõ vang cửa lớn cung điện, vẻ mặt Đạm Đài Liên trở nên cực kỳ bình tĩnh, ôn hoà.

Mạnh mẽ khống chế tim đập hít thở của bản thân, bảo trì tư thái tuyệt đối bình tĩnh.


Kẹt...

Cửa lớn cung điện chậm rãi mở ra, mang theo một tia nghi hoặc, Trần Hạo xuất hiện ở trước mặt nàng.

“Tiểu Liên? Ngươi sao còn ở đây? Có việc gì?” Trần Hạo ngẩn người hỏi.

“Bọn ho nói ngươi cần hỗ trợ, chẳng lẽ ngươi không cần?” Đạm Đài Liên hơi kinh ngạc, thần niệm đảo qua trong cung điện của Trần Hạo, cũng không phát hiện khí tức của Lãnh Diệc Hàn. Nhưng Lãnh Diệc Hàn tu vi cực cao, hơn nữa có thiên phú biến thái, Đạm Đài Liên không dám khẳng định, chỉ có thể truyền âm nói. Vẻ mặt gắng giả bộ bình tĩnh, hơn nữa mang theo một tia lạnh lùng.

“Ặc... Quên, Lãnh Diệc Hàn sớm đi rồi! Các ngươi trái lại coi như là có lương tâm... Ha ha” Trần Hạo mỉm cười nói. Cảm xúc dao động của ba canh giờ trước, giờ khắc này tựa như hoàn toàn biến mất không thấy. Đôi mắt màu đen lóng lánh tinh quang rạng rỡ.

“Đi rồi? Chúng ta sao không nhìn thấy?”

“Hắn là biến thái, tự nhiên có phương thức biến thái rời đi. Ngươi vào...” Trần Hạo nói xong, mời Đạm Đài Liên đi vào.

“Đi rồi, ta còn đi vào làm gì?”

“Tiến vào sẽ biết!” Trần Hạo thấy Đạm Đài Liên bất động, liền kéo Đạm Đài Liên đi vào cung điện.

Kẹt!

Cửa lớn của cung điện nhất thời đóng lại, cùng lúc cấm chế của cung điện cũng mở ra.

“Ngươi muốn làm gì?”

Sắc mặt Đạm Đài Liên đỏ bừng, giãy khỏi tay Trần Hạo, nói.

“Ha ha, ngươi muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn!” Trần Hao nhìn chằm chằm Đạm Đài Liên, trên mặt mang theo mỉm cười, nói.

“Cái gì?”

“Phượng truyền thừa” Trần Hạo nói.

Sắc mặt Đạm Đài Liên nháy mắt đỏ bừng, nói: “Ta nói rồi, ta không cần... Nam nữ thụ thụ...”

“Lần trước chưa nói rõ với ngươi, ta có phương thức đặc thù, căn bản không cần âm dương giao hòa. Như vậy chung quy có thể chứ?” Trần Hạo nói.

“Không cần! Tóm lại, ta chính là không cần! Ngươi không thể bắt buộc ta!”

Đạm Đài Liên nhất thời càng thêm kiên định nói, khuôn mặt nhỏ trừng mắt nhìn Trần Hạo, màu sắc cũng đã thay đổi.

“Đây là tốt cho ngươi!” Trần Hạo nhíu mày nói: “Ngươi sợ cái gì?”


Trần Hạo có chút không hiểu, cũng đã nói không cần âm dương giao hòa, nói rất rõ ràng rồi. Hắn không thể lừa nàng. Nhưng Đạm Đài Liên sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy... Có khủng bố như vậy.

“Ta sợ cái gì... Ngươi, ngươi không phải là muốn rũ sạch quan hệ với ta sao? Vậy ngươi đem Hoàng lấy đi, ta ai cũng không cần!” Đạm Ðài Liên nhìn bộ dáng hung hăng của Trần Hạo, nhất thời khí huyết cuồn cuộn, không chút nhường nhịn nói.

“Rũ sạch quan hệ? Đầu ngươi cả ngày nghĩ những gì? Đừng nói lời thừa với ta, muốn cũng phải, không muốn cũng phải muốn!” Trần Hạo bá đạo nắm chặt Đạm Đài Liên, liền thúc giục năng lượng mạnh mẽ, hai tay giống như kìm sắt, sợ Đạm Đài Liên phản kháng.

Nhưng...

Ngoài dư đoán là Đạm Ðài Liên lại không giãy giụa, nói: “Ðau... Buông, ta nhận là được”

Trần Hạo hơi sửng sốt, buông lỏng tay ra, chỉ thấy cổ tay trắng noãn của Đạm Đài Liên đã trở nên đỏ bừng, nhất thời nhíu mày, chăm chú nhìn hai mắt Đạm Đài Liên.

Không hiểu.

Nữ nhân thật sự là một sinh vật kỳ diệu.

“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”

Cảm giác ánh mắt Trần Hạo là lạ, khí tức trên người tựa như bỗng nhiên bắt đầu quỷ dị biến hóa, như là hoàn toàn biến mất, Đạm Đài Liên lui ra phía sau hai bước hỏi, cảm giác sâu sắc của ý giả làm nàng có loại cảm giác kỳ quái, giống như mình ở trước mặt Trần Hạo là hoàn toàn trần truồng, không còn có bất cứ bí mật nào che giấu. Loại cảm giác này làm cho nàng thấp thỏm bất an.

Trần Hạo khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, tức giận trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.

Đối mặt nữ nhân không thể hiểu, Trần Hạo rốt cuộc vẫn là thử cảm ứng quỹ tích sinh mệnh của nàng, để bắt được đáp án hắn muốn.

Từ khi quen Đạm Đài Liên tới nay, hắn chưa bao giờ thử đi hiểu, phân tích, cố ý tránh một số thứ. Nhưng tới hôm nay một bước này lại làm hắn không thể không thử đi làm rõ ràng một số thứ.

Điêu kĩ thần kỳ không làm hắn thất vọng, kết quả đạt được như lúc hắn từng điêu khắc Tiêu Mai, không thể lập tức đem mắt điêu khắc, bởi vì đó là một loại tình cảm làm hắn cảm thấy tạm thời không thể thừa nhận.

“Ta có tốt như vậy?”

“Ngươi tốt? Ai nói ngươi tốt? Ta xưa nay không cảm thấy!” Đạm Đài Liên quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng ánh mắt xuyên thủng lòng người của Trần Hạo, trong lòng cực kỳ bối rối, nhưng cố gắng trấn định lạnh lùng nói.

“Vậy...thì tốt. Vào đi!” Trần Hạo không nói nhiều, liền đi vào phòng tu luyện.

Đạm Đài Liên cũng đi vào theo, nói sang chuyện khác, nói: “Phải làm như thế nào?”

“Tế ra Hoàng, cái khác ngươi không cần phải xen vào, ta đến hoàn thành! Biện pháp này chỉ là tạm thời, ở lúc ngươi chưa thể hoàn toàn tới âm dương cần bằng, Phượng vẫn không thể cùng Hoàng cùng lúc tồn tại quá lâu. Đến lúc đó, ta lại giúp ngươi là được...” Trần Hạo nói.

Nhưng lại không dám nhiều lời, trong lòng cũng rất rối rắm, chỉ có thể tạm thời không nghĩ, ném sau đầu, đi một bước tính một bước.

“Ồ...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận