Trần Hạo chiến đấu với Cô Tinh cơ bản không có bất cứ gì hồi hộp. Tuy Cô Tinh biểu hiện rất không tệ, nhưng chung quy cùng Trần Hạo chênh lệch rất lớn, cuối cùng thua trận không có chỗ nào đặc sắc.
Trái lại là Hạ U U cùng Lãnh Diệc Hàn quyết đấu, làm mọi người lần nữa kiến thức được cường hãn cùng tính dẻo dai của Lãnh Diệc Hàn. Ở trên lực lượng tuyệt đối, Lãnh Diệc Hàn rõ ràng kém Hạ U U một cái cấp bậc, nhưng bức ra con bài chưa lật của Hạ U U, tuyệt tình kiếm đạo!
Dù vậy, Hạ U U cuối cùng cũng chưa thể chiến thắng Lãnh Diệc Hàn. Đương nhiên, Lãnh Diệc Hàn cũng không thể chiến thắng Hạ U U. Đây là dựa theo quy tắc thi đấu định ra kết cục. Ở trong mắt người xem, trên thực tế là Hạ U U chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng Lãnh Diệc Hàn lại chết không nhận thua, cắn răng chống đỡ... Hai người ước chừng chiến đấu nửa giờ, cuối cùng Hạ U U bị ép bất đắc dĩ đề xuất ngang tay, Lãnh Diệc Hàn mới xem như dừng tay...
Chẳng qua, trong lòng Hạ U U lại rất tức giận. Nguyên nhân không có gì khác, bị vây bởi quan hệ của Lãnh Diệc Hàn cùng Trần Hạo làm nàng không cách nào hạ tử thủ, cũng không thể liều mạng với Lãnh Diệc Hàn. Nếu không, ở dưới ưu thế cảnh giới, nàng muốn thắng lợi căn bản không khó, nhưng kết quả có thể là cái giá đắt Lãnh Diệc Hàn ngã xuống...
Càng làm Hạ U U tức giận là ở nháy mắt trọng tài tuyên bố ngang tay, kết cục Lãnh Diệc Hàn còn nhìn chằm chằm nàng lạnh lùng nói một câu: “Ta biết ngươi giữ tay, nhưng mặc dù ngươi không giữ tay, ta cũng tuyệt đối không thua ngươi! Bây giờ là vì cảnh giới chênh lệch mới để người chiếm thượng phong, không bao lâu, ta sẽ vượt qua ngươi!”
“Người này sao có thể như vậy? Mình đã nhường hắn rồi, còn nói loại lời này, quả thực là quá không biết tốt xấu, quá không có phong độ, trách không được là tên biến thái. Hơn nữa vẻ mặt đó, bộ dạng đó thấy thế nào cũng không như là đang đơn thuần nói thi đấu sẽ không thua mình...”
Lúc Hạ U U cùng Lãnh Diệc Hàn với hơn mười người phía sau xác định đều đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, vòng tiếp theo lại bắt đầu.
Đến lúc này, trọng tài cùng với mọi người, đối với thực lực của năm người đã có nhận thức tương đối rõ ràng. Sở Khuynh Thiên không thể nghi ngờ như trước là công nhận mạnh nhất, tiếp theo đó là Trần Hạo, Hạ U U cùng Lãnh Diệc Hàn, trong ba người, chờ mong nhất đó là Trần Hạo, trong mơ hồ đã ở trên Hạ U U cùng Lãnh Diệc Hàn.
Yếu nhất đó là Cô Tinh.
Cho nên ở thời điểm an bài trình tự ra màn, tất nhiên sẽ có Sở Khuynh Thiên.
Một vòng này, trận đầu là Sở Khuynh Thiên cùng Hạ U U. Ở trong dự đoán của mọi người, Hạ U U tuy bày ra tuyệt chiêu công kích càng cường hãn khủng bố hơn lúc thi đấu cùng Lãnh Diệc Hàn, nhưng cuối cùng vẫn thua Sở Khuynh Thiên, hơn nữa bị thương không nhẹ, chẳng qua cũng đem tuyệt chiêu càng cường đại hơn của Sở Khuynh Thiên bức ra...
Trận thứ hai, Lãnh Diệc Hàn với Trần Hạo. Không hề nghi ngờ, hai con ngựa ô này đến cùng là một trong những trận quyết đấu mọi người chờ mong nhất. Nhưng ra ngoài dự đoán là hai người lại không ra sân, Lãnh Diệc Hàn dứt khoát lưu loát nhận thua. Lãnh Diệc Hàn không muốn đi lãng phí sức lực, biểu hiện thì hắn đã biểu hiện hết. Chống lại Trần Hạo loại gia hỏa còn cất giấu con bài chưa lật càng cường đại, biến thái hơn này, hắn đi lên không thể nghi ngờ là sẽ bị gia hỏa này chà đạp. Không cần thiết như vậy...
Một vòng sau đó, Lãnh Diệc Hàn với Cô Tinh, Cô Tinh thua. Trần Hạo với Hạ U U, Hạ U U tương tự lựa chọn nhận thua. Như thế không ra ngoài mọi người đoán trước, dù sao quan hệ của Hạ U U cùng Trần Hạo tuy chưa rõ ràng, nhưng rất nhiều người đã nhìn ra chi tiết. Lại thêm Hạ U U cũng không thể chiến thắng Lãnh Diệc Hàn, muốn thắng Trần Hạo tất nhiên càng khó hơn.
Đến bây giờ, giữa năm đại cao thủ, còn lại một trận quyết đấu cuối cùng, cũng là một trận quyết đấu mọi người chờ mong nhất, Sở Khuynh Thiên với Trần Hạo!
Hai người sẽ cạnh tranh thứ nhất, thứ hai, Hạ U U cùng Lãnh Diệc Hàn thì đặt song song thứ ba. Cô Tinh xếp hạng cuối, mất đi tư cách tứ đại công tử.
“Thi đấu giao lưu tông môn lần này, một trận quyết đấu đỉnh phong cuối cùng, Nguyên Môn Sở Khuynh Thiên với Trích Tinh Môn Trần Hạo! Mời ra sân!”
Sau khi mười bốn người phía sau quyết đấu toàn bộ tiến hành xong, thanh âm to rõ uy nghiêm của trọng tài ở dưới vạn người chờ mong rốt cuộc điểm đến tên của Sở Khuynh Thiên cùng Trần Hạo.
Quyết đấu đỉnh phong!
Sở Khuynh Thiên, nhân vật lĩnh quân thế hệ trẻ tu luyện giới Ðông đại luc, tuyệt đỉnh thiên tài Nguyên Môn tiên đạo thập môn đệ nhất môn, trước khi Hạ U U quật khởi, mặc dù là Ngô Nhược Trần cùng Cô Tinh đều kém hơn hắn. Mặc dù là lúc cảnh giới của Hạ U U vượt qua hắn, cũng không thể che phủ hào quang của hắn. Mà bây giờ Sở Khuynh Thiên càng bằng vào Tinh Nguyên Quán Đỉnh Đại Pháp của Nguyên Môn, tăng lên tới cảnh giới Hóa Thân hậu kỳ đỉnh phong, vô luận cảnh giới hay chiến lực đều là số một được mọi người công nhận. Đến bây giờ cũng chỉ có Lãnh Diệc Hàn cùng Hạ U U bức ra một số con bài chưa lật của Sở Khuynh Thiên. Từ bộ dáng thoải mái của hắn khiến cho mọi người hiểu hắn vẫn cất giấu không biết bao nhiêu con bài chưa lật. Một người như vậy, đến tột cùng mạnh như...
Mà Trần Hạo là ngựa ô lớn nhất của thi đấu giao lưu tông môn lần này. Trước khi bắt đầu thi đấu chỉ là một Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, đệ tử tam phẩm tông môn nho nhỏ, tuy bởi vì thiên không chi thành, làm hắn ở Ðông đại lục đạt được vô thượng danh dự, nhưng đó chung quy là tiềm lực, không phải thực lực. Ít nhất, trước khi bắt đầu thi đấu, không ai nghĩ đến Trần Hạo sẽ đi đến một bước này. Liên tiếp chiến thắng, suất lĩnh Trích Tinh Môn chỉ có mười người tạo một cái kỳ tích làm mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng.
Giờ phút này, đối mặt Sở Khuynh Thiên, thắc mắc hắn còn có thể tạo kỳ tích...
Tuy thực lực của Sở Khuynh Thiên làm mọi người ở trên lý trí cho rằng Trần Hạo chắc chắn thua. Nhưng ở sâu trong lòng lại không ai dám xác định Trần Hạo chắc chắn thua.
Bởi vì kỳ tích hắn mang đến quá nhiều, bởi vì hắn quá nhiều lần đem mọi người cho rằng không có khả năng biến thành sự thật.
Ðây là một thiên tài thật sự không cách nào làm người ta dùng lẽ thường phỏng đoán, hơn nữa hoàn toàn vượt qua nhận biết của mọi người!
Ở nháy mắt trọng tài điểm đến tên hai người, toàn bộ diễn võ trường, ánh mắt mọi người đều hội tụ đến trên người Trần Hạo cùng Sở Khuynh Thiên, mặc dù là nữ Tiên Tôn ngồi ngay ngắn đài chủ tịch, giờ khắc này trong đôi mắt cũng lóng lánh từng tia sáng kỳ dị, rõ ràng tràn ngập chờ mong!
Oành! Oành!
Hai người Sở Khuynh Thiên cùng Trần Hạo chẳng phân biệt trước sau từ trên chỗ ngồi bay lên trời, khí tức quanh thân ở một khắc này liền bắt đầu điên cuồng tăng vọt, chậm rãi hạ xuống trên lôi đài.
Toàn bộ diễn võ trường cũng nháy mắt tĩnh lặng xuống, mỗi người thậm chí so với Trần Hạo cùng Sở Khuynh Thiên đều khẩn trương hơn, từng người kìm lòng không được liền ngừng thở, mở to hai mắt nhìn.
Lãnh Diệc Hàn hít vào một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ như ngọc so với nam nhân bình thường tỏ ra nhỏ hơn một vòng gắt gao nắm lại, đôi mắt sắc bén như kiếm lóng lánh sắc thái cực kỳ phức tạp, có chút hưng phấn, có chút chờ mong, còn có một tia lo lắng...
Là lo lắng.
Tuy Lãnh Diệc Hàn biết Trần Hạo còn ẩn giấu rất nhiều. Nhưng Sở Khuynh Thiên cường đại lại không thể nghi ngờ, cũng căn bản không phải Ngô Nhược Trần có thể so sánh, huống chi Sở Khuynh Thiên không thể không có che giấu.