Ngạo Thiên Cuồng Tôn

“Trần Hạo sư huynh sợ là cũng sẽ khó xử, hơn nữa không dễ xử lý nhỉ? Thực lực hai người Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Đài Liên thật sự là quá khủng bố, mà Trần Hạo sư huynh nghe nói chỉ là nửa bước Nguyên Anh, sợ là rất khó ngăn cản...”

“Cái này ngươi nói sai rồi. Tu luyện giới đã truyền ra, Trần Hạo sư huynh ở trong siêu cấp thiên tài Đông đại lục, Tây đại lục, quần đảo Nam Hải ba phương thế lực, lấy thực lực Kim Đan cảnh hậu kỳ, không những đạt được khảo thí tổng xếp hạng thứ sáu, còn đã chém giết vài tên tuyệt đỉnh thiên tài cửu phẩm tông môn của quần đảo Nam Hải, nghe nói đều là nửa bước Nguyên Anh cùng Nguyên Anh cảnh. Phải biết rằng tuyệt đỉnh thiên tài của những cửu phẩm tông môn đó là khái niệm gì? Bọn họ sợ là có thể thoải mái chém giết siêu cấp thiên tài Nguyên Anh hậu kỳ Đông đại lục chúng ta!”

“Tin tức khi nào? Sao ta chưa nghe nói?”

“Hai ngày gần đây mới truyền ra. Ta cũng là thời điểm vừa mới đến tiên đạo liên minh giao nhiệm vụ mới nghe nói. Trần Hạo sư huynh đã được coi là nội môn đệ nhất nhân bao gồm Đông Tây hai đại lục cùng quần đảo Nam Hải! Chỉ cần bước vào Nguyên Anh cảnh liền đủ để cùng đám người Sở Khuynh Thiên, Cô Tinh, Ngô Nhược Trần tranh phong! Danh tiếng so với ba người bọn hắn còn... Đến rồi...”

...

Vù vù vù!

Ngay lúc đám người đang nghị luận, Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Đài Liên cách xa nhau mấy trăm trượng lăng không mà đến.

Chỉ là làm mọi người kỳ quái là Trần Hạo lại chưa tới. Càng kỳ quái là thẳng đến hai người đại chiến chấm dứt, Trần Hạo cũng không ra màn.

Hách Liên Vũ Tử và Đạm Ðài Liên chiến đấu không thể nói là không đặc sắc, hai người bày ra lực lượng rất khủng bố, nhưng ở trong cảm giác của mọi người, luôn có một chút đầu voi đuôi chuột, bởi vì hai người tựa như ai cũng không có ý nghĩ liều mạng, từ đầu đến cuối ai cũng chưa thi triển ra tuyệt chiêu, ra ngoài mọi người đoán trước, Hách Liên Vũ Tử tuy vững vàng đè ép Đạm Đài Liên nhưng tựa như ai cũng không thể làm gì được đối phương. Đại chiến non nửa canh giờ, ở thời điểm Hách Liên Vũ Tử đề xuất ngang tay, Đạm Ðài Liên bị áp chế lựa chọn đồng ý.

Liền vân đạm phong khinh như vậy chấm dứt, lại vân đạm phong khinh rời khỏi...


...

Hách Liên Vũ Tử tự nhiên là bởi vì đã đáp ứng Trần Hạo, vốn tính ban đầu làm như vậy, nàng sai trước, dù sao cũng đoạt cung điện của người ta. Chỉ là không nghĩ tới Đạm Đài Liên so sánh với hai tháng trước chiến lực tăng lên một mảng lớn. Cái ngang tay này tuy là kết quả nàng muốn nhường, nhưng là không phải quá oan...

Mà Đạm Đài Liên lại không biết Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử bí mật bàn chuyện trước, nhưng sau khi chiến đấu lại mơ hồ cảm giác được Hách Liên Vũ Tử có giữ tay. Nếu không quả quyết sẽ không ở dưới tình huống chiếm ưu thế, đề xuất ngang tay. Chẳng qua, tuy như thế, Đạm Đài Liên cũng không cảm thấy mình chiếm bao nhiêu tiện nghi, dù sao ở dưới Trần Hạo hạn chế, nàng không thể liều mạng hạ sát thủ. Nếu không, nàng đem Thất Tinh tuyệt học thi triển đến mức tận cùng cũng không nhất định thua Hách Liên Vũ Tử.

...

Ôn nhu hương, mộ anh hùng.

Những lời này Trần Hạo luôn ghi nhớ trong lòng. Nhất là thời điểm thật sự gặp vấn đề cảm tình, càng tràn đầy đồng cảm, tất nhiên tránh như rắn rệt.

Không thể không nói đây là điểm yếu của Trần Hạo.

Kết quả chiến đấu của hai người đã sớm ở trong dự đoán của Trần Hạo, cho nên dứt khoát không đi xem. Bởi vì hắn căn bản không nghĩ thông, như thế nào cùng lúc ở chung với hai nàng. Cho nên dứt khoát không để ý tới, tạm thời buông xuống. Chỉ có thể đi một bước xem một bước như vậy, hơn nữa, lúc này hắn quan trọng nhất là tăng lên thực lực của mình, mà không phải đem tinh lực lãng phí ở trên loại nữ nhân tình từng phút đồng hồ liền miễu sát vô số não tế bào.

...

“Cung điện cho ngươi, ta có ngọn núi của ta!”

Khi Hách Liên Vũ Tử và Đạm Đài Liên trở lại trên đỉnh núi của Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử hơi do dự, vẫn là nói. Ngang tay có thể nhưng muốn nàng và Đạm Đài Liên ở đến trong một tòa cung điện, nàng cũng không muốn.

Không nói phòng tu luyện chỉ có một cái, dù là hai cái, nàng cũng không muốn lúc nào cũng cùng một người không thích ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

“Không cần ngươi nhường. Ta cũng có ngọn núi của ta!” Đạm Đài Liên không chút do dự nói.

Hách Liên Vũ Tử nhìn Đạm Đài Liên cũng không so với mình kém cỏi hơn, nói: “Vậy ý tứ là ngươi muốn vào ở ngọn núi của ngươi hả? Vậy vừa vặn, ta liền không cần dọn đi nữa...” Nói xong liền hướng về cung điện bay đi.

“Ngươi...” Đạm Đài Liên không nghĩ tới Hách Liên Vũ Tử sẽ có cái kiểu này, sau khi hơi sửng sốt, chợt “Tê” một tiếng, liền đi qua theo.

“Ngươi theo làm gì?”


“Ngươi không đi, ta cần gì phải đi?”

“Ta nhường ngươi, ngươi không cần, ta dùng, ngươi lại tới theo, có ý tứ gì?” Hách Liên Vũ Tử khó chịu nói.

“Ý tứ rất rõ ràng, ta khinh thường ngươi nhường! Ngươi đi, ta mới đi. Ngươi ở, ta vì sao không được?”

“Thực nhàm chán. Vậy ngươi ở!” Hách Liên Vũ Tử nói xong liền không để ý tới Đạm Đài Liên nữa, sau khi tiến vào cung điện đem đồ vật của mình nhanh chóng thu hồi, liền muốn rời khỏi.

“Đợi một chút!”

Ngay tại lúc này, Đạm Ðài Liên lại cất tiêng kêu lên.

“Sao?”

“Ngươi ở đi. Một năm sau ta sẽ đoạt lại.” Đạm Đài Liên nói xong, liền rời khỏi, chẳng qua cũng chưa rời khỏi ngọn núi, mà đi một cái cung điện khác.

Hách Liên Vũ Tử thực không còn lời nào “Nữ nhân này có bệnh? Một năm sau, mười năm sau ngươi cũng đừng mơ cướp đi!”

Thật ra không phải Đạm Đài Liên có tật xấu, mà là ở lúc xác định Hách Liên Vũ Tử không phải chơi nàng, mới làm như vậy. Trên thực tế hai người đều rõ ràng, cái này căn bản là không phải tranh cung điện... Hơn nữa, nói nghiêm khắc, thực lực của Đạm Đài Liên không bằng Hách Liên Vũ Tử. Nếu Hách Liên Vũ Tử thực dọn đi, lại tỏ ra nàng không phong độ...

...


Không thể không nói, nữ nhân căn bản chính là một loại sinh vật không thể cân nhắc. Nhất là lúc nữ nhân đấu cùng nữ nhân, chuyện gì lông gà vỏ tỏi đều có thể toát ra.

Loại kết quả này, ở trong bế quan Trần Hạo vô luận cũng không thể ngờ tới.

...

Đảo mắt bốn tháng thời gian vội vàng mà qua, Trần Hạo rốt cuộc đem thu hoạch ở thiên không chi thành tiêu hóa hết, trong mơ hồ đã cảm giác được cảnh giới nửa bước Nguyên Anh của mình đã đến cực hạn.

“Hô...”

Trần Hạo từ từ thở phào ra, chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu đen ngoài ánh mắt trong trẻo thâm thúy, không có bất cứ tinh quang nào tràn ra, loại tình huống này thật có chút quỷ dị.

Phải biết rằng dưới tình huống bình thường, kiếm khách ở khoảnh khắc tu luyện kết thúc, mở mắt, đều sẽ đem kiếm ý trạng thái đỉnh phong của mình từ trong đôi mắt phát ra. Dù nói như thế nào, Trần Hạo tịnh tiến lần nữa cũng không nên thoạt nhìn bình thường như thế, thậm chí căn bản không cảm ứng được bất cứ kiếm ý gì.

“Bốn tháng bế quan, không nghĩ tới cảnh giới kiếm đạo khó tăng lên nhất ngược lại tăng lên tới kiếm đạo tam trọng đỉnh phong, hơn nữa mơ hồ ẩn chứa khí tức hồng trần kiếm đạo...”

Trần Hạo thầm nghĩ: “Đã đến cực hạn của ta bây giờ rồi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận