Ngạo Thiên Cuồng Tôn

“Ðây là cực hạn của hắn sao?”

Khác với Vu Thừa Phong. Trần Tuyết cảm ứng Trần Hạo bày ra khí tức, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra một tia ngưng trọng, chẳng qua cũng chỉ là ngưng trọng. Ở trong động thiên loại nhỏ, nàng đối với Trần Hạo hiểu biết đã xâm nhập đến cảnh giới nhất định.

“Tiếp chiêu đi!”

Khí thế ngưng tụ tới đỉnh phong, Kiếm Vũ Phỉ giống như quân vương cao cao tại thượng, cách không vung kiếm chém ra.

Oành đùng đùng Oành đùng đùng...

Từng tảng đá khổng lồ rợp trời rợp đất rậm rạp giống như châu chấu, đánh về phía Trần Hạo, mỗi một khối đều ẩn chứa thiên địa chi uy cùng giang sơn ý chí khủng bố, tốc độ xa xa vượt qua vận tốc âm thanh mấy lần.

Nhưng càng kinh người là Kiếm Vũ Phỉ nhân kiếm hợp nhất.

Cả người sau khi mượn thiên địa lực phát ra tảng đá khổng lồ công kích, khí tức chợt biến mất, tính cả thân hình cũng biến mất trong hư không ở trước mắt Trần Hạo, ẩn nấp đến giữa từng khối đá khổng lồ.

Đây mới là sát chiêu thật sự!

Dù Trần Tuyết đối với Trần Hạo có tự tin tuyệt đối, ở một khắc này sắc mặt cũng nhất thời biến đổi, nàng tuyệt đối không nghĩ tới chiêu tuyệt học này của Kiếm Vũ Phỉ, còn ẩn chứa ẩn nấp đánh bất ngờ kinh người như thế. Ðây chính là lĩnh vực nàng am hiểu, nhưng linh hồn cảm giác vượt xa người thường, nàng lại hoàn toàn không thể tập trung khí tức Kiếm Vũ Phỉ.

Cái này tuyệt đối là nguy hiểm!

Kinh hãi thật sự còn có Trần Hạo, ở một khắc này Trần Hạo cảm ứng được một loại uy hiếp tử vong trước đó chưa từng có.


“Thế mà không cảm ứng được... Giang sơn kiếm đạo, giang sơn kiếm đạo... Ẩn chứa giang sơn ý cảnh, hóa thân giang sơn... Thì ra là thế!”

Trong nháy mắt, ngộ tính kinh người của Trần Hạo liền rõ ràng chỗ cường hãn thật sự của giang sơn kiếm đạo của Kiếm Vũ Phỉ. Hóa thân giang sơn, nàng chính là giang sơn, giang sơn chính là nàng. Ở giữa tầng tầng tảng đá khổng lồ, khí tức của nàng hoàn toàn dung nhập đến trong đó. Mỗi một tảng đá khổng lồ đều là nàng, nàng chính là mỗi một tảng đá không lồ. Nói trắng ra là cự thạch công kích chẳng qua là yểm hộ sát chiêu thật sự của nàng.

Tốc độ quá nhanh, Trần Hạo căn bản không có quá nhiều thời gian tự hỏi, càng không có thời gian lĩnh ngộ, duy nhất có thể làm đó là chính diện chống đỡ!

Hơn nữa Trần Hạo biết hắn phải nhanh hơn!

Giờ khắc này, tâm thần Trần Hạo tập trung trước đó chưa từng có, hét lớn một tiếng, một kiếm quét ngang!

Lại một kiếm quét ngang!

Lại một kiếm quét ngang!

Bá bá bá!

Liên hoàn ba kiếm nhanh như sao băng.

Mỗi một kiếm đều là Bạch Kim Phá Thiên Trảm!

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm...

Ba dải lụa gần như không phân trước sau ẩn chứa lốc xoáy không gian khủng bố, ở nháy mắt cùng từng tảng đá khổng lồ va chạm, bộc phát ra tiếng thiên địa vang rền, từng tảng đá khổng lồ liền hóa thành bột phấn.

Thân hình Kiếm Vũ Phỉ chợt xuất hiện.

“Chết đi!”

Không ai có thể hình dung Kiếm Vũ Phỉ giờ phút này có bao nhiêu kinh hãi, ban đầu cho rằng một kiếm vượt qua cảnh giới của nàng tuyệt đối có thể chém giết Trần Hạo. Thậm chí nàng căn bản không cần nhân kiếm hợp nhất ra tay, nhưng nàng lại không nghĩ tới Trần Hạo lại có thể ở nháy mắt đem thiên địa linh khí nàng mượn ngưng tụ Vũ Động Giang Sơn đều đánh vỡ. Ở trong tính toán của nàng, bằng lực lượng Trần Hạo, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng Trần Hạo đã làm được.

Tuyệt chiêu liên phát!

Đây là khái niệm...

Ít nhất Kiếm Vũ Phỉ chưa từng gặp, thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói, có ai có thể liên tục phát tuyệt chiêu.

Nhưng Trần Hạo lại ở trong nháy mắt phát ra ba đạo Bạch Kim Phá Thiên Trảm, làm nàng không chỗ nào ẩn giấu.


Tinh khí thần, toàn thân lực lượng, toàn bộ ý chí, ở dưới cực độ khiếp sợ, Kiếm Vũ Phỉ cô đọng trước đó chưa từng có, nhân kiếm hợp nhất, nàng như xé rách hư không, tập trung mi tâm Trần Hạo. Nàng không tin Trần Hạo còn có thể phát ra tuyệt chiêu! Hơn nữa, mặc dù Trần Hạo còn có thể phát ra tuyệt chiêu, nàng cũng có đủ lòng tin dùng một kiếm mạnh nhất này chém giết Trần Hạo!

Tê!

Gần nữa, gần nữa...

Kiếm Vũ Phỉ tựa như đã nhìn thấy hy vọng thắng lợi.

“A...”

Trần Tuyết kêu ra tiếng sợ hãi, nhưng giờ khắc này nàng lại không thể giúp gì. Không nói thi triển tuyệt chiêu không kịp, mặc dù là thi triển cũng không có tác dụng.

Vu Thừa Phong ở cùng lúc hưng phấn, tim mật đều lạnh. Trần Hạo liên tục phát tuyệt chiêu là khái niệm kinh người. Kiếm Vũ Phỉ một chiêu ẩn giấu vô thượng uy lực bản thân bộc phát ra là khái niệm kinh người. Vu Thừa Phong chính là nội môn đệ nhất nhân quần đảo Nam Hải mạnh nhất trong ba phương thế lực, nhưng giờ khắc này hắn biết vô luận đối mặt Trần Hạo hay đối mặt Kiếm Vũ Phỉ đều không phải hắn có thể chiến thắng...

May mà hai người đã đến một đường sinh tử. Hắn có thể khẳng định Trần Hạo hẳn phải chết, Kiếm Vũ Phỉ cũng không tốt đến đâu. Lúc đó là thời điểm hắn chém giết Kiếm Vũ Phỉ!

Giữa sinh tử một đường, sắc mặt rõ ràng tái nhợt, vẻ mặt Trần Hạo lạnh lùng đến cực hạn, ba chiêu Bạch Kim Phá Thiên Trảm liên tục phát đã là cực hạn của hắn, trên thực tế, nếu không phải thể chất hắn ý võ song tu, làm tinh thần lực hắn vượt xa cường giả đồng cấp, hơn nữa lực lượng linh hồn hơn xa người khác có thể so sánh, mặc dù là hắn cũng không cách nào làm được tuyệt chiêu liên phát. Nhưng dù Vậy, cái giá phái trà cũng tượng đối lớn. Lấy thực lực hắn bây giờ, tuyệt đối có thể phát ra mười lần Bạch Kim Phá Thiên Trảm, nhưng chỉ ba lượt liên tục phát này lại hao phí sáu phần chân nguyên của hắn. Nhưng ngay cả tổn thương đến Kiếm Vũ Phỉ cũng chưa làm được. Mà giờ phút này hắn phải đối mặt là sát chiêu thực sự của Kiếm Vũ Phỉ!

Giờ khắc này, Trần Hạo rõ ràng phán đoán ra, mặc dù hắn đem Ðộc Cô Kiếm Quyết, ảo diệu không gian thuộc tính đều dung nhập đến Bạch Kim Phá Thiên Trảm, toàn lực phát ra, cũng không thể chống đỡ một kiếm nhân kiếm hợp nhất, ngưng tụ công kích mạnh nhất của nàng. Vậy kết quả là...

Chết!

“Hòa cho ta!”

Khí tức tử vong nồng đậm làm Trần Hạo điên cuồng, không có lý do gì che giấu nữa, cũng không che giấu được, nếu không chết chính là hắn!

Theo Trần Hạo hét lớn, Trần Hạo lần nữa đánh ra một kiếm!


Vẫn là Bạch Kim Phá Thiên Trảm!

Vẫn ẩn chứa ảo diệu không gian thuộc tính!

Nhưng, khác là...

Oành Oành Oành Oành Oành!

Ngao! Ngao! Ngao! Dát! Dát!

Theo Trần Hạo đánh ra một kiếm, thú rống vang vọng thiên địa chợt từ trên Ngũ Hành Kiếm dâng lên!

Phi Long rời vực!

Kỳ Lân phá đất!

Mãnh Hổ xuống núi!

Chu Tước thiêu đốt trời!

Quy Xà về biển!

Lực lượng truyền thừa của ngũ phương thần thú bị Trần Hạo mạnh mẽ dung nhập đến trong Bạch Kim Phá Thiên Trảm, từ sau khi đạt được ngũ phương thần thú, hắn trên cơ bản là đem ngũ phương thần thú giấu đi. Một là hắn không muốn mượn dùng lực lượng thần thú, hai là con đường tu luyện khẩn trương, hắn căn bản không có thời gian tiêu phí tinh lực ở trên người ngũ phương thần thú bỏ công phu. Chẳng qua, loại quan niệm này lúc ở động thiên tu luyện đã sửa đổi. Từng chung quy là có chút đứng núi này trông núi nọ, đối với Đạo Tàng Bí Yếu quá mức ảo tưởng, căn bản chưa nhận thức được, chỉ có nắm vào trong tay mới là thuộc về mình. Ðạo của mình, chỉ có thông qua tự mình không ngừng lĩnh ngộ, không ngừng hoàn thiện, mới có thể bước lên mạnh nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận