Ngạo Thiên Cuồng Tôn

“Phốc...” Trần Hạo thiếu chút nữa hộc máu ba thăng, chết cùng năm cùng tháng cùng ngày thì thôi. Dù sao anh em kết nghĩa đều là cái nghi thức như vậy, đơn giản là cường điệu có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng. Nhưng lão đầu này cũng quá hung hăng. Tuyên ngôn kết bái, trực tiếp mang theo cháu gái của mình, cái này như con rận trên đầu trọc rõ ràng sợ hắn kìm lòng không được nhúng chàm.

Lãnh Ngưng Hoan và Lãnh Ngưng Nhạc nhìn nhau, trong lòng không biết là tư vị gì, cảm giác thật quá hoang đường, quá trò đùa, nhưng vẻ mặt, động tác của gia gia rõ ràng rất nghiêm túc, hơn nữa ba que hương lễ bái nghi thức cũng là chính nhi bát kinh, không chút qua loa.

“Lão đệ, ngươi không sao chứ? Đến đến, đến ngươi rồi... Dựa theo lời của lão ca ta một lần là được rồi!”

“Cái này..., được rồi.” Trần Hạo biết, đến một bước này cũng không có cách nào, trách thì trách mình miệng tiện, trộm gà không được còn mất nắm thóc, nói: “Hôm nay, Trần Hạo ta cùng Lãnh Không Dạ Lãnh lão ca kết làm huynh đệ khác họ, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ mong chết cùng tháng cùng ngày. Cháu gái của Lãnh lão ca cũng là cháu gái của Trần Hạo ta, phải trân trọng như cháu gái của mình, che chở các nàng...”

“Tốt tốt!” Lãnh Không Dạ nghe được Trần Hạo nói, trong lòng nhất thời thầm khen, đối với Trần Hạo bớt đi hai chữ “cùng năm” không thèm để ý chút nào, dù sao hắn đã già sắp chết, vậy có thể coi là thật, trái lại lời phía sau của Trần Hạo lại đang rõ ràng nói cho hắn sẽ không xằng bậy.

Oành oành oành...


Hai người cùng lúc đối với hương nến ba quỳ chín vái, chợt đều tự tế ra một tia tinh huyết đến trong chén rượu, một ngụm cạn hết, xem như hoàn thành nghi thức, ở nháy mắt hoàn thành nghi thức, Trần Hạo cảm giác tâm thần truyền đến một trận dao động, trong minh minh tựa như có cỗ số mệnh đặc thù đem hắn cùng lão nhân liên hệ đến cùng một nơi. Rất rõ ràng ở cái thế giới này, nghi thức khế ước như vậy, là thật có tác dụng nhất định, mà không phải nghi thức đơn thuần.

“Ha ha ha... Nhị đệ, vi huynh ta cả đời này, chỉ kết bái ba huynh đệ, ngươi là nhỏ nhất. Không nghĩ tới số mệnh của ngươi lại mạnh đến mức như thế, ngay cả ta cũng có thể rõ ràng cảm giác được loại dao động vi diệu đó, thật ra chiếm tiện nghi rất lớn của ngươi rồi..., ha ha ha...” Làm Trần Hạo không ngờ tới là Lãnh Không Dạ dại ra một lát, chợt lại cười lớn, hưng phấn vô cùng nhìn Trần Hạo nói.

“Lão ca, ý tứ ngươi... Cùng những người khác kết bái không có loại cảm giác này? Ta cũng cảm giác được giữa chúng ta có chút liên hệ...” Trần Hạo có chút kinh ngạc hỏi. Ðây cũng là lần đầu tiên chính thức kết bái của hắn.

“Không... Chỉ có số mệnh chênh lệch quá lớn mới xuất hiện loại cảm giác này. Hy vọng vi huynh không kéo ngươi lại... Dù sao tiện nghi cũng dính rồi, đã thành sự thật. Ta lão ca này là làm chắc chắn rồi. Ha ha... Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, còn thất thần làm chi? Nhanh chóng chính thức quỳ lạy gia gia!”

“Gia mệnh...” Hai nàng vẻ mặt đỏ bừng, dù là Nhạc Nhạc hay là Hoan Hoan, rõ ràng đều xấu hổ vô cùng, cực không tình nguyện.

Trần Hạo nhìn vẻ mặt hai nàng, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười, nói: “Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, cháu gái ngoan, sau khi đến chính thức hành lễ với can gia gia ta, can gia gia tặng các ngươi hai món quà...”

Hoa tỷ muội nhìn Trần Hạo vẻ người lớn tung hoành, vẻ mặt bộ dáng buồn bực, tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, nhưng không dám nói gì.

“Nhanh lên nhanh lên, hai tiểu nha đầu các ngươi, sao không hiểu chuyện? Nhanh lên nhanh lên, quà của can gia gia khẳng định là bảo vật...” Vừa nghe Trần Hạo nói tặng quà, Lãnh Không Dạ vội vàng thúc giục. Mấy ngày nay hắn hâm mộ nước miếng cũng chảy róc rách, Trần Hạo dùng Bàn Quả biến dị đổi vô số thiên địa linh vật làm hắn cũng thèm nhỏ dãi. Trần Hạo đã muốn tặng, tự nhiện sẽ chọn hai kiện trân quý, nếu không, lấy tài lực của hắn không lấy ra tay được.

Hoa tỷ muội nhìn vẻ mặt gia gia dựng râu trừng mắt, biết là không thể phản kháng, chỉ có thể không cam lòng, không tình nguyện quỳ gối trước mặt Trần Hạo, giọng cung kính nói: “Cháu gái Lãnh Ngưng Hoan, Lãnh Ngưng Nhạc, bái kiến can gia gia...”

Thịch thịch thịch...

Cái đầu nhỏ dập bang bang vang, chẳng qua thấy thế nào cũng không như thành ý, mà là kháng nghị.


“Ừm ừm, thực ngoan... Mau đứng lên, mau đứng lên. Can gia gia ta có thể có hai cháu gái ngoan như hoa như ngọc các ngươi cũng là tám đời tu luyện có phúc, ha ha... Ừm, can gia gia ta tạm thời không có thứ gì tốt, bây giờ chỉ tùy tiện cho các ngươi chút linh dược hữu dụng đi...”

“Hừ..., ngay cả nguyên tinh thạch cũng phải mượn chúng ta, ngươi còn có thể...”

Soạt...

Hai nàng vốn đang nói thầm trong lòng, cũng không ôm hy vọng Trần Hạo có thể cho các nàng cái gì. Nghèo đến mức nguyên tinh thạch cũng không có, nên không thể có linh được gì tốt, hữu dụng đối với các nàng.

Nhưng hai người nói thầm được một nửa, liền bị Trần Hạo tùy tiện một chút, nhìn mắt choáng váng, một đống lớn linh được trân quý, có rèn luyện thân thể, có tỉnh thần ích hồn, cũng có ẩn chứa ảo diệu thuộc tính. Chỉ trong nháy mắt, liền ở bên cạnh chồng chất như núi, làm cả cung điện cũng tràn ngập một mùi thơm ngát say lòng người, hơn nữa, bất cứ một loại nào tưa như đều là hai người bây giờ rất cần.

Lãnh Không Dạ cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tuy nghĩ đến Trần Hạo khẳng định sẽ hào phóng, nhưng cũng không nghĩ tới hào phóng đến trình độ như thế. Mấy thứ này rõ ràng chính là thứ hắn thèm nhỏ dăi, muốn cho cháu gái mình, Trần Hạo thế mà ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hết thảy chọn ra...

Chẳng qua, lúc nhìn thấy Trần Hạo nắm bàn tay nhỏ của cháu gái bảo bối, đem hai người nâng dậy, trong lòng lão đầu này vẫn một trận rối rắm, nhưng lại không tiện biểu hiện ra cái gì. Gia gia nâng cháu gái quỳ lạy dậy là nên làm. Có rối rắm lại cũng không thể.


“Còn thất thần làm chi? Còn không tạ ơn can gia gia?”

“Cảm ơn can gia gia!” Hoa tỷ muội vội vàng nói, trên mặt đều mang theo kinh ngạc cùng vui sướng, lần này gọi ba chữ can gia gia lại thoải mái, thuận miệng, tình nguyện hơn rất nhiều.

“Trần... Can gia gia... Sao ngươi nhiều thứ tốt như vậy?” Lãnh Ngưng Nhạc trừng mắt nhìn Trần Hạo, nhịn không được hỏi. Lãnh Ngưng Hoan tương tự cũng kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

“Can gia gia của các ngươi là đại phú hào, chính là Lãnh gia chúng ta lấy ra toàn bộ tích tụ cũng không so được với tài phú của can gia gia các ngươi, ha ha...” Lãnh Không Dạ cười lớn nói, trong lòng rất bội phục mình anh minh thần võ. Làm như thế, không những làm cho mình dính lấy số mệnh cường đại của Trần Hạo, càng làm cho hai cháu gái bảo bối của mình không có nỗi lo về sau. Tuy vẫn có chút đáng tiếc Trần Hạo không thể làm cháu rể ở rể của hắn, nhưng giờ phút này hắn cũng biết Lãnh gia nho nhỏ căn bản không thể trói buộc một yêu nghiệt số mệnh cường đại đến mức như thế.

*Chú thích:

Can gia gia: ông kết nghĩa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận