Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Trần Hạo hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lóng lánh ra một sự lạnh lùng trước đó chưa từng có. Không ai biết vừa rồi trong cơ thể Trần Hạo đã xảy ra cái gì, càng không ai biết trước đây gặp được Ngô Nhược Trần cũng không có bất cứ nắm chắc gì, giờ phút này Trần Hạo lại có được lòng tin tuyệt đối.

Áp lực Thiên Kiếm Tông tông chủ tùy ý phát ra bàn tay to kia mang cho hắn áp lực thật lớn, khôn cùng nghẹn khuất, phẫn nộ, làm cho quanh thân bị giam cầm hắn lâm vào điên cuồng, nguyên anh bảy màu trong đan điền, máu, kinh mạch, cơ nhục, giam cầm, thậm chí mỗi một cái tế bào cùng với tinh khí thần, linh hồn, đều ở nháy mắt lâm vào cuồng bạo, một loại cuồng bạo muốn đâm thủng trời đất, điên cuồng mà vận chuyển.

Đáng tiếc, ở dưới vô thượng thần thông của Thiên Kiếm Tông tông chủ trói buộc, không thể nở rộ ra một chút, chẳng qua cũng chính bởi vì loại áp bách không thể kháng cự này làm cho toàn bộ lực lượng của Trần Hạo ở trong cơ thể hắn cuồn cuộn thiêu đốt, vô hình trung, thân thể liền thành lô đỉnh của hắn, đem toàn bộ năng lượng trong cơ thể dẫn bạo, loại cảm giác đó giống như lúc ở Tiêu gia, lần đầu tiên đối mặt Tiêu Cát Hàn cuờng hãn, làm cho Trần Hạo ở trong thời gian ngắn ngủn mấy hơi thở sinh ra một lần lột xác.

Không có cảnh giới tăng lên lột xác.

Oành!

Ngô Nhược Trần cũng hít một hơi thật sâu, cuồng bạo bay về phía lôi đài.

Hắn rất nghẹn khuất, trình độ nghẹn khuất không thua chút gì Trần Hạo. Ban đầu lúc nhìn Trần Hạo đem Mạnh Lãng đánh bại, chiến ý của hắn đã dâng lên tới đỉnh phong, đó là kết quả hắn muốn. Hắn muốn dùng lực lượng tuyệt đối của hắn đem Trần Hạo hung hăng trấn áp giẫm bẹp, hắn muốn cho mọi người hiểu Ngô Nhược Trần hắn tuyệt không kém hơn bất luận kẻ nào. Thiên Kiếm Tông chỉ còn lại một mình hắn thì vẫn chưa sao cả.


Hắn mới là thiên tài số một Thiên Kiếm Tông, hắn mới là người cuối cùng có thể ngăn cơn sóng dữ!

Lúc đó, có thể nói tinh khí thần, chiến ý của hắn toàn bộ đều tới trạng thái đỉnh phong, nhưng tông chủ ngu ngốc của hắn lại bỗng nhiên đem đến một vở kịch như vậy liền làm cho hắn yên... Nếu vở kịch đó diễn thành còn chưa tính, nhưng không những không thành, còn bị nữ Tiên Tôn đánh đòn cảnh cáo nện xuống, tuy chưa sợ tới mức tè ra quần, nhưng cả người đã chua thối...

Hắn đã bị dọa choáng váng, không còn có chiến ý gì.

May mắn, câu nói bắt đầu thi đấu của nữ Tiên Tôn làm hắn lần nữa thiêu đốt ý chí chiến đấu! Thực lực chính là tất cả, chỉ cần bản thân mạnh, không cần phải lo lắng Thiên Kiếm Tông. Mình mạnh, mới là mạnh thật sự!

Khí tức Hóa Thân cảnh trung kỳ đỉnh phong nháy mắt tràn ngập toàn bộ lôi đài, uy áp khủng bố cùng chiến ý nhanh chóng tăng vọt tận trời, khiến cho mọi người ở diễn võ trường lần nữa đem ánh mắt tập trung ở chỗ lôi đài hai người Trần Hạo cùng Ngô Nhược Trần.

Không hề nghi ngờ, một trận chiến này chính là quyết đấu đỉnh phong nhất từ lúc bắt đầu tới nay, hơn nữa cũng tất nhiên là hai người trong top hai mười va chạm trước!

Tựa như đã được Tiên Tôn nhìn trúng, thắc mắc Trần Hạo có thể chiến thắng siêu cấp thiên tài Ngô Nhược Trần vượt qua hắn hơn một cấp hay không.

Tiếng nghị luận ong ong trong khoảnh khắc liền từ yếu mạnh lên, lập tức lan tràn đến mỗi một góc của diễn võ trường.

Lần thi đấu giao lưu tông môn top hai mươi cá nhân này đã rất rõ ràng, tố sáu là Trần Hạo và Ngô Nhược Trần. Trần Hạo có thể đi đến bây giờ, trước đó căn bản là không ai có thể nghĩ đến. Dù sao Trần Hạo cường đại là tiềm lực mà không phải thực lực. Ban đầu ở trong ý nghĩ của mọi người, tổ sáu xuất hiện hai người, hẳn là Ngô Nhược Trần cùng Mạnh Lãng

Nhưng bây giờ, Trần Hạo đã tạo kỳ tích vượt qua mọi người tưởng tượng, một đường thắng liên tiếp, hơn nữa ở dưới trạng thái mọi người nghĩ là mỏi mệt, đem Hóa Thân cảnh sơ kỳ Mạnh Lãng thoải mái đánh bại, mà giờ đây lại gặp phải Ngô Nhược Trần đạt được tư cách công tử, cũng là thực lực yếu nhất top bốn mọi người công nhận.

Thắc mắc là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong Trần Hạo còn có thể tiếp tục tạo kỳ tích nữa hay không.

Trên lôi đài, Trần Hạo bất động như núi, đối mặt uy áp cùng chiến ý khủng bố của Ngô Nhược Trần, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như đao tước, trừ ánh mắt tỏ ra sắc bén vô cùng, căn bản không có chút biến hóa.


Thương! Thương!

Hai tiếng réo rắt hầu như cùng lúc vang lên.

“A?”

Nhưng cũng trong nháy mắt này, toàn bộ diễn võ trường bỗng bộc phát ra từng đợt kinh hô kinh ngạc. Chính là ba người Sở Khuynh Thiên, Hạ U U, Cô Tinh, cũng lộ ra một tia kinh ngạc, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

“Ngô Nhược Trần vậy mà là dùng đao? Cái này... Cũng quá ngoài ý muốn rồi nhỉ?”

Không ai nghĩ đến, trước sau lấy kiếm ra sân, Ngô Nhược Trần lúc đối mặt Trần Hạo, lại biến thành đao. Ðại đao màu bạc dài chừng hai thước, hơi hơi chuyển màu lam, tản ra khí tức lạnh lẽo khủng bố, từng phù văn huyền ảo tinh xảo trải rộng chuôi đao, thân đao, rãnh đao thật dài quán thông nửa thân đao, lại là màu đỏ sẫm như máu tươi đọng lại tản ra sát khí cùng huyết tinh nồng đậm, ở trong tay Ngô Nhược Trần phát ra tiếng chấn động ong ong, như hung thú đói khát, khẩn cấp muốn giết người uống máu...

Chỉ cần là bộ dạng đã làm mọi người rõ ràng thanh đao này tuyệt đối là thượng phẩm linh khí đứng đầu!

“Ngươi rất mạnh! Thẳng đến trước khi ngươi chiến thắng Mạnh Lãng, ta cũng chưa bao giờ đem người đặt ở trong mắt, ta thừa nhận ta đã xem nhẹ ngươi! Chỉ là Nguyên Anh cảnh đã bức ta bây giờ bại lộ con bài chưa lật đao khách, ngươi đủ để kiêu ngạo rồi!”

Oành!


Theo tiếng nói của Ngô Nhược Trần, một cỗ đao ý lạnh lùng bá đạo lại không mất dày nặng mệnh mông, lấy tốc độ khủng bố tăng vọt, đao ý đó phảng phất muốn đem trời bổ ra, muốn cắt đại địa, chỉ là đao ý đã làm người ta cảm thấy lưỡi đao tới mặt...

“Đao ý đao đạo đại thành chi cảnh?”

Tê tê tê!

Tiếng hít ngược khí lạnh nháy mắt vang vọng toàn bộ diễn võ trường. Nếu nói Ngô Nhược Trần bại lộ nói ra là đao khách làm người ta kinh ngạc, vậy giờ phút này triển lộ cảnh giới đao ý lại làm mọi người kinh hãi.

Mặc dù là Sở Khuynh Thiên cũng khẽ nhíu mày.

Đao khách là tồn tại nổi danh cùng kiếm khách, kiếm khách sắc bén vô cùng, đao khách bá tuyệt tứ phương, bất cứ sự vật nào ngăn cản ở trước mặt nó đều phải bị nó một đao chặt đứt, chặt đứt như bổ dưa thái rau!

Mà cảnh giới đao đạo của Ngô Nhược Trần đã đến đại thành chi cảnh. Ðại thành chi cảnh là giữa tứ trọng thiên đến lục trọng thiên của đao đạo, đao ý của Ngô Nhược Trần rõ ràng đại thành sơ kỳ, cũng chính là tứ trọng thiên đỉnh phong, nhưng dù vậy cũng làm mọi người kinh ngạc. Bởi vì ở trong Hóa Thân cảnh còn chưa nghe nói ai có thể đem cảnh giới đao đạo, kiếm đạo tu luyện đến tứ trọng thiên, ít nhất ở Đông đại lục là chưa có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận